• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thằng nhóc kia, lập tức quỳ xuống xin lỗi Câm Cầm ngay, nếu không hôm nay ông đây giết chết mày!"

Gã bạn trai của Chu Cầm lạnh mặt chặn đường của Trần Ngao, hung dữ nói.

"Cút!"

Thấy thế, Trần Ngao nhíu mày, lạnh lùng nhìn lướt qua đối phương.

"Ha ha, một gã công nhân như chó mà dám nói chuyện với ông đây thế à." Gã bạn trai của Chu Cầm lạnh mặt quát lên, anh ta đưa tay tới định túm lấy cổ áo của Trần Ngao.

Nhưng mà còn chưa kịp đụng tới, cổ tay đã bị Trần Ngao tóm lại, một nguồn sức mạnh truyền đến làm anh ta biến sắc, giống như thể có một thanh gắp than kẹp lấy tay của mình, mặc cho anh ta giấy giụa như thế nào cũng không thể thoát ra.

"Thằng chó, mau buông tay ra!" Gã bạn trai của Chu Cầm quát lên, mặt biến sắc.

"Tôi nói lại lần nữa, biến, nếu không đừng trách tôi không khách sáo." Nói xong, Trần Ngao buông lỏng tay ra, phản lực khiến gã kia lảo đảo, ngã dập mông xuống đất.

"Lưu Thiếu, anh không sao chứ?" Chu Cầm vội vàng chạy tới, muốn đỡ người đàn ông kia lên nhưng lại bị đối phương hất tay ra.

"Thăng rác rưởi, dám động vào tao à, ông đây giết chết mày!"

Lưu Đào bò dậy từ dưới đất, anh ta điên cuồng gầm hét lên, vung quyền về phía đầu Trần Ngao.

Trong phút chốc, năm đấm cách Trần Ngao còn chưa tới một tấc, thấy sắp đánh được vào đầu Trần Ngao rồi, Lưu Đào tưởng tượng ra cảnh Trần Ngao bị mình đánh đến thê thảm, răng rơi đầy đất, đáy mắt anh ta lóe lên ý cười gằn.

Chậm quá!

Quá chậm rồi!

Ngay lúc Lưu Đào ra tay, Thiên Nhãn của Trần Ngao cũng mở ra, giống như tất cả xung quanh đều trở nên chậm lại, thậm chí ngay cả con ong mật bay qua đập cánh anh cũng thấy rõ ràng.

Ẩm…

Một tiếng vang trầm thấp vang lên, cả người Lưu Đào bay ngược ra sau, cách tới năm, sáu mét, anh ta ngã nặng nề xuống đất, cảm giác đau đớn kịch liệt khiến cả người anh ta co ro như một con tôm luộc, cơ thể không ngừng run rẩy.

Tất cả những chuyện này xảy ra quá nhanh, chỉ trong chớp mắt, thậm chí ngay cả mấy người Chu Cầm cũng không có thời gian phản ứng.

"Lưu Thiếu!" Chu Cầm vội vàng chạy tới đỡ người kia dậy, cô ta tức giận hét về phía Trần Ngao, "Trần Ngao, anh điên rồi sao, sao anh dám ra tay với Lưu Thiếu."

Đối mặt với sự chất vấn của Chu Cầm, sắc mặt Trần Ngao không hề thay đổi, anh thản nhiên đáp, "Tôi đã cho anh ta cơ hội rồi."

"Trần Ngao, anh nhất định phải chết, Lưu Thiếu là con trai độc nhất của Lưu gia, thân phận cao quý, anh đắc tội với anh ấy có khác gì muốn chết, thức thời thì mau mau quỳ xuống xin lỗi đi, Lưu Thiếu còn có thể tha cho anh một cái mạng, nếu không thì số anh xong rồi." Tôn Ly Ly cũng ồn ào, hất hàm sai khiến Trần Ngao.

"Đúng đó, Trần Ngao à, anh nên thức thời thì hơn, anh không chọc được Lưu gia đâu."

Nghe hai người họ kêu gào, Trần Ngao chỉ bĩu môi khinh thường, "Lưu gia thì ghê gớm lắm sao?"

"Đương nhiên rồi, Lưu gia là một trong số các gia tộc lớn ở thành phố Tùng Sơn, hơn nữa chỗ dựa của Lưu gia chính là một trong bốn dòng họ lớn nhất, Tô gia, Lưu gia thường xuyên giúp Tô gia quản lý đấy." Nói rồi, cô ta kiêu ngạo hất cằm lên, "Thức thời thì nhanh quỳ xuống xin lỗi Lưu Thiếu đi!"

Nghe vậy, Trần Ngao vẫn cười cợt khinh thường.

Nếu là trước đây, anh cũng không dám đắc tội thật, nhưng mà bây giờ, anh lại chẳng để tâm!

Có truyền thừa của Tiêu Dao môn, anh có thể đạp lên mây xanh, bay lượn khắp trời rồi!

"Xin lỗi à? Muộn rồi!"

Lúc này đây, Lưu Đào cũng bò dậy từ dưới đất, bởi vì tức giận, gương mặt anh ta hơi vặn vẹo, tàn bạo nhìn chằm chằm về phía Trần Ngao, anh ta căn răng nghiến lợi nói, "Thằng nhãi kia, mày có gan dám ra tay với ông à, mày là người đầu tiên đấy, bố tao còn không nỡ đánh tao, mày cứ chờ đó!"

Vừa nói, Lưu Đào vừa lấy di động ra bắt đầu gọi điện thoại. Trần Ngao cười lạnh, đánh không lại thì tìm viện trợ à?

"Trần Ngao, anh xong đời rồi!" Chu Cầm cũng lạnh lùng nói, đáy mắt lóe lên phần hả hê, "Lưu Thiếu giận thật rồi, anh có chết thế nào cũng không biết được đâu!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK