Chu Thần hiểu được tâm trạng của cô, người con gái bao dung như Song Kê, thật sự rất đáng trân trọng.
- Anh nghĩ Lâm Kim Ái phải một lần trả giá cho những chuyện cô ta đã làm, có như vậy cô ta mới trưởng thành và suy nghĩ chín chắn hơn trước khi quyết định làm tổn hại đến người khác.
Cô thừa nhận những điều anh vừa nói là hoàn toàn đúng. Lâm Kim Ái đã lớn, cô ta cần phải chịu trách nhiệm cho những gì cô ta gây ra, có như vậy cô ta mới rút ra được bài học đắt giá cho chính bản thân mình.
- Em hiểu rồi, hy vọng sau chuyện này Kim Ái sẽ nhận ra sai lầm, xem như đây là một bài học cho con bé. Mà chuyện Kim Ái đã gài bẫy đưa em vào khách sạn, anh đã biết từ khi nào vậy?
Cô nghĩ anh chỉ vừa biết chuyện này khi cho người điều tra về kẻ đăng tin.
- Anh đã biết được một thời gian rồi, nhưng vì anh biết em không muốn nói ra kẻ đã hại em là Lâm Kim Ái nên anh chọn cách im lặng.
Giờ thì cô đã hiểu, thì ra anh đã biết từ lâu. Thảo nào trước đó anh liên tục né tránh cô, còn nghĩ cô là loại phụ nữ lẳng lơ, không đàng hoàng nhưng rồi lại đột ngột chấp nhận sự tiếp cận của cô, thật ra là vì anh đã biết cô bị kẻ xấu hãm hại.
Đến tối, cô cùng anh xem tivi trong phòng ngủ, một lát sau, Chu Thần nhận được một cuộc điện thoại từ trợ lý.
- Bạch tổng, tôi vừa thấy đoạn clip xin lỗi được đăng tải trên mạng xã hội. Tôi sẽ gửi link sang cho anh.
Chu Thần nhanh chóng mở đoạn clip và cùng cô xem. Cuối cùng thì Lâm Kim Ái cũng chấp nhận thừa nhận mọi chuyện là do cô ta gây ra và nói lời xin lỗi, tuy thái độ có chút miễn cưỡng nhưng xem ra cô ta đã rất cố gắng. Trong lúc đang thú nhận, Lâm Kim Ái còn không kiềm được mà bật khóc, nhưng thật ra cô ta khóc vì lo sợ chuyện này sẽ gây ảnh hưởng đến việc kinh doanh shop nước hoa mà cô ta đang làm chủ.
- Sau lần này em nghĩ Kim Ái sẽ không dám tái phạm nữa.
Anh ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng cất lời:
- Bây giờ anh phải giải quyết nốt tin đồn cướp vị hôn thê của em trai.
Cô ngước mắt nhìn anh, dịu dàng hỏi:
- Anh định giải quyết thế nào?
Chu Thần hôn lên môi cô, nhỏ nhẹ nói:
- Thì anh sẽ nói với báo chí là anh không cướp vị hôn thê của Bạch Tiêu Phong, mà do cô ấy can tâm tình nguyện muốn ở cạnh anh.
Nghe anh nói, cô bật cười đánh nhẹ vào ngực anh:
- Vậy khác nào anh nói em mê anh chứ.
Chu Thần mỉm cười rồi đưa tay nâng cằm cô:
- Thì đúng là vậy mà.
Quả thật anh nói không sai, bây giờ cô có muốn phản biện cũng không thể cãi lại được.
- Đồ đáng ghét.
Song Kê nghịch ngợm liềm cắn vào cổ anh cho bỏ ghét, Chu Thần vừa buồn cười lại vừa chau mày vì đau.
- Đau anh, em cắn mạnh như vậy không thấy xót sao?
Nhìn thấy dấu răng ửng đỏ hiện rõ trên cổ anh, cô lại có cảm giác hài lòng:
- Em là đang đánh dấu chủ quyền mà, để mọi người đều biết, anh là của em.
Anh ôm chặt lấy cô, cả hai mặt đối mặt ở khoảng cách rất gần:
- Vậy anh cũng phải đánh dấu chủ quyền.
Nói rồi Chu Thần nghiêng đầu, kề sát môi lên cổ cô, Song Kê mỉm cười vòng tay ôm lấy anh:
- Đừng, anh làm em nhột quá.
Cả hai không ngừng cười đùa vui vẻ, bầu không khí ấm áp, tràn ngập hạnh phúc hệt như một cặp đôi mới cưới.
…
Hôm nay là ngày thứ bảy, đáng lẽ ngân hàng của IDC chỉ làm việc buổi sáng nhưng vì có cuộc họp quan trọng nên anh phải ở lại thêm vài tiếng. Cô đã hẹn gặp Y Hiểu ở quán coffee gần ngân hàng anh làm việc để trò chuyện trong lúc chờ người yêu tan làm.
Hai cô gái tâm sự vui vẻ, Y Hiểu nói sau sự cố người yêu cũ đột nhập, nghĩ đến cô ấy vẫn thấy sợ dù hắn đã bị bắt và cô ấy cũng đã đổi mật khẩu cửa nhà. Song Kê an ủi, động viên bạn thân vượt qua giai đoạn khó khăn về mặt tâm lý.
- Mọi chuyện qua rồi, giờ cậu đã an toàn. À, mỗi tối cậu có thể gọi điện tâm sự với mình, như vậy cậu sẽ thấy thoải mái hơn.
Y Hiểu mỉm cười gật đầu:
- Mình biết rồi, một thời gian nữa mình sẽ quên chuyện này và bình tâm lại thôi.
Cô cùng bạn thân chuyện trò vui vẻ, quên cả thời gian. Một tiếng sau Chu Thần xuất hiện tại quán coffee như đã hẹn trước. Thấy cô đang nói chuyện với bạn, anh không vội gọi người yêu mà bước đến quầy order đồ uống trước.
Chu Thần không muốn bại lộ chuyện anh giả tàn tật vì đang có mặt của Y Hiểu nên anh quyết định ngồi ở bàn ngay phía sau cô, Chu Thần cẩn trọng ngồi đối lưng với Song Kê mà cô chẳng hề hay biết.
Anh cũng vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa cô và bạn thân.
- Mà mình muốn hỏi cậu chuyện này, cậu nói Bạch Chu Thần trông giống hệt Lý Nghiên Vũ. Cậu có từng nghĩ cậu chỉ yêu Bạch Chu Thần vì anh ta có ngoại hình giống người yêu trước đây của cậu không? Vậy nên cậu mới đến với anh ta vội vàng như vậy.
Sắc mặt anh lập tức thay đổi khi nghe lời Y Hiểu vừa nói, anh sững sờ, ngỡ ngàng. Chu Thần nghĩ cô ở cạnh anh, bất chấp theo đuổi, vội vàng nói thích anh là vì anh trông giống với người yêu cũ của cô.
Anh đau lòng mà thầm nghĩ:
“Hóa ra mình là người thay thế sao?”
- Anh nghĩ Lâm Kim Ái phải một lần trả giá cho những chuyện cô ta đã làm, có như vậy cô ta mới trưởng thành và suy nghĩ chín chắn hơn trước khi quyết định làm tổn hại đến người khác.
Cô thừa nhận những điều anh vừa nói là hoàn toàn đúng. Lâm Kim Ái đã lớn, cô ta cần phải chịu trách nhiệm cho những gì cô ta gây ra, có như vậy cô ta mới rút ra được bài học đắt giá cho chính bản thân mình.
- Em hiểu rồi, hy vọng sau chuyện này Kim Ái sẽ nhận ra sai lầm, xem như đây là một bài học cho con bé. Mà chuyện Kim Ái đã gài bẫy đưa em vào khách sạn, anh đã biết từ khi nào vậy?
Cô nghĩ anh chỉ vừa biết chuyện này khi cho người điều tra về kẻ đăng tin.
- Anh đã biết được một thời gian rồi, nhưng vì anh biết em không muốn nói ra kẻ đã hại em là Lâm Kim Ái nên anh chọn cách im lặng.
Giờ thì cô đã hiểu, thì ra anh đã biết từ lâu. Thảo nào trước đó anh liên tục né tránh cô, còn nghĩ cô là loại phụ nữ lẳng lơ, không đàng hoàng nhưng rồi lại đột ngột chấp nhận sự tiếp cận của cô, thật ra là vì anh đã biết cô bị kẻ xấu hãm hại.
Đến tối, cô cùng anh xem tivi trong phòng ngủ, một lát sau, Chu Thần nhận được một cuộc điện thoại từ trợ lý.
- Bạch tổng, tôi vừa thấy đoạn clip xin lỗi được đăng tải trên mạng xã hội. Tôi sẽ gửi link sang cho anh.
Chu Thần nhanh chóng mở đoạn clip và cùng cô xem. Cuối cùng thì Lâm Kim Ái cũng chấp nhận thừa nhận mọi chuyện là do cô ta gây ra và nói lời xin lỗi, tuy thái độ có chút miễn cưỡng nhưng xem ra cô ta đã rất cố gắng. Trong lúc đang thú nhận, Lâm Kim Ái còn không kiềm được mà bật khóc, nhưng thật ra cô ta khóc vì lo sợ chuyện này sẽ gây ảnh hưởng đến việc kinh doanh shop nước hoa mà cô ta đang làm chủ.
- Sau lần này em nghĩ Kim Ái sẽ không dám tái phạm nữa.
Anh ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng cất lời:
- Bây giờ anh phải giải quyết nốt tin đồn cướp vị hôn thê của em trai.
Cô ngước mắt nhìn anh, dịu dàng hỏi:
- Anh định giải quyết thế nào?
Chu Thần hôn lên môi cô, nhỏ nhẹ nói:
- Thì anh sẽ nói với báo chí là anh không cướp vị hôn thê của Bạch Tiêu Phong, mà do cô ấy can tâm tình nguyện muốn ở cạnh anh.
Nghe anh nói, cô bật cười đánh nhẹ vào ngực anh:
- Vậy khác nào anh nói em mê anh chứ.
Chu Thần mỉm cười rồi đưa tay nâng cằm cô:
- Thì đúng là vậy mà.
Quả thật anh nói không sai, bây giờ cô có muốn phản biện cũng không thể cãi lại được.
- Đồ đáng ghét.
Song Kê nghịch ngợm liềm cắn vào cổ anh cho bỏ ghét, Chu Thần vừa buồn cười lại vừa chau mày vì đau.
- Đau anh, em cắn mạnh như vậy không thấy xót sao?
Nhìn thấy dấu răng ửng đỏ hiện rõ trên cổ anh, cô lại có cảm giác hài lòng:
- Em là đang đánh dấu chủ quyền mà, để mọi người đều biết, anh là của em.
Anh ôm chặt lấy cô, cả hai mặt đối mặt ở khoảng cách rất gần:
- Vậy anh cũng phải đánh dấu chủ quyền.
Nói rồi Chu Thần nghiêng đầu, kề sát môi lên cổ cô, Song Kê mỉm cười vòng tay ôm lấy anh:
- Đừng, anh làm em nhột quá.
Cả hai không ngừng cười đùa vui vẻ, bầu không khí ấm áp, tràn ngập hạnh phúc hệt như một cặp đôi mới cưới.
…
Hôm nay là ngày thứ bảy, đáng lẽ ngân hàng của IDC chỉ làm việc buổi sáng nhưng vì có cuộc họp quan trọng nên anh phải ở lại thêm vài tiếng. Cô đã hẹn gặp Y Hiểu ở quán coffee gần ngân hàng anh làm việc để trò chuyện trong lúc chờ người yêu tan làm.
Hai cô gái tâm sự vui vẻ, Y Hiểu nói sau sự cố người yêu cũ đột nhập, nghĩ đến cô ấy vẫn thấy sợ dù hắn đã bị bắt và cô ấy cũng đã đổi mật khẩu cửa nhà. Song Kê an ủi, động viên bạn thân vượt qua giai đoạn khó khăn về mặt tâm lý.
- Mọi chuyện qua rồi, giờ cậu đã an toàn. À, mỗi tối cậu có thể gọi điện tâm sự với mình, như vậy cậu sẽ thấy thoải mái hơn.
Y Hiểu mỉm cười gật đầu:
- Mình biết rồi, một thời gian nữa mình sẽ quên chuyện này và bình tâm lại thôi.
Cô cùng bạn thân chuyện trò vui vẻ, quên cả thời gian. Một tiếng sau Chu Thần xuất hiện tại quán coffee như đã hẹn trước. Thấy cô đang nói chuyện với bạn, anh không vội gọi người yêu mà bước đến quầy order đồ uống trước.
Chu Thần không muốn bại lộ chuyện anh giả tàn tật vì đang có mặt của Y Hiểu nên anh quyết định ngồi ở bàn ngay phía sau cô, Chu Thần cẩn trọng ngồi đối lưng với Song Kê mà cô chẳng hề hay biết.
Anh cũng vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa cô và bạn thân.
- Mà mình muốn hỏi cậu chuyện này, cậu nói Bạch Chu Thần trông giống hệt Lý Nghiên Vũ. Cậu có từng nghĩ cậu chỉ yêu Bạch Chu Thần vì anh ta có ngoại hình giống người yêu trước đây của cậu không? Vậy nên cậu mới đến với anh ta vội vàng như vậy.
Sắc mặt anh lập tức thay đổi khi nghe lời Y Hiểu vừa nói, anh sững sờ, ngỡ ngàng. Chu Thần nghĩ cô ở cạnh anh, bất chấp theo đuổi, vội vàng nói thích anh là vì anh trông giống với người yêu cũ của cô.
Anh đau lòng mà thầm nghĩ:
“Hóa ra mình là người thay thế sao?”