• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn chẳng thể phân biệt được cô là người hay ma, mồ hôi hắn vã ra như tắm, miệng liên tục thốt lên:

- Cô… đừng qua… đừng qua đây mà…

Trong vô thức hắn liên tục bước thụt lùi về sau cho đến khi mất đà trượt chân và ngã ra đất. Cô vẫn lạnh lùng bước đến gần, hắn hoảng sợ bò lùi về sau, miệng liên tục nói:

- Cô… cô là ma hay quỷ? Cô… đừng… qua đây…

Song Kê lạnh lùng cất lời:

- Nói mau, tại sao các người lại muốn làm hại Bạch Chu Thần hả?

Tên kia run sợ, đầu óc bắt đầu mớ suy nghĩ hỗn tạp. Hắn nghĩ nếu nói ra kẻ chủ mưu đứng sau, e rằng hắn khó giữ an toàn cho bản thân, nhưng bây giờ ở trước mặt cô, nếu không khai ra, hắn sẽ khó giữ tính mạng.

- Bọn tôi… chỉ làm theo lệnh thôi… xin cô tha mạng…

Cô rõ ràng nhìn ra hắn đang trì hoãn chuyện khai nhận kẻ đầu xỏ hòng bao che. Song Kê không đủ kiên nhẫn nữa, cô cúi người, bàn tay mảnh khảnh nhưng đầy sức mạnh bóp lấy cổ hắn mà siết chặt rồi tiếp tục lặp lại câu hỏi:

- Kẻ đứng sau các người là ai? Nói!

Cô nhấc bổng hắn lên, chân hắn dần rời mặt đất, quá khiếp sợ trước uy lực của cô, hắn vùng vẫy vì ngạt thở nhưng vẫn cố gắng khai ra sự thật để mong được bảo toàn mạng sống.

- Tôi nói… tôi nói… chính là… là Bạch Tiêu Phong đã thuê chúng tôi làm chuyện này. Xin… cô tha… mạng.

Nghe đến đây, lòng cô trào dâng cơn thịnh nộ, thật không ngờ tên Bạch Tiêu Phong khốn kiếp đến mức muốn hại chết anh trai cùng cha khác mẹ với hắn. Tên thiếu gia họ Bạch độc ác đến mức chẳng còn xứng đáng để được gọi là con người nữa.

Song Kê tức giận vứt mạnh tên kia xuống, lưng hắn đập vào xe rồi ngã nhào ra đất đầy đau đớn. Trong lúc hắn còn chưa kịp định thần, cô nhanh chóng đưa một cánh tay về phía hắn, lòng bàn tay cô ngay lập tức xuất hiện một luồng sáng màu đen kỳ bí, cô đang thi triển thuật xóa ký ức. Lập tức tên kia ngất lịm trên đất ngay sau khi nhìn thấy ánh sáng ma thuật. Cô lại đi đến gần tên khốn tài xế, tiếp tục xóa đi ký ức để bọn chúng không thể nhớ được chuyện này, tránh việc cô bị bại lộ thân phận phù thủy.

Giải quyết xong hai tên khốn và phá xe của chúng, Song Kê vội vã tốc biến trở về nơi Chu Thần gặp nạn để xem tình hình của anh và chờ cấp cứu đến.

Khi cô vừa định ngồi vào xe, Song Kê đột nhiên thấy chóng mặt dữ dội, đầu óc cô quay cuồng, cô thấy mặt đất trở nên rung chuyển, chân tay cô lạnh buốt, người đổ nhiều mồ hôi, sức lực kiệt quệ, chẳng mấy chốc cô đã ngã ra đất ngay bên cạnh xe ôtô của anh, Song Kê nằm yên bất tỉnh chẳng còn hay biết gì nữa.



Cảnh vật đang dần hiện rõ trong tầm mắt cô. Song Kê mơ màng tỉnh giấc, điều đầu tiên cô nhìn thấy là hình ảnh trần nhà xa lạ, ngay sau đó, một giọng nói ấm áp thân thuộc vang lên ngay bên tai cô:

- Em tỉnh rồi, em thấy không người thế nào rồi?

Cô đảo mắt nhìn sang bên cạnh, chính là Chu Thần, anh đang ở ngay bên cô và nắm chặt tay cô. Nhìn đầu và cổ tay của anh đang băng bó, cô đã nhớ ra anh bị thương do cú tông xe vào gốc cây. Song Kê cất lời:

- Chúng ta đang ở bệnh viện sao?

Anh nhỏ nhẹ đáp:

- Đúng vậy, anh tỉnh lại không thấy em nên đã hỏi bác sĩ, bác sĩ nói em được đưa vào bệnh viện cùng lúc với anh.

Sau khi cô ngất xỉu vài phút, xe cứu thương đã đến và đưa cả hai đến bệnh viện

Cô gượng sức muốn ngồi dậy nhưng anh liền nói:

- Em không khỏe nên cứ nằm nghỉ ngơi đi.

Cô biết bản thân bị kiệt sức do đã sử dụng quá nhiều năng lượng để thi triển phép thuật. Chu Thần mới là người bị thương, đáng lẽ ra cô phải chăm sóc cho anh nhưng không ngờ tình huống lại đảo ngược.

Song Kê quan tâm hỏi:

- Đầu và tay của anh sao rồi? Anh có thấy đau nhiều không?

Anh nở nụ cười nhẹ để trấn an cô:

- Anh không sao, chỉ hơi đau thôi. Bác sĩ nói may mắn là tay của anh chỉ bị trật khớp nhẹ, băng bó một tuần sẽ khỏi.

Nhìn anh bị thương, trong lòng cô thấy rất xót, Chu Thần tiếp tục giải thích rõ:

- Còn vết thương ở đầu thì theo kết quả chụp x quang hiện tại vẫn chưa thấy vấn đề gì nghiêm trọng, nhưng để chắc chắn thì nên ở lại viện thêm hai ngày để theo dõi, tránh để xảy ra tình trạng xuất huyết não chậm sẽ không kịp xử lý.

Nhìn anh bị thương như vậy, nghĩ đến kẻ chủ mưu chính là Bạch Tiêu Phong càng khiến cô thêm phẫn nộ tột cùng.

- Anh không sao là em yên tâm rồi. Mà anh có nghĩ ra kẻ nào đã ra tay với chúng ta không?

Song Kê không thể nói thẳng ra chuyện cô đã biết thủ phạm là ai do khó bề giải thích với anh. Có vẻ như Chu Thần đã nhận ra kẻ tàn độc muốn trừ khử anh.

- Anh có cảm giác kẻ hãm hại anh là người của Bạch gia.

Chu Thần không nói đích danh kẻ anh đang nghĩ đến vì dù sao cũng chưa có bằng chứng buộc tội. Dẫu vậy cô vẫn hiểu kẻ anh muốn ám chỉ chính là ai và Song Kê biết rõ nghi ngờ của anh là hoàn toàn chính xác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK