- -----------------------------------------------------------
Mai Như Ngọc bị một hương thơm lạ gọi dậy.
Cậu mơ thấy mình đuổi theo một bàn đồ ăn Mãn hán toàn tịch, nhưng đuổi hoài cũng không chạm tới. Đột nhiên mở to mắt lại ngửi thấy hương thơm nồng đượm phiêu du trong không khí còn không kịp phản ứng lại, giống như chưa thoát khỏi giấc mơ.
"Mùi này.... Hình như là xương sườn..."
Mai Như Ngọc lẩm bẩm một câu, mới đột nhiên hoàn hồn. Nhận ra hình như là đầu bếp Tư Không Tịch mời đến làm cơm, mà hình như cũng làm xong rồi.
Quay đầu xem giờ, đã 11 giờ rưỡi rồi. Quả nhiên là đã đến giờ ăn trưa.
Đợi đến lúc Mai Như Ngọc loay hoay rửa mặt, mặc bộ đòi ngủ vào bước xuống lầu, liền liếc thấy Tư Không Tịch đang đứng bên cửa sổ. Bộ đòi ngủ cũng không làm khó được vóc dáng thon dài của hắn, đứng nơi đó trông không khác gì một bức tranh phong cảnh sống động.
Nghe thấy tiếng động sau lưng, Tư Không Tịch quay đầu: "Em tỉnh rồi hả? Chờ thêm lát nữa mới có cơm trưa. Uống miếng nước trước đi."
Mai Như Ngọc gật đầu rồi lại lắc đầu, đi về phía Tư Không Tịch, ngó ra ngoài cửa sổ: "Anh đứng đây nhìn gì vậy?"
Bên ngoài cửa sổ là đường rẽ vào khu biệt thự và rừng cây xanh mướt cách đó không xa.
Mai Như Ngọc nhìn thấy dường như ở chỗ rừng cây có vài nhân viên an ninh đang tụ tập ở đó.
"Chỗ đó có vụ gì vậy?"
Giọng nói của Tư Không Tịch có chút lạnh: "Paparazzi. Nhưng gã phản ứng nhanh quá. Chạy mất rồi."
Mai Như Ngọc ngẩn người: "Paparazzi á? Hắn vào đây bằng cách nào? Khoan đã nếu hắn ngồi đợi ở chỗ đó, nghĩa là muốn chụp ảnh em?!..... Lẽ nào đêm qua anh đến tìm em đã bị chụp lại rồi? Ủ uây ~~~ Tự dưng hơi kích thích à nha."
Mai Như Ngọc còn cười nói: "Tiếc ghê để hắn chạy mất. Nhưng có thể chui vào rừng cây kia nằm vùng cả đêm thì gã cũng là một nhân tài đấy."
Khu biệt thự cậu ở là khu có nhiều minh tinh và nhân vật lớn chọn làm nơi cư trú cho nên an ninh vô cùng nghiêm mật. Những tay săn ảnh thường không thể nào vào được. Kể cả là đến thăm người thân, hay ship đồ ăn đến cũng sẽ có nhân viên an ninh đi cùng mới được bước vào. Vậy mà gã đó lại có thể nằm vùng trong rừng cây đối diện biệt thự của cậu, cí thể thấy xét về mặt nào đó gã quả là một nhân tài.
"Rồi sao anh phát hiện ra hắn? Chỗ đó cách chỗ này cũng có gần đâu?"
Biểu cảm của Tư Không Tịch hơi kỳ quái: "...... Lúc anh mở cửa, nghe thấy tiếng hắt hơi. Chắc là đêm qua hắn nằm đó cả đêm, dầm mưa nên bị cảm."
Khóe miệng Mai Như Ngọc co giật: "Hắn cũng khổ ghê ta."
Vì chụp được một bức ảnh mà bị cảm nặng, khi còn chưa chắc bức ảnh giá cao hay không.
Sau đó Mai Như Ngọc bắt đầu nghĩ lại đêm qua lúc vận động hài hòa có tắt đèn không, đã kéo rèm chưa?! Cuối cùng đưa ra một đáp án mà cậu vừa lòng nhất: "Cùng lắm hắn chỉ chụp được ảnh anh mang đồ ăn gõ cửa nhà em thôi. Cũng không phải chuyện to tát gì. Coi như hai chúng ta cùng nhau uống bia ăn nhậu, coi bóng đá, muộn quá nên anh ngủ lại nhà em. Hai người đàn ông với nhau thì có chuyện lớn gì được...."
Nói được một nửa Mai Như Ngọc ngậm miệng lại, không muốn tự mình vả mặt mình thêm nữa.
Tư Không Tịch cười: "Đúng là như vậy. Không phải nam nữ, thì ở chung phòng một đêm cũng chẳng phải chuyện lớn lao gì."
Cùng lắm đến lúc hai bọn họ công khai, ảnh chụp đêm qua mới trở thành chuyện lớn được.
"Nhưng tên paparazzi đó có thể vào được, không cẩn thận sau này sẽ có có người khác đến rình mò săn ảnh. Nếu anh lại gõ cửa nhà em vào ban đêm nữa thì phải cẩn thận hơn rồi."
Lúc này Tư Không Tịch tự dưng cảm thấy có chút đánh tiếc, nếu như công khai rồi thì hắn có thể trực tiếp ở chung với Mai Như Ngọc luôn. Vậy thì quá tốt tồi.
Mai Như Ngọc hơi đảo tròng mắt, nghĩ tới một chuyện nhưng lại không nói ra.
Sau khi ăn bữa trưa thỏa thuê, Tư Không Tịch quay lại biệt thự kế bên mà hắn mới mua thu dọn đồ đạc. Còn Mai Như Ngọc lúc này đang cầm điện thoại băn khoăn có nên gọi cho ba mình hay không.
Ở bên này, tên paparazzi cảm thấy không ổn nên đã về đến đại bản doanh.
Vừa hắt hơi vừa nhận điện thoại động viên đồng bọn.
"Không hổ là đệ nhất paparazzi, quá chuyên nghiệp! Có bức ảnh đêm khuya gõ cửa này, chúng ta có thể lấy thêm khoản lớn từ tay ông chủ. Tiếc nỗi mày chạy sớm quá, không chụp được ảnh ban ngày hai người kia ở biệt thự. Nếu chụp được một tấm hai người này ôm nhau hoặc là hôn nhau mới thật sự đỉnh chóp!
"Mày nói coi sao không đợi chụp thêm?"
Gã Paparazzi nghe vậy chỉ cười lạnh: "Còn chần chờ thêm nữa thì tao đã bị bắt, bị tiêu hủy hết công cụ với hình ảnh rồi. Lúc tao bỏ đi thì toàn bộ bảo vệ bên kia đã mò đến. Chắc chắn là Tư Không Tịch đã phát hiện ra tao."
"Mày không biết đôi mắt tao nhìn qua len camera đáng sợ như nào đâu. May là tao không cố quá, chứ không thành quá cố luôn rồi."
"Nhưng mày yên tâm!" Gã Paparazzi lộ vẻ đắc ý: "Tao có thể vào được lần thứ nhất thì có thể vào được lần thứ hai, lần thứ ba,... Chỉ có là tao không muốn chụp thôi, chứ không có cái gì là tao không chụp được!"
"Cho tao thêm một tháng nữa! Trước tháng 12 nhất định tao có thể chụp được ảnh thân mật của bọn họ. Đến lúc ấy cuộc mua bán này xong xuôi thì tao chính là số 1 trong giới săn ảnh luôn!"
Tất nhiên đồng bọn của gã rất tin tưởng vào năng lực săn ảnh của gã, cũng cười khả ố theo: "Được rồi, được rồi! Tao bên này cũng sẽ cố gắng, đến lúc đó anh em mình cùng nhau cơm no rượu say, gái đẹp vây quanh!"
Gã kiêu ngạo hất cằm, sau đó lại hắt hơi thêm cái nữa.
Dù dầm mưa cả đêm và bị cảm lạnh, có nặng đến mấy thì chỉ cần tiêm một mũi, uống chút thuốc là xong, sao quan trọng bằng mấy trăm triệu, mấy tỷ đang phe phẩy trước mặt được!? Lát nữa gã uống chút thuốc lại đánh một giấc, ngày mai lại tiếp tục đi nằm vùng bóc trần mối quan hệ bí mật giữa Tư Không Tịch với Mai Như Ngọc!
Lỗ Minh Hạ nhận được ảnh Tư Không Tịch đêm khuya gõ cửa nhà Mai Như Ngọc cũng rất phấn khích, thậm chí hắn còn nóng lòng muốn tung tất cả những bức ảnh và tư liệu hắn có lên mạng luôn.
Nhưng hắn tự nói với mình không được gấp, hắn còn chưa có ảnh thân mật thực sự của hai người, phải hắn chỉ còn thiếu một tấm ảnh thân mật hàng thật giá thật mà thôi.
Tên săn ảnh kia cũng nói cho hắn biết, không tới một tháng nữa hắn chắc chắn sẽ nắm được ảnh thân mật trong tay.
Ngày hôm sau, tay paparazzi kia lại mò đến khu rừng nhỏ nằm chéo nhà Mai Như Ngọc, sau đó gã phát hiện Tư Không Tịch thực sự đã mua căn nhà bên cạnh biệt thự của Mai Như Ngọc. Hai người họ thực sự sống trong cùng một khu!
Tay săn ảnh phấn khích tự dưng phát hiện một drama lớn. Thậm chí hắn còn chụp được vài tấm ảnh Mai Như Ngọc và Tư Không Tịch chào hỏi nhau qua một cái hàng rào.
Ý ~ Cái ảnh này tự dưng hơi đẹp nha!
Thứ sau, lần thứ ba gã paparazzi thành công vào được khu biệt thự lần nữa. Nhưng lần này gã di chuyển vị trí đến lùm cây phía sau biệt thự nhà Mai Như Ngọc. Mặc đồ ngụy trang kín đáo, sẵn sàng ở lại một ngày một đêm.
Nhưng gã chưa ngồi nóng mông thì đã thấy bốn chiếc SUV chạy vào khu biệt thự của Mai Như Ngọc. Gã kích động cầm máy ảnh lên, sau đó kinh hãi đặt xuống, co rúm lại như chim cút.
Ôi mẹ ơi! Mười mấy người đàn ông lực lưỡng đó là cái nồi gì đấy! Trên tay mỗi người đều cầm một cái xẻng lớn, đây là đào hố chôn xác à?!
Gã chợt nghĩ đến thân phận của Mai Như Ngọc là thái tử quặng mỏ, lại nghĩ chẳng lẽ Mai Như Ngọc cho rằng dưới nhà mình có quặng, có thể đào ra bán kiếm tiền?!
Tuy đầu óc gã giờ như keo dính nhưng gã gẫn không quên nhiệm vụ, chụp vài tấm để lưu lại, nhưng toàn bộ quá trình không dám ngóc đầu lên.
Sau đó, gã thực sự ngồi suốt một ngày một đêm.
Gã nhìn đám người to con kia đào đào xúc xúc suốt cả một ngày.
Gã cảm thấy những người đó quá mức nhạy bén, nghĩ sao cũng thấy không ổn nên nhanh chân chuồn mất. Gã nghĩ đợi mấy ngày nữa mới đi nằm vùng tiếp.
Vì thế lần thứ tư gã tới nằm vùng chính thức là bốn ngày sau.
Lúc này đã là 11 tháng 11.
Vào cái ngày lễ độc thân này, tên chóa săn độc thân là hắn đây thật sự bị ép ăn cơm tróa.
Gã đã tìm được một nơi bí ẩn nhất để nằm vùng cả ngày, thậm chí là nằm vùng sang tận hôm sau luôn cũng được. Từ lúc Tư Không Tịch và Mai Như Ngọc chào hỏi nhau qua hàng rào, đến lúc đèn trong nhà Tư Không Tịch và Mai Như Ngọc lần lượt tắt, cả ngày nay hắn không chụp được cái gì hết! Thế thì nằm vùng ở đây nguyên ngày được tích sự gì nữa!?
"Không thể như thế được!"
Nhìn thế nào hai người kia cũng đầy mập mờ gian tình, ở gần như vậy rồi vậy mà hai người bọn họ có bị Thiên Lôi đánh chết cũng không vượt rào??!!
Tay săn ảnh đứng trong gió lạnh hoài nghi cuộc đời, cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại như rơi vào điểm mù, không nhìn thấy được vấn đề đang phát sinh là gì?!
Trong lúc gã vẫn còn đang khó hiểu, bị gió lạnh và bóng đêm bao vây, thì trong biệt thự của Mai Như Ngọc,ga trải giường đã đổi sang màu tối. Trên giường lớn, hai thân ảnh cao ráo, nóng bỏng cuốn lấy nhau.
Mai Như Ngọc vừa sướng lại vừa hối hận. Cậu không nên bảo anh em trong nhà đào cho mình một cái đường hầm qua việt thự của Tư Không Tịch!
Quả nhiên đồ ăn ngon và zai đẹp khiến con mắt cậu mờ tịt!!!
- ------------------------------------------------------------
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ 😊
Nhớ vote và để lại dấy răng nha. Iu iu