Hà Diệp tựa đầu sau lưng Nhất Minh, đôi mắt trống rỗng nhìn mọi cảnh vật lướt qua bên đường. Suốt ba mươi phút đi đường, cô như kẻ mất hồn, Nhất Minh nương nhờ sức nặng trên lưng để biết phía sau mình còn có một người.
Không đưa cô về quê, anh đưa cô tới một căn nhà trong thành phố của mình.
Xe tiến vào một hầm để xe, Hà Diệp cất tiếng hỏi:
- Mình đi đâu vậy anh. Em muốn về nhà.
Nhất Minh: Mình về nhà anh.
Nhất Minh nắm tay cô. Thang máy chạy lên tầng 12, một cánh cửa bằng gỗ hiện ra trước mắt, trên có đề 12C2.
Căn phòng ngập tràn mùi hương quen thuộc. Bước vào nhà, hai chân Hà Diệp mềm nhũn, ôm lấy tấm lưng cao lớn của Nhất Minh. Tiếng thở dồn dập kéo tới, nước mắt như mưa dông tuôn trào.
Nhất Minh hoảng loạn, xoay người ôm lấy cô. Cả cơ thể cô được ôm trọn, từng cơn run rẩy khiến Hà Diệp như con mèo nhỏ bị dính nước, sợ hãi, run lẩy bẩy. Nhất Minh im lặng, trong lòng cảm giác khó chịu căng trào. Anh nhận ra đây là cái giá của trưởng thành, cũng là trò đùa của số phận. Nước mắt không thể giải quyết vấn đề, người ta khóc vì những bất lực, vì những việc chỉ có thể nghe theo trình tự mà tạo hóa đã vạch sẵn ra.
Có những chuyện, Nhất Minh không thể thay cô chịu đựng. Nhìn cô khóc mà bản thân không thể làm gì, hóa ra anh nhỏ bé tới mức, không thể lau khô nước mắt của người con gái mình yêu.
Cô gái nhỏ của anh trước năm 17 tuổi sống trong sự bao bọc của mọi người. Ngày tháng cô trải qua số lần phải khóc chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Cô có bố mẹ yêu thương, là bông hoa mong manh được mọi người cùng nâng niu, che chở. Nhưng những sự không thể ngờ được là có thể liệu được những người thương yêu mình bị ông trời tước đoạt mất. Chỉ trong vài tháng mà tưởng chừng như cô đã khóc hết nước mắt cả đời, ép phải trưởng thành, ép phải chai sạn với những cảm xúc phức tạp.
Những tiếng khóc, tiếng nấc vẫn dội bên tai, nước mắt thấm qua áo khoác, như mũi tên lạnh lẽo đâm từng nhát vào trái tim anh.
Nhất Minh: Em đừng khóc nữa. Anh thật sự rất đau lòng
Nhất Minh: Bống ơi em đừng khóc nữa được không.
Nhất Minh: Không sao. Anh là nhà của em.
Những lời dỗ dành đến chính anh cũng biết không thể xóa tan những đau lòng trong cô, nhưng đó thực sự là những điều duy nhất anh có thể làm bây giờ. Anh không thể khiến Minh Huy sống lại, để cô có thêm một chỗ dựa, một nơi để nhõng nhẽo, để được nuông chiều, anh cũng rất đau lòng, rất vụn vỡ. Anh không thể khiến mẹ cô khỏi bệnh, đến chính bác sĩ còn bó tay, anh tìm đâu ra loại thuốc cải tử hoàn sinh. Anh lại càng không thể khiến cô quên đi những đau khổ, cùng vụn vỡ này. Phía bóng tối cô đang mắc kẹt, anh nhất định không bỏ rơi cô. Nhưng chỉ có khi cô muốn đứng lên, anh mới có thể bắt đom đóm, thắp đuốc đưa cô về phía ánh sáng.
Cô gái nhỏ của anh khóc đến tan nát tâm can, tê tâm liệt phế.
Trong tiếng sụt sịt Hà Diệp nói:
- Nhất Minh, em sắp mất nhà rồi. Em không còn nhà nữa. Em phải làm sao đây?
Hà Diệp: Mẹ bỏ em, mẹ sẽ bỏ em.
Hà Diệp: Em nên làm gì đây, mẹ em, mẹ em..
Nhất Minh: Anh cho em một mái nhà, được không?
Hà Diệp: Nhất Minh, em muốn mẹ.
Nhất Minh thở dài. Nếu là cô nhóc 3 tuổi năm xưa, anh có thể bỏ lũ bạn, bỏ trận bi hắn đang thắng, bỏ lại số ảnh hắn đã thắng của lũ trẻ con trong xóm để đưa cô về. Nhưng đối mặt với Hà Diệp 17 tuổi, anh không mang mẹ về cho cô được.
Nhất Minh: Vậy em đừng khóc nữa, mình đi thăm mẹ.
Hà Diệp: Nhất Minh, em muốn mẹ khỏe mạnh.
Hà Diệp thôi không khóc nữa, nước mắt lưng chòng nói với anh:
- Nhất Minh, anh biết không. Mẹ bảo em bác sĩ Vũ Phương Hạnh kia là tình đầu của bố, là người bố thất lạc nhiều năm. Mẹ bảo mẹ không sống được nữa, mẹ muốn em tác hợp cho bố cùng cô ấy. Anh ơi mẹ em ích kỉ quá, mẹ chưa rời đi nhưng bắt em phải làm quen với nó. Mẹ làm công tác tư tưởng trước hả anh? Để lúc mẹ đi rồi em không trách cô ấy nữa, để bố em đi thêm một bước nữa sao? Tại sao vậy chứ.
Nhất Minh nâng gương mặt nhỏ của cô, ánh mắt đau lòng nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt, tia máu chằng chịt, đôi mắt trong veo biến mất, giờ là những bi thương, đau khổ.
Nhất Minh hôn lên môi cô, nhẹ nhàng, ướt át. Thoáng qua như một lời an ủi. Một thứ âm thanh dùng trái tim mình để thể hiện. Anh dùng ánh mắt của mình an ủi, bình ổn cảm xúc của cô. Nước mắt nhạt bớt, khuôn mặt anh trong mắt cô trở nên rõ ràng.
Nhất Minh: Khi này ở bên ngoài, bố cũng nói với anh rồi. Bố cũng bất ngờ khi gặp lại cô Hạnh. Chuyện cô Hạnh chưa lấy chồng cũng là mẹ kể với bố. Cô Hạnh nhiệt tình nhờ quan hệ trong viện, bố mẹ đều thấy, đều biết ơn. Bố càng chưa từng có suy nghĩ mẹ mất sẽ quay lại với cô Hạnh. Bố bảo bố nợ cô nhiều quá, không thể để cô dang dở.
Hà Diệp nhìn anh, chăm chú lắng nghe.
Nhất Minh: Bống. Anh biết quyết định của mẹ đường đột, khiến em khó có thể chấp nhận. Em không cần cố hiểu, anh dung túng cho em càn quấy. Nhưng anh vẫn muốn nói rõ ràng suy nghĩ của anh cho em biết. Bố mẹ đều là người yêu thương em, không muốn em chịu tổn thương, cũng không muốn tình cảm giữa em và bố mẹ sứt mẻ. Mẹ có hẩm phận kém số, em có thương mẹ thì cũng không thể thay mẹ quyết định những điều mẹ muốn làm. Chuyện bố, mẹ, cô Hạnh, bất cứ là anh, hay em, hay mọi người trong nhà, đều không có quyền nhúng tay sâu, nói họ phải làm này, phải làm kia. Nếu em khó chịu thì qua chỗ anh. Anh không mong vì chuyện này mà xích mích với bố.
Hà Diệp nhìn anh chằm chằm. Lần đầu tiên anh nói nhiều như vậy. Hóa ra chàng trai làm cô cười đến không tim không phổi luôn có những nhận định rõ ràng như vậy. Giờ phút này, cô không hiểu những điều ấy. Anh thẳng tay xé toạc trước mắt cô những điều cô không thấy. Cô lại như kẻ đột nhiên mù đi trong đêm tối, người qua kẻ lại không thấy được, chỉ có thể dựa vào cảm xúc của mình, phán đoán những sự xảy ra, vừa dè chừng lại vừa nông nổi.
* * *
Tác giả đây cả nhà ơi
Mai bạn đi chơi nên nay lên chương mới cho mọi người nhé. 2023 di chuyển đê.
Không đưa cô về quê, anh đưa cô tới một căn nhà trong thành phố của mình.
Xe tiến vào một hầm để xe, Hà Diệp cất tiếng hỏi:
- Mình đi đâu vậy anh. Em muốn về nhà.
Nhất Minh: Mình về nhà anh.
Nhất Minh nắm tay cô. Thang máy chạy lên tầng 12, một cánh cửa bằng gỗ hiện ra trước mắt, trên có đề 12C2.
Căn phòng ngập tràn mùi hương quen thuộc. Bước vào nhà, hai chân Hà Diệp mềm nhũn, ôm lấy tấm lưng cao lớn của Nhất Minh. Tiếng thở dồn dập kéo tới, nước mắt như mưa dông tuôn trào.
Nhất Minh hoảng loạn, xoay người ôm lấy cô. Cả cơ thể cô được ôm trọn, từng cơn run rẩy khiến Hà Diệp như con mèo nhỏ bị dính nước, sợ hãi, run lẩy bẩy. Nhất Minh im lặng, trong lòng cảm giác khó chịu căng trào. Anh nhận ra đây là cái giá của trưởng thành, cũng là trò đùa của số phận. Nước mắt không thể giải quyết vấn đề, người ta khóc vì những bất lực, vì những việc chỉ có thể nghe theo trình tự mà tạo hóa đã vạch sẵn ra.
Có những chuyện, Nhất Minh không thể thay cô chịu đựng. Nhìn cô khóc mà bản thân không thể làm gì, hóa ra anh nhỏ bé tới mức, không thể lau khô nước mắt của người con gái mình yêu.
Cô gái nhỏ của anh trước năm 17 tuổi sống trong sự bao bọc của mọi người. Ngày tháng cô trải qua số lần phải khóc chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Cô có bố mẹ yêu thương, là bông hoa mong manh được mọi người cùng nâng niu, che chở. Nhưng những sự không thể ngờ được là có thể liệu được những người thương yêu mình bị ông trời tước đoạt mất. Chỉ trong vài tháng mà tưởng chừng như cô đã khóc hết nước mắt cả đời, ép phải trưởng thành, ép phải chai sạn với những cảm xúc phức tạp.
Những tiếng khóc, tiếng nấc vẫn dội bên tai, nước mắt thấm qua áo khoác, như mũi tên lạnh lẽo đâm từng nhát vào trái tim anh.
Nhất Minh: Em đừng khóc nữa. Anh thật sự rất đau lòng
Nhất Minh: Bống ơi em đừng khóc nữa được không.
Nhất Minh: Không sao. Anh là nhà của em.
Những lời dỗ dành đến chính anh cũng biết không thể xóa tan những đau lòng trong cô, nhưng đó thực sự là những điều duy nhất anh có thể làm bây giờ. Anh không thể khiến Minh Huy sống lại, để cô có thêm một chỗ dựa, một nơi để nhõng nhẽo, để được nuông chiều, anh cũng rất đau lòng, rất vụn vỡ. Anh không thể khiến mẹ cô khỏi bệnh, đến chính bác sĩ còn bó tay, anh tìm đâu ra loại thuốc cải tử hoàn sinh. Anh lại càng không thể khiến cô quên đi những đau khổ, cùng vụn vỡ này. Phía bóng tối cô đang mắc kẹt, anh nhất định không bỏ rơi cô. Nhưng chỉ có khi cô muốn đứng lên, anh mới có thể bắt đom đóm, thắp đuốc đưa cô về phía ánh sáng.
Cô gái nhỏ của anh khóc đến tan nát tâm can, tê tâm liệt phế.
Trong tiếng sụt sịt Hà Diệp nói:
- Nhất Minh, em sắp mất nhà rồi. Em không còn nhà nữa. Em phải làm sao đây?
Hà Diệp: Mẹ bỏ em, mẹ sẽ bỏ em.
Hà Diệp: Em nên làm gì đây, mẹ em, mẹ em..
Nhất Minh: Anh cho em một mái nhà, được không?
Hà Diệp: Nhất Minh, em muốn mẹ.
Nhất Minh thở dài. Nếu là cô nhóc 3 tuổi năm xưa, anh có thể bỏ lũ bạn, bỏ trận bi hắn đang thắng, bỏ lại số ảnh hắn đã thắng của lũ trẻ con trong xóm để đưa cô về. Nhưng đối mặt với Hà Diệp 17 tuổi, anh không mang mẹ về cho cô được.
Nhất Minh: Vậy em đừng khóc nữa, mình đi thăm mẹ.
Hà Diệp: Nhất Minh, em muốn mẹ khỏe mạnh.
Hà Diệp thôi không khóc nữa, nước mắt lưng chòng nói với anh:
- Nhất Minh, anh biết không. Mẹ bảo em bác sĩ Vũ Phương Hạnh kia là tình đầu của bố, là người bố thất lạc nhiều năm. Mẹ bảo mẹ không sống được nữa, mẹ muốn em tác hợp cho bố cùng cô ấy. Anh ơi mẹ em ích kỉ quá, mẹ chưa rời đi nhưng bắt em phải làm quen với nó. Mẹ làm công tác tư tưởng trước hả anh? Để lúc mẹ đi rồi em không trách cô ấy nữa, để bố em đi thêm một bước nữa sao? Tại sao vậy chứ.
Nhất Minh nâng gương mặt nhỏ của cô, ánh mắt đau lòng nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt, tia máu chằng chịt, đôi mắt trong veo biến mất, giờ là những bi thương, đau khổ.
Nhất Minh hôn lên môi cô, nhẹ nhàng, ướt át. Thoáng qua như một lời an ủi. Một thứ âm thanh dùng trái tim mình để thể hiện. Anh dùng ánh mắt của mình an ủi, bình ổn cảm xúc của cô. Nước mắt nhạt bớt, khuôn mặt anh trong mắt cô trở nên rõ ràng.
Nhất Minh: Khi này ở bên ngoài, bố cũng nói với anh rồi. Bố cũng bất ngờ khi gặp lại cô Hạnh. Chuyện cô Hạnh chưa lấy chồng cũng là mẹ kể với bố. Cô Hạnh nhiệt tình nhờ quan hệ trong viện, bố mẹ đều thấy, đều biết ơn. Bố càng chưa từng có suy nghĩ mẹ mất sẽ quay lại với cô Hạnh. Bố bảo bố nợ cô nhiều quá, không thể để cô dang dở.
Hà Diệp nhìn anh, chăm chú lắng nghe.
Nhất Minh: Bống. Anh biết quyết định của mẹ đường đột, khiến em khó có thể chấp nhận. Em không cần cố hiểu, anh dung túng cho em càn quấy. Nhưng anh vẫn muốn nói rõ ràng suy nghĩ của anh cho em biết. Bố mẹ đều là người yêu thương em, không muốn em chịu tổn thương, cũng không muốn tình cảm giữa em và bố mẹ sứt mẻ. Mẹ có hẩm phận kém số, em có thương mẹ thì cũng không thể thay mẹ quyết định những điều mẹ muốn làm. Chuyện bố, mẹ, cô Hạnh, bất cứ là anh, hay em, hay mọi người trong nhà, đều không có quyền nhúng tay sâu, nói họ phải làm này, phải làm kia. Nếu em khó chịu thì qua chỗ anh. Anh không mong vì chuyện này mà xích mích với bố.
Hà Diệp nhìn anh chằm chằm. Lần đầu tiên anh nói nhiều như vậy. Hóa ra chàng trai làm cô cười đến không tim không phổi luôn có những nhận định rõ ràng như vậy. Giờ phút này, cô không hiểu những điều ấy. Anh thẳng tay xé toạc trước mắt cô những điều cô không thấy. Cô lại như kẻ đột nhiên mù đi trong đêm tối, người qua kẻ lại không thấy được, chỉ có thể dựa vào cảm xúc của mình, phán đoán những sự xảy ra, vừa dè chừng lại vừa nông nổi.
* * *
Tác giả đây cả nhà ơi
Mai bạn đi chơi nên nay lên chương mới cho mọi người nhé. 2023 di chuyển đê.