Nghe đến đây, Chu Thần ngỡ ngàng vì sốc, với sự nhanh nhạy vốn có, dường như anh đã tự nhận ra điểm mấu chốt:
- Ý em nói, anh chính là… kiếp sau của Lý Nghiên Vũ?
Song Kê gật đầu, cô hơi bối rối nhưng rồi quyết định nói:
- Bây giờ chúng ta cùng nhau đến một nơi, sau đó em sẽ kể chi tiết mọi chuyện với anh.
Song Kê bảo anh đưa cô đến bảo tàng cổ đại trong thành phố. Tại nơi đây trưng bày rất nhiều cổ vật quý hiếm cũng như những tranh ảnh được vẽ và ghi chép lại từ những người xưa về thời cổ đại cách đây hàng ngàn năm.
Trước đây cô vô tình nhìn thấy bảo tàng này trên báo và phát hiện ra rất nhiều thông tin cũng như những cổ vật ở thời đại cô từng sống đã được trưng bày tại đây.
Bước đến khu vực trưng bày tranh ảnh, nhìn qua màu sắc bức tranh và chất liệu của giấy cũng đủ để thấy được sự cổ xưa. Cô chỉ tay vào bức vẽ rồi nói:
- Đây là cung điện thời nhà Lý cách đây hơn một ngàn năm trước. Nghiên Vũ, là đại hoàng tử của Lý quốc. Người được chọn sẽ thừa kế ngai vàng. Nhưng đến cuối cùng, người nối ngôi lại không phải đại hoàng tử, anh biết tại sao không?
Chu Thần tập trung lắng nghe cô nói, anh bị cuốn vào một câu chuyện xảy ra giữa các dòng thời gian tưởng chừng như chẳng hề tồn tại song song với nhau.
- Anh không biết.
Cô nhẹ nhàng nói:
- Bởi vì đại hoàng tử đã yêu một phù thủy, điều mà triều đình sẽ không bao giờ chấp nhận. Cuối cùng giữa tình thân, trọng trách và tình yêu, Nghiên Vũ đã lựa chọn con đường đánh cược, dẫn binh xuất trận với lời giao ước với triều đình. Nếu còn sống trở về, họ phải chấp nhận tình cảm giữa hoàng tử và phù thủy, còn nếu chẳng may bỏ mạng nơi xa trường thì xem như mọi chuyện đều kết thúc. Khi đó, đại hoàng tử sẽ không còn dằn vặt chọn lựa giữa tình thân và tình yêu nữa.
Nói đến đây, cô không khỏi nghẹn ngào dù mọi chuyện đã trôi qua rất lâu, nhưng mỗi khi nghĩ đến, nỗi đau đó vẫn còn tồn đọng sâu trong lòng.
Song Kê nói tiếp:
- Anh đoán được kết quả đúng không? Bởi vì xuất trận trong thời đại đó thì
khả năng không thể trở về gần như là tuyệt đối. Nghiên Vũ đã lựa chọn như vậy để thể hiện lòng trung thành với triều đình và cả sự chân thành đối với tình yêu.
Cô nhớ lại những gì đã trải qua ở đoạn tình cảm trước đây và tiếp tục nói:
- Em đã mất người em yêu mà còn chẳng biết nơi người đó nằm lại mãi mãi. Vậy nên 500 năm sau khi Nghiên Vũ mất, em đã giao ước với giếng trời vào đêm nhật thực để có thể xuyên đến đây và tìm gặp anh.
Giờ thì cô đã nói ra hết những bí mật được che giấu suốt thời gian qua, trong lòng Song Kê cảm thấy rất nhẹ nhõm. Anh chợt im lặng không nói gì, cô cứ ngỡ anh đang sốc vì biết được câu chuyện phía sau nên đã lay lay cánh tay anh:
- Chu Thần à, sao anh không nói gì hết vậy?
Nghe cô gọi, anh lập tức hoàn hồn, trong phút bối rối, anh đáp lời:
- Anh đang cảm thấy xấu hổ.
Cô ngây người khó hiểu:
- Tại sao anh lại thấy xấu hổ?
Lắng nghe cô kể rõ mọi chuyện, anh vừa xúc động lại hổ thẹn. Trước đây Chu Thần không biết cô đã vì anh mà đến đây, thậm chí còn chờ đợi anh suốt nhiều năm như vậy.
- Vì anh đã ghen với kiếp trước của chính mình.
Nghe đến đây cô không nhịn được cười, quả đúng là như vậy, Chu Thần đã ghen với bản thân ở kiếp trước nhưng lại không hề hay biết. Giờ anh đã biết người đàn ông đầu tiên của cô là tiền kiếp của anh, càng nghĩ Chu Thần lại càng tự trách bản thân.
- Em đang cười anh sao?
Cô liền điều chỉnh thái độ, nhỏ nhẹ đáp:
- Lúc đó anh không biết sự thật mà. Nhưng… lúc anh ghen quả thật rất đáng sợ.
Nhớ đến chuyện ghen tuông, anh chỉ muốn đào một cái hố rồi chui xuống.
- Chuyện này cũng là do lỗi của em thôi. Nếu em không khiến anh yêu em nhiều như vậy thì anh đã không ghen rồi.
Anh lại bắt đầu màn đổ lỗi, miệng lưỡi của Chu Thần, cô thật sự không nói lại. Anh cúi người, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, chẳng ngại thể hiện tình cảm ở nơi công cộng.
Vừa rời môi nhau, cô liền đánh nhẹ vào ngực anh:
- Anh không sợ người ta nhìn sao?
Chu Thần vô sỉ đáp:
- Anh hôn vợ của anh thì có gì phải sợ?
Cô tưởng bản thân nghe lầm nêm vội hỏi lại:
- Vợ sao? Anh đã hỏi cưới em bao giờ đâu chứ?
Nói rồi cô quay lưng bước đi, trên môi Song Kê nở nụ cười hạnh phúc khi nghe anh gọi cô là vợ. Anh liền bám theo sau cô, đã vô sỉ thì không còn gì để ngại ngùng nữa:
- Chúng ta bây giờ có khác gì vợ chồng. Đợi anh giải quyết xong mọi chuyện, anh sẽ để em mặc váy cưới, trả thành cô dâu xinh đẹp nhất của anh.
Chu Thần đan tay cô, cả hai dạo một vòng tham quan khắp bảo tàng, dù sao cũng đã đến đây, nhân tiện tìm hiểu thêm nhiều điều. Vừa đi cặp đôi vừa chuyện trò không ngớt, Chu Thần còn tinh nghịch bảo:
- Anh thấy hơi đói, em yêu, em có thể biến ra cái gì đó để ăn không?
Nghe anh nói, cô lại xém bật cười. Song Kê nhớ lại đến cô bạn thân Y Hiểu cũng từng hỏi cô một câu tương tự. Cô đang nghĩ chẳng lẽ mọi người đều tưởng phép thuật của phù thủy có thể biến ra đồ ăn hay những thứ khác sao? Ảo diệu ngoài sức tưởng tượng của cô.
- Em không biến ra được đồ ăn đâu, hơn nữa khi ở cạnh anh, phép thuật của em cũng không có tác dụng.
- Ý em nói, anh chính là… kiếp sau của Lý Nghiên Vũ?
Song Kê gật đầu, cô hơi bối rối nhưng rồi quyết định nói:
- Bây giờ chúng ta cùng nhau đến một nơi, sau đó em sẽ kể chi tiết mọi chuyện với anh.
Song Kê bảo anh đưa cô đến bảo tàng cổ đại trong thành phố. Tại nơi đây trưng bày rất nhiều cổ vật quý hiếm cũng như những tranh ảnh được vẽ và ghi chép lại từ những người xưa về thời cổ đại cách đây hàng ngàn năm.
Trước đây cô vô tình nhìn thấy bảo tàng này trên báo và phát hiện ra rất nhiều thông tin cũng như những cổ vật ở thời đại cô từng sống đã được trưng bày tại đây.
Bước đến khu vực trưng bày tranh ảnh, nhìn qua màu sắc bức tranh và chất liệu của giấy cũng đủ để thấy được sự cổ xưa. Cô chỉ tay vào bức vẽ rồi nói:
- Đây là cung điện thời nhà Lý cách đây hơn một ngàn năm trước. Nghiên Vũ, là đại hoàng tử của Lý quốc. Người được chọn sẽ thừa kế ngai vàng. Nhưng đến cuối cùng, người nối ngôi lại không phải đại hoàng tử, anh biết tại sao không?
Chu Thần tập trung lắng nghe cô nói, anh bị cuốn vào một câu chuyện xảy ra giữa các dòng thời gian tưởng chừng như chẳng hề tồn tại song song với nhau.
- Anh không biết.
Cô nhẹ nhàng nói:
- Bởi vì đại hoàng tử đã yêu một phù thủy, điều mà triều đình sẽ không bao giờ chấp nhận. Cuối cùng giữa tình thân, trọng trách và tình yêu, Nghiên Vũ đã lựa chọn con đường đánh cược, dẫn binh xuất trận với lời giao ước với triều đình. Nếu còn sống trở về, họ phải chấp nhận tình cảm giữa hoàng tử và phù thủy, còn nếu chẳng may bỏ mạng nơi xa trường thì xem như mọi chuyện đều kết thúc. Khi đó, đại hoàng tử sẽ không còn dằn vặt chọn lựa giữa tình thân và tình yêu nữa.
