"Xin chào Tô đại tiểu thư!"
Quản lý Lương hí hửng chạy tới, cung kính chào Tô Khuynh Thành, nhưng Tô Khuynh Thành lại không hề liếc mắt nhìn ông ta mà đi thẳng tới chỗ của Trần Ngao.
Thấy thế, nụ cười găn của quản lý Lương lại càng thêm đặc sắc, ông ta có thể tưởng tượng được kết cục của Trần Ngao sẽ thê thảm thế nào.
"Tô đại tiểu thư, thằng nhãi này gây sự ở Nhất Phẩm các đấy ạ, nó không chỉ làm mấy người Lưu Thiếu bị thương mà còn dám nói không xem Tô gia ta là gì."
Quản lý Lương thêm dầu thêm mỡ.
"Tô đại tiểu thư, cô đến đúng lúc quá, thằng công nhân này ngông cuồng quá rồi." Lưu Đào cũng phụ họa theo, oán độc nhìn về phía Trần Ngao.
"Hả?"
Nghe vậy, mới đầu Tô Khuynh Thành cũng thoáng sững sờ, sắc mặt của cô hơi trầm xuống.
"Tô đại tiểu thư, cô phải. . " Quản lý Lương lại nói tiếp, nhưng mà còn chưa nói hết lời, Tô Khuynh Thành đã tát mạnh lên mặt ông ta một cái.
Bốp ~
"Đại tiểu thư, sao cô lại đánh tôi?" Quản lý Lương bối rối, ngơ ngác hỏi.
"Đúng là đồ có mắt không tròng, khách mời của Tô Khuynh Thành tôi mà ông cũng dám đắc tội sao?" Tô Khuynh Thành lạnh lùng hét lên, ánh mắt sắc như băng.
Lời vừa nói ra, nhất thời xung quanh đều trở nên yên lặng! Trong lòng họ như sóng to gió lớn, không ai dám tin vào mắt mình, họ liên tục nhìn Tô Khuynh Thành và Trần Ngao, hai mắt trợn tròn.
Trần Ngao là công nhân thôi mà, sao có thể quen biết Đại tiểu thư Tô gia cao cao tại thượng chứ?
Chắc chăn là họ nghe nhầm rồi!
"Tô đại tiểu thư, cô nhầm rồi phải không, đây là gã công nhân mà, sao lại là khách quý của cô được?" Quản lý Lương mở miệng lần nữa.
Bốp ~
Lại thêm một cái bạt tai nữa, làm mặt ông ta sưng phù lên.
"Ông đang chất vấn tôi?"
Tô Khuynh Thành quát to, trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, cô ấy lại xin lỗi Trần Ngao, "Xin lỗi, là do tôi không biết cách quản lý, đắc tội anh rồi."
Sao có thể có chuyện đó được chứ? !
Mọi người đều ngơ ngác, đây là Đại tiểu thư Tô gia Tô Khuynh Thành kia mà, thân phận cao quý như thế, vậy mà lại xin lỗi một thằng công nhân?
Sắc mặt của quản lý Lương cũng trăng bợt ngay lập tức, ông ta lắp bắp mở miệng, "Không, lẽ nào anh ta là… "
Ông ta đã nhận được tin hôm nay Tô Khuynh Thành sẽ chiêu đãi một nhân vật tâm cỡ ở Nhất Phẩm, chẳng lẽ chính là gã công nhân này đây? !
Suy đoán này khiến cho ông ta như rơi vào hầm băng!
"Không sao." Trần Ngao thờ ơ đáp, chỉ là mấy gã ất ơ mà thôi, anh cũng không để ý.
Nghe vậy, Tô Khuynh Thành mới thở phào nhẹ nhõm, lần này cô ấy muốn nhờ vả Trần Ngao, chỉ sợ sẽ làm anh phật ý.
Hôm qua gặp tai nạn xe cộ, may mà không hề có chuyện gì, trong giây phút đó, cô ấy như mất cả niềm tin, nhưng vào lúc chiếc xe nổ tung, thấy bản thân như bị ngọn lửa đó bao trùm, một vầng sáng màu xanh lam bao lấy người cô, khiến cô không phải chịu tổn thương.
Tia sáng đó tỏa ra từ chiếc bùa hộ mệnh mà Trần Ngao đưa cho!
Nhờ thế cô ấy mới biết lá bùa hộ mệnh đó trân quý đến dường nào, nếu không có nó, chỉ sợ cô ấy đã xuống Hoàng Tuyền từ lâu.