Nhìn vào điện thoại chập chờn, bố mẹ hẳn giờ này đã ngủ, Nhất Minh nhắn tin cho cô.
"Em nhất định phải an toàn, chờ anh"
Thông tin vụ cháy đã xuất hiện rồi sao? Không kịp suy nghĩ, cô nghe thấy ngoài kia có tiếng cưa lẫn đập. Ầm một tiếng, không phải tiếng nổ bình gas hay bình xăng, là tiếng kim loại va đập với nhau, ngay trước mặt cô. Hà Diệp hé mở cánh cửa tủ quần áo, anh trai cô trong bộ quần áo lính cứu hỏa, trong ánh lửa ánh anh như vị thiên thần không có cánh bước về phía cô.
Trong lòng đột nhiên trào lên xúc cảm mãnh liệt. Cô tủi thân lẫn biết ơn vô cùng. Anh trai cô đến rồi. Bộ đồ cứu hỏa cứng cáp bao bọc lấy thân hình cao lớn của anh. Ngoài những vệt sáng của bộ đồ, đó là đôi mắt anh sâu thẳm, hút vào đó một vì sao sáng nhất bầu trời thủ đô.
Nước mắt cô lăn dài, anh dùng bàn tay khổng lồ được bọc bởi bao tay vén tóc mai cô lại rồi nhanh chóng bế cô ra ngoài. Giọng anh đều đều vang bên tai:
- Không sao rồi, anh ở đây.
Hơi thở của anh không thể chờn vờn tới được bên tai cô. Được anh bồng lên, cô trực tiếp nhìn vào đôi lông mày rậm hơi nhíu lại, đôi mắt nhìn vào khoảng lửa phía trước, dùng cơ thể mình che chắn cho cô. Giọng nói anh không thể thoát ra tấm chắn, hơi thở đọng trên tấm kính còn vương lại một tầng sương nhẹ. Giọng anh có chút mềm mại.
Minh Huy: Em xuống dưới đó có chị Yến. Giúp mọi người nhé!
Cô gật đầu mạnh, kiên định dùng giọng nói có chút khản đặc của mình vừa khóc xong đáp lại anh:
- Anh yên tâm. Em là thân nhân của anh hùng mà. Anh nhất định phải cẩn thận nhé.
Giọng nói anh trầm thấp, ấm áp cho cô một lời khẳng định:
- Được.
Nói rồi cô được đồng đội anh đưa xuống tiếp đất, anh lập tức quay lại vào đám cháy dữ dội. Hóa ra đây chính là công việc mơ ước của anh. Trong ánh lửa chói lòa, khi những tiếng than khóc vang ngập trời đất, khi tất cả mọi người chạy về hướng có sự sống, thì anh và đồng đội cùng những bộ giáp của mình chạy ngược hướng ấy, chạy vào trong để tìm kiếm những sinh mệnh cần được giải cứu. Cô nhìn bóng lưng biến mất sau cánh cửa, lặng lẽ lăn dài một giọt nước mắt.
"Ông trời có mắt, nhất định phải phù hộ cho các anh ấy và mọi người bình an"
Xuống tầng dưới có thêm một bé gái được người mẹ thả xuống. Đội cứu hộ đã kéo cô ấy xuống cùng nhưng bà mẹ nhất định không chịu. Cô nhận ra đó là người cô gặp ở xe bus hồi chiều nay, cô dang tay đón lấy đứa bé gái mặt dính khói đen, khóc thét lên vì sợ hãi. Nhìn thấy cánh tay cô dơ đón lấy, đứa trẻ lại được mẹ thầm thì điều gì đó bên tai, cô bé tiến về phía Hà Diệp. Người mẹ nói còn một đứa nữa, cô phải tìm con cô.
Trao lại con gái cho Hà Diệp, người mẹ khóc nắm lấy tay cô:
- Giúp chị trông con bé một lát, chị nhất định sẽ quay lại.
Hà Diệp gật đầu, chỉ đợi cái gật đầu vội vàng này người mẹ chạy biến đi chìm vào trong biển lửa.
Ngõ quá nhỏ, lực lượng cứu hỏa không thể tiếp cận nhiều. Tiếng bánh xe lăn của giường bệnh lạch cạnh vang lên giữa hẻm tối. Phía trên ánh lửa bập bùng, vậy mà tại nơi cô ôm đứa trẻ, ánh sáng lại mờ nhạt, lập lòe y như những cánh tay kêu cứu trên tầng cao kia. Từng tiếng gào thét như xé lòng cứa rách da thịt cô, rùng rợn và nhanh chóng hệt như một giấc mơ. Vừa mới đây thôi cô còn đang cố kiếm tìm ánh sáng của những vì sao trên bầu trời thành phố, thì trong đám lửa này, cô nhìn thấy cả những khuôn mặt thẫn thờ, nháo nhác tìm người thân. Cũng có những vì sao lạc vào trong ánh mắt, ngập nước khi nhìn thấy người thân được cứu ra ngoài.
Mẹ cô bé vẫn chưa hề quay lại, cơn gió mùa thu thổi qua khiến cô thấy rùng rợn. Hà Diệp không rõ là cơn gió đã thổi qua mạnh, hay cô sợ, sợ cơn gió sẽ làm lửa lan nhanh hơn. Hay do bên tai đầy những hồi chuông khiến cô sợ hãi. Cô không dám gọi, anh trai cô còn đang trong đám lửa làm nhiệm vụ. Cô run sợ hơn cả lúc bản thân chờ đợi trong tủ quần áo chật hẹp kia. Bên này, có những tiếng khóc đã vang lên sau những hồi chuông không người bắt máy.
Cô nhìn thấy Kim Yến chạy vụt qua mặt, tặng cho cô một cái vỗ vai cùng một ánh mắt kiên định rồi vụt chạy theo cáng cứu thương.
Khung cảnh nháo nhác vẫn còn, nhưng những tiếng cầu cứu đã giảm nhỏ, thay vào đó là tiếng khóc sung sướng loanh quanh bên tai cô. Hướng mắt về cửa sổ hai tầng cao kia, cô đã thoáng thấy bóng anh trai vài lần, nhưng chỉ đặt người xuống trao cho đồng đội rồi lập tức lại chạy vào.
Cô bé bắt đầu không thấy mẹ quay lại, nước mắt đã chực trào quanh viền mắt. Lòng cô cũng như lửa đốt, ngọn lửa này không thể dùng nước để dập tắt, nỗi sợ hãi dần nuốt chửng cô.
"Em nhất định phải an toàn, chờ anh"
Thông tin vụ cháy đã xuất hiện rồi sao? Không kịp suy nghĩ, cô nghe thấy ngoài kia có tiếng cưa lẫn đập. Ầm một tiếng, không phải tiếng nổ bình gas hay bình xăng, là tiếng kim loại va đập với nhau, ngay trước mặt cô. Hà Diệp hé mở cánh cửa tủ quần áo, anh trai cô trong bộ quần áo lính cứu hỏa, trong ánh lửa ánh anh như vị thiên thần không có cánh bước về phía cô.
Trong lòng đột nhiên trào lên xúc cảm mãnh liệt. Cô tủi thân lẫn biết ơn vô cùng. Anh trai cô đến rồi. Bộ đồ cứu hỏa cứng cáp bao bọc lấy thân hình cao lớn của anh. Ngoài những vệt sáng của bộ đồ, đó là đôi mắt anh sâu thẳm, hút vào đó một vì sao sáng nhất bầu trời thủ đô.
Nước mắt cô lăn dài, anh dùng bàn tay khổng lồ được bọc bởi bao tay vén tóc mai cô lại rồi nhanh chóng bế cô ra ngoài. Giọng anh đều đều vang bên tai:
- Không sao rồi, anh ở đây.
Hơi thở của anh không thể chờn vờn tới được bên tai cô. Được anh bồng lên, cô trực tiếp nhìn vào đôi lông mày rậm hơi nhíu lại, đôi mắt nhìn vào khoảng lửa phía trước, dùng cơ thể mình che chắn cho cô. Giọng nói anh không thể thoát ra tấm chắn, hơi thở đọng trên tấm kính còn vương lại một tầng sương nhẹ. Giọng anh có chút mềm mại.
Minh Huy: Em xuống dưới đó có chị Yến. Giúp mọi người nhé!
Cô gật đầu mạnh, kiên định dùng giọng nói có chút khản đặc của mình vừa khóc xong đáp lại anh:
- Anh yên tâm. Em là thân nhân của anh hùng mà. Anh nhất định phải cẩn thận nhé.
Giọng nói anh trầm thấp, ấm áp cho cô một lời khẳng định:
- Được.
Nói rồi cô được đồng đội anh đưa xuống tiếp đất, anh lập tức quay lại vào đám cháy dữ dội. Hóa ra đây chính là công việc mơ ước của anh. Trong ánh lửa chói lòa, khi những tiếng than khóc vang ngập trời đất, khi tất cả mọi người chạy về hướng có sự sống, thì anh và đồng đội cùng những bộ giáp của mình chạy ngược hướng ấy, chạy vào trong để tìm kiếm những sinh mệnh cần được giải cứu. Cô nhìn bóng lưng biến mất sau cánh cửa, lặng lẽ lăn dài một giọt nước mắt.
"Ông trời có mắt, nhất định phải phù hộ cho các anh ấy và mọi người bình an"
Xuống tầng dưới có thêm một bé gái được người mẹ thả xuống. Đội cứu hộ đã kéo cô ấy xuống cùng nhưng bà mẹ nhất định không chịu. Cô nhận ra đó là người cô gặp ở xe bus hồi chiều nay, cô dang tay đón lấy đứa bé gái mặt dính khói đen, khóc thét lên vì sợ hãi. Nhìn thấy cánh tay cô dơ đón lấy, đứa trẻ lại được mẹ thầm thì điều gì đó bên tai, cô bé tiến về phía Hà Diệp. Người mẹ nói còn một đứa nữa, cô phải tìm con cô.
Trao lại con gái cho Hà Diệp, người mẹ khóc nắm lấy tay cô:
- Giúp chị trông con bé một lát, chị nhất định sẽ quay lại.
Hà Diệp gật đầu, chỉ đợi cái gật đầu vội vàng này người mẹ chạy biến đi chìm vào trong biển lửa.
Ngõ quá nhỏ, lực lượng cứu hỏa không thể tiếp cận nhiều. Tiếng bánh xe lăn của giường bệnh lạch cạnh vang lên giữa hẻm tối. Phía trên ánh lửa bập bùng, vậy mà tại nơi cô ôm đứa trẻ, ánh sáng lại mờ nhạt, lập lòe y như những cánh tay kêu cứu trên tầng cao kia. Từng tiếng gào thét như xé lòng cứa rách da thịt cô, rùng rợn và nhanh chóng hệt như một giấc mơ. Vừa mới đây thôi cô còn đang cố kiếm tìm ánh sáng của những vì sao trên bầu trời thành phố, thì trong đám lửa này, cô nhìn thấy cả những khuôn mặt thẫn thờ, nháo nhác tìm người thân. Cũng có những vì sao lạc vào trong ánh mắt, ngập nước khi nhìn thấy người thân được cứu ra ngoài.
Mẹ cô bé vẫn chưa hề quay lại, cơn gió mùa thu thổi qua khiến cô thấy rùng rợn. Hà Diệp không rõ là cơn gió đã thổi qua mạnh, hay cô sợ, sợ cơn gió sẽ làm lửa lan nhanh hơn. Hay do bên tai đầy những hồi chuông khiến cô sợ hãi. Cô không dám gọi, anh trai cô còn đang trong đám lửa làm nhiệm vụ. Cô run sợ hơn cả lúc bản thân chờ đợi trong tủ quần áo chật hẹp kia. Bên này, có những tiếng khóc đã vang lên sau những hồi chuông không người bắt máy.
Cô nhìn thấy Kim Yến chạy vụt qua mặt, tặng cho cô một cái vỗ vai cùng một ánh mắt kiên định rồi vụt chạy theo cáng cứu thương.
Khung cảnh nháo nhác vẫn còn, nhưng những tiếng cầu cứu đã giảm nhỏ, thay vào đó là tiếng khóc sung sướng loanh quanh bên tai cô. Hướng mắt về cửa sổ hai tầng cao