Nói đến đây, cô không khỏi nghẹn ngào dù mọi chuyện đã trôi qua rất lâu, nhưng mỗi khi nghĩ đến, nỗi đau đó vẫn còn tồn đọng sâu trong lòng.
Song Kê nói tiếp:
- Anh đoán được kết quả đúng không? Bởi vì xuất trận trong thời đại đó thì
khả năng không thể trở về gần như là tuyệt đối. Nghiên Vũ đã lựa chọn như vậy để thể hiện lòng trung thành với triều đình và cả sự chân thành đối với tình yêu.
Cô nhớ lại những gì đã trải qua ở đoạn tình cảm trước đây và tiếp tục nói:
- Em đã mất người em yêu mà còn chẳng biết nơi người đó nằm lại mãi mãi. Vậy nên 500 năm sau khi Nghiên Vũ mất, em đã giao ước với giếng trời vào đêm nhật thực để có thể xuyên đến đây và tìm gặp anh.
Giờ thì cô đã nói ra hết những bí mật được che giấu suốt thời gian qua, trong lòng Song Kê cảm thấy rất nhẹ nhõm. Anh chợt im lặng không nói gì, cô cứ ngỡ anh đang sốc vì biết được câu chuyện phía sau nên đã lay lay cánh tay anh:
- Chu Thần à, sao anh không nói gì hết vậy?
Nghe cô gọi, anh lập tức hoàn hồn, trong phút bối rối, anh đáp lời:
- Anh đang cảm thấy xấu hổ.
Cô ngây người khó hiểu:
- Tại sao anh lại thấy xấu hổ?
Lắng nghe cô kể rõ mọi chuyện, anh vừa xúc động lại hổ thẹn. Trước đây Chu Thần không biết cô đã vì anh mà đến đây, thậm chí còn chờ đợi anh suốt nhiều năm như vậy.
- Vì anh đã ghen với kiếp trước của chính mình.
Nghe đến đây cô không nhịn được cười, quả đúng là như vậy, Chu Thần đã ghen với bản thân ở kiếp trước nhưng lại không hề hay biết. Giờ anh đã biết người đàn ông đầu tiên của cô là tiền kiếp của anh, càng nghĩ Chu Thần lại càng tự trách bản thân.
- Em đang cười anh sao?
Cô liền điều chỉnh thái độ, nhỏ nhẹ đáp:
- Lúc đó anh không biết sự thật mà. Nhưng… lúc anh ghen quả thật rất đáng sợ.
Nhớ đến chuyện ghen tuông, anh chỉ muốn đào một cái hố rồi chui xuống.
- Chuyện này cũng là do lỗi của em thôi. Nếu em không khiến anh yêu em nhiều như vậy thì anh đã không ghen rồi.
Anh lại bắt đầu màn đổ lỗi, miệng lưỡi của Chu Thần, cô thật sự không nói lại. Anh cúi người, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, chẳng ngại thể hiện tình cảm ở nơi công cộng.
Vừa rời môi nhau, cô liền đánh nhẹ vào ngực anh:
- Anh không sợ người ta nhìn sao?
Chu Thần vô sỉ đáp:
- Anh hôn vợ của anh thì có gì phải sợ?
Cô tưởng bản thân nghe lầm nêm vội hỏi lại:
- Vợ sao? Anh đã hỏi cưới em bao giờ đâu chứ?
Nói rồi cô quay lưng bước đi, trên môi Song Kê nở nụ cười hạnh phúc khi nghe anh gọi cô là vợ. Anh liền bám theo sau cô, đã vô sỉ thì không còn gì để ngại ngùng nữa:
- Chúng ta bây giờ có khác gì vợ chồng. Đợi anh giải quyết xong mọi chuyện, anh sẽ để em mặc váy cưới, trả thành cô dâu xinh đẹp nhất của anh.
Chu Thần đan tay cô, cả hai dạo một vòng tham quan khắp bảo tàng, dù sao cũng đã đến đây, nhân tiện tìm hiểu thêm nhiều điều. Vừa đi cặp đôi vừa chuyện trò không ngớt, Chu Thần còn tinh nghịch bảo:
- Anh thấy hơi đói, em yêu, em có thể biến ra cái gì đó để ăn không?
Nghe anh nói, cô lại xém bật cười. Song Kê nhớ lại đến cô bạn thân Y Hiểu cũng từng hỏi cô một câu tương tự. Cô đang nghĩ chẳng lẽ mọi người đều tưởng phép thuật của phù thủy có thể biến ra đồ ăn hay những thứ khác sao? Ảo diệu ngoài sức tưởng tượng của cô.
- Em không biến ra được đồ ăn đâu, hơn nữa khi ở cạnh anh, phép thuật của em cũng không có tác dụng.