• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không gian im phăng phắc.

Cả hai người cứng đờ, ngơ ngác đứng nhìn nhau trong giây lát, không khí như ngưng đọng lại, chỉ biết đứng đó nhìn nhau.

“Phanh…"

Vài giây sau, Nam Gia Hi mới kịp phản ứng lại, đóng sầm cửa lại rồi như một con thỏ nhỏ sợ hãi bỏ chạy, chỉ còn để lại tiếng bước chân vội vã.

“Cái này…”

Khóe miệng Trần Ngao khế giật giật, cúi đầu xuống liếc nhìn tiểu Trần Ngao đang ủ rũ, trong lòng như có hàng ngàn con ngựa đang phi nước đại vậy. Lúc này anh chỉ muốn tìm trên mặt đất có cái hố nào để chui xuống không. Tất cả những suy nghĩ đắc ý trước đều bị quét sạch sành sanh.

Chết tiệt, chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao cô ấy lại xuất hiện ở đây, lại còn đúng vào lúc mình đang khỏa thân nữa.

Đây là quả báo của anh sao? Lúc anh mở mắt thần đã nhìn sạch sành sanh thân thể của Nam Gia Hi, hiện tại đến lượt anh bị cô ấy nhìn thấy.

Chuyện này, cũng quá sòng phẳng rồi đi!

Ý nghĩ muốn chết lại xuất hiện trong đầu….

“Gia Hi, Trần Ngao đâu?

Trong phòng khách, Trương Lệ để ly trà xuống bàn, nhìn thấy Nam Gia Hỉ hấp tấp chạy vội ra liền hỏi: “Đứa nhỏ này cũng thật là, näng đã chiếu đến mông rồi mà làm sao vẫn chưa chịu dậy.”

“Chuyện này… Dì à, cháu còn có việc phải làm, nếu không còn gì nữa cháu xin về trước nha”

Hai mắt Nam Gia Hỉ lóe lên, cô vừa nói mặt vừa chuyển đỏ bừng, tim đập nhanh như có con nai con chạy trong đó, hình ảnh vừa thấy lúc nãy lại hiện lên trong đầu, cô vội vã vừa nói vừa muốn rời đi.

Trương Lệ nhìn thấy như thế liền lo lắng, nhanh chóng đi đến ngăn cô lại:

“Gia Hi, cháu đã vất vả đến đây một chuyến rồi, mau ngồi xuống đi, để dì đi gọi thăng nhóc đó dậy.”

“Thật sự không được đâu dì ơi, cháu còn có việc phải đi…”

Cô vừa nói xong, thì Trần Ngao với sắc mặt u ám từ trên lầu đi xuống, Trương Lệ nhìn thấy liền lập tức nghiêm mặt quở : “Thăng nhắc này, bây giờ đã là mấy giờ rồi còn không chịu dậy, phải để mẹ nhờ Gia Hi lên kêu con dậy:

“Con mau tiễn Gia Hi đi..”

Bà vừa nói xong, không để Trần Ngao kịp từ chối liền đẩy đẩy anh ra ngoài.

Thấy ánh mắt Trần Ngao nhìn về phía Gia Hi, đáy mắt cô lóe lên, mặt đỏ bừng như sắp nhỏ ra máu, vội vàng vùi đầu vào ngực.

Rõ ràng hôm nay Nam Gia Hi đã tốn tâm tư vào cách ăn mặc của mình, mái tóc gợn sóng màu vàng nhạt khiến cho khuôn mặt trẻ con của cô càng thêm trở nên đặc biệt đáng yêu, các đường nét trên khuôn mặt thanh tú rất quyến rũ, trên khuôn mặt thanh tú này còn có thêm hai má lúm đồng tiền. Hôm nay cô mặc một chiếc váy trắng hồng ôm sát vào cơ thể mềm mại, càng phác họa rõ nét hơn dáng người người hình chữ S hoàn mỹ, vòng eo thon thon chỉ bằng một cái nắm tay, cổ áo hình chữ V để lộ ra làn da trắng ngần của cô ngoài không khí, mơ hồ còn có thể nhìn thấy một cái khe sâu hút.

Không chỉ có như vậy, hai chân của cô cũng cô cùng thon dài, được bảo vệ sau chiếc tất màu da mỏng, chẳng những thế, trên bàn chân bé nhỏ mang một đôi gót màu trắng trông rất bóng bẩy đáng yêu, đến mức khiến người ta nhịn không được muốn đưa tay ra chạm vào nó.

“Tôi đến gặp dì, ừm… Tôi đến gọi anh mà không báo trước, thật xin lỗi” Khi hai người bọn họ đi ra ngoài, Nam Gia Hi là người đầu tiên phá vỡ không khí ngượng ngùng.

“Ừ, không sao đâu, coi như hòa nhau thôi.” Trần Ngao theo bản năng trả lời, dù sao trước đây anh cũng đã nhìn thấy hết của Nam Gia Hi rồi.

“Hả?”

Nam Gia Hi bối rối và cũng không hiểu Trần Ngao đang nói cái gì.

“Đúng rồi, Nam tiểu thư, cô đang cầm cái hộp gì vậy?” Trần Ngao không trả lời cô mà nhìn về phía cái hộp gỗ Nam Gia Hi đang cầm, cái hộp này nhìn cũng rất tinh xảo.

“Sắp đến sinh nhật của ông nội rồi. Ông nội rất thích đồ cổ nên tôi đã đến phố đồ cổ gần đây chọn một món làm quà sinh nhật cho ông” Nói xong, Nam Gia Hi liền mở hộp ra, bên trong là một chiếc chén sứ lớn cỡ băng lòng bàn tay, trông giống như một chiếc bát sứ cũ.

“Chén sứ dân gian của nhà Tống?” Trần Ngao buột miệng nói.

“Ô, Trần tiên sinh cũng có nghiên cứu về đồ cổ à?” Vẻ mặt Nam Gia Hi kinh ngạc, cô đã chứng kiến qua y thuật cao siêu của Trần Ngao, nhưng không ngờ rằng anh cũng có nghiên cứu về đồ cổ.

“Ừ, trước đây tôi cũng có độc qua chút kiến thức, nên cũng biết một ít” Trần Ngao khiêm tốn nói, quả thật trước đó anh cũng từng xem qua chút nghiên cứu về đồ cổ, cũng chỉ biết chút ít về nó, nhưng khi vừa nhìn thấy cái chén sứ này, anh mở mắt thần ra, liền thật sự nhìn thấy tuổi tác của chén sứ này, “Tuy nhiên, cái chén sứ này của cô có vấn đề.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK