• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

.tshow-bs { display: none; }

“Xin lỗi tiên sinh, vì đã mang đến cho anh trải nghiệm không tốt.” Nghe lời nói của những người đó, Ngọc Khiết chẳng những không đi mà lại mang vẻ mặt xin lỗi mở miệng.

“Bọn họ nói như vậy, vì sao cô lại không đi?” Trần Ngao tò mò hỏi một câu, đánh giá từ trên xuống dưới người con gái mang mặt mộc ngước lên trước mặt này.

“Bởi vì quản lý có nói, người tới thì đều là khách hàng.” Cô gái yếu ớt trả lời một câu, câu trả lời này thật khiến cho Trần Ngao có chút ngoài ý muốn, dù sao tiêu thị mắt chó nhìn người rất nhiều, rõ ràng anh chỉ là một người bán hàng, nhưng đứng ở trước mặt những hàng hoá cao cấp, anh liền cảm thấy bản thân mình mới như là ông chủ.

“Được, vậy chọn cô đi.”

Trần Ngao nói, tuy rằng cô gái này thoạt nhìn không quá chuyên nghiệp, nhưng ít nhất không có mang thành kiến nhìn anh, chỉ điểm ấy, đã mạnh hơn nhiều so với những người khác.

“Xì, đúng là biết giả bộ, anh thật sự nghĩ mình tới đây để mua Xe sao.”

“Mấu chốt đúng thật là đồ ngốc mới tin, đợi lát nữa còn không phải bận rộn vô ích một lúc lâu sao.”

Nghe vậy, đám người Chu Hà lại châm chọc, khinh bỉ nhìn Trần Ngao và Vương Ngọc Khiết, ánh mắt càng thêm khinh miệt.

Một người nghèo hèn toàn thân không có nổi hai trăm đồng, làm sao có thể mua nổi cái BMW mấy chục vạn chứ?

“Chiếc xe đắt nhất trong cửa hàng của cô là gì?”

Trân Ngao nhìn bốn phía xung quanh, thuận miệng hỏi một câu.

Nghe anh nói như vậy, trong lòng Vương Ngọc Khiết không khỏi trầm xuống, bởi vì lời này không phải lần đầu tiên cô nghe được. Trước đó cô cũng đã gặp vài lần, mục đích đều là chụp mấy tấm ảnh trong cái xe đắt tiền nhất, quay video gì đó, căn bản không có khả năng mua.

“Ha ha, tôi đã nói rồi, thằng nhóc này chỉ muốn chụp ảnh khoe khoang mà thôi.”

“Mấy cô đoán xem lần này thăng nhóc này sẽ chụp bao lâu?”

Vừa nghe Trần Ngao nói xong, đám người Chu Hà lại cười rộ lên, vẻ mặt khinh bỉ, vừa rồi còn tuyên bố mình tới mua xe, bây giờ đã hiện nguyên hình, thật quá giả dối.

Vương Ngọc Khiết trong lòng cũng thở dài một hơi, ánh mắt ảm đạm, biết lần này khẳng định lại giống như lúc trước, đúng như bọn Chu Hà nói, Trần Ngao căn bản là tới để sống ảo, căn bản không phải tới để mua xe.

Dù vậy, cô vẫn lễ phép mở miệng: “Tiên sinh, chiếc X7 này là chiếc xe đắt nhất trong cửa hàng chúng tôi, lúc anh chụp ảnh xin chú ý một chút, nhất định đừng làm hỏng nó, nếu không sẽ phải bồi thường theo giá.”

Hiển nhiên, cô cũng cho rằng Trần Ngao chỉ vì chụp mấy tấm ảnh, quay video mà thôi, căn bản không có ý định mua.

Trần Ngao cũng không nói gì, đi vòng quanh xe một vòng rồi ngồi lên, trong lòng anh có chút hài lòng, bất kể là không gian xe, hay là nội thất đầu khiến anh rất thích.

“Xong rồi, quẹt thẻ đi.” Không chút do dự, Trần Ngao trực tiếp lấy thẻ đưa ra.

“Hả?”

Vương Ngọc Khiết đứng hình, vẻ mặt sững sờ, anh không phải tới chụp ảnh sao, sao lại quẹt thẻ chứ?

Còn nữa, hình như ngay cả giá anh cũng không hỏi…

“Anh mua thật sao?” Vương Ngọc Khiết còn tưởng rằng mình nghe lầm: “Nhưng giá của chiếc xe này…”

“Bao nhiêu tiền tôi cũng mua, nhanh lên, tôi cần gấp.” Trân Ngao trực tiếp cắt ngang lời của cô, thúc giục một câu, Vương Ngọc Khiết lúc này mới phản ứng lại, vội vàng nhận lấy thẻ rồi chạy về phía quầy.

“Ôi, giả bộ cũng giống đấy, ngay cả thẻ cũng chuẩn bị xong rồi” Chu Hà trêu tức mở miệng nói, ánh mắt càng ngày càng xem thường, cô ta từng gặp qua những người có thể giả bộ, nhưng chưa gặp ai có thể giả bộ như thật vậy.

“Trần Ngao, anh có biết chiếc xe này bao nhiêu tiền không, hơn một trăm vạn, loại cao cấp nhất còn hơn hai trăm vạn, nếu anh có thể mua nổi, tôi…”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.tamlinh247 .vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

.tdsuqmbg4::before{content:attr(nmowdghtiy);}.ftjqnbul7::before{content:attr(psufgrkyot);}img{max-width: 100%;}

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK