• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Quản lý Lương, nể tình ông làm việc cho Tô gia nhiều năm, ông thu dọn rồi cút đi!" Tô Khuynh Thành nhìn lướt qua quản lý Lương, quát lên.

Nghe vậy, quản lý Lương như cạn kiệt sức lực, cả người ngồi co quắp, ánh mắt vô hồn, ông ta biết, mình cũng xong rồi.

Ảo não, hối hận, đủ thứ tâm tình phức tạp quanh quẩn ở trong lòng ông ta, khiến ông ta khóc không ra nước mắt.

Lưu Đào vốn còn định tố cáo nhưng cũng bất giác rụt cổ lại, đề phòng lui về phía sau một bước, nhưng mà ngay sau đó, giọng nói lạnh lùng của Tô Khuynh Thành cũng vang lên.

"Thông báo đi, gạch Lưu gia ra khỏi hạng mục thành Bắc."

Vừa mới nói xong, Lưu Đào đã vội vàng quỳ xuống đất, khóc lóc cầu xin, "Tô đại tiểu thư, tôi sai rồi, xin cô cho tôi thêm một cơ hội nữa… "

"Cút!"

Lưu Đào ngồi sập xuống đất, sắc mặt trắng bệch, lúc này đây, di động của anh ta vang lên, anh ta run rẩy bắt máy, tiếng gầm gừ vang lên bên đầu dây điện thoại, "Thằng nghịch tử này, mày làm chuyện tốt gì rồi hả, sao lại chọc Tô gia hủy hạng mục thành Bắc của chúng ta rồi, nhanh cút về cho tao!"

"Toang rồi, toang thật rồi. . " Sắc mặt của Lưu Đào trắng bệch, ánh mắt đờ đẫn.

Không để ý đến phản ứng của Lưu Đào, Tô Khuynh Thành xoay người nhìn về phía Trân Ngao, làm tư thế mời, "Trần Ngao, tôi đã chuẩn bị tiệc rồi, mời anh."

Trần Ngao gật đầu đi vào Nhất Phẩm các.

Nhìn theo bóng lưng mấy người Tô Khuynh Thành rời đi, Chu Cầm tái mặt, ánh mắt đảo quanh, trong mắt cô ta tràn ngập vẻ phẫn nộ và không chịu cam lòng, nhưng nhiều hơn chính là hối hận, cô ta cảm giác hình như mình đã bỏ lỡ cái gì rồi…

"Không phải đâu, anh ta chỉ là công nhân thôi, sao có thể liên quan tới Tô đại tiểu thư được, chắc chắn có hiểu lầm gì đó."

Chu Cầm bỗng phản ứng lại, cô ta vẫn chưa từ bỏ ý định. "Bốp ~

"Công nhân à, đồ xúi quẩy, nếu không phải vì cô, sao thiếu gia đây có thể đắc tội với Tô đại tiểu thư chứ, ông chỉ hận không thể giết chết cô." Nghe Chu Cầm nói vậy, Lưu Đào tức giận không có chỗ phát tiết, anh ta tát mạnh lên mặt Chu Cầm

một cái, ánh nhìn đầy hung ác hung ác.

"Lưu Thiếu bớt giận, Chu Cầm nói không sai đâu, Trần Ngao là công nhân thật mà, chắc chắn có hiểu lầm gì đó rồi." Tôn Ly Ly cũng vội vàng giải thích.

"Bốp .."

Lại một bạt tai vung xuống, khiến nửa mặt bên kia của Tôn Ly Ly sưng vù.

"Còn cô nữa, đúng là hèn hạ, đừng để thiếu gia nhìn thấy hai người nữa, nếu không ông đây sẽ giết chết hai cô!" Lưu Đào hung tợn quát, sau đó thì xoay người rời đi.

“Anh yêu ơi, anh à. . ." Tôn Ly Ly ôm khuôn mặt đỏ bừng nhìn về phía bạn trai của mình, vừa định nói thì người kia đã vội vàng lùi về sau hai bước, giống như tránh rắn rết.

"Đừng có kêu như vậy, chúng ta có quen gì nhau đâu." Vừa nói, hắn ta vừa lái xe chạy thẳng khỏi nơi này, chỉ lo tai bay vạ gió.

"Khốn nạn!"

Tôn Ly Ly tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, "Thằng nhãi vô dụng, bị một thằng công nhân dọa sợ đến mức này, hắn có phải là đàn ông nữa không."

Cô ta tức giận không chịu nổi, tối hôm qua cố gắng lấy lòng đối phương như thế, kết quả giờ kéo quần lên thì không nhận người nữa.

Vừa nói xong, Tôn Ly Ly như nhớ tới điều gì, cô ta nhìn Chu Cầm đang ngồi xổm dưới đất, ánh mắt lóe lên, đầy suy tư…

"Mời ngồi!"

Trên lầu hai của Nhất Phẩm các, phòng trong cùng vô cùng tĩnh lặng, Tô Khuynh Thành lịch sự mời Trần Ngao ngồi xuống.

"Trần Ngao, Nhất Phẩm các là sản nghiệp của Tô gia, anh muốn ăn gì thì cứ gọi, không tính tiền." Sau khi ngồi xuống, Tô Khuynh Thành vội nói, cô ấy đưa thực đơn cho Trần Ngao, giọng điệu có phần hơi kiêu ngạo.

"Không cần đây, tôi tới đây không phải để ăn cơm." Trần Ngao xua tay từ chối, anh từ tốn nâng chung trà lên nhấp một ngụm, "Cô tìm tôi có chuyện gì gấp hả, chúng ta vẫn nên nói thẳng đi"

Vừa nói xong, sắc mặt Tô Khuynh Thành thoáng cứng đờ, bị anh đoán trúng rồi, ánh mắt cô ấy chợt lóe lên, lúc này mới nói, "Được, nếu anh đã nói như vậy rồi thì không dài dòng nữa nhé, bùa hộ mệnh lần trước anh có còn không, tôi mua hết… "

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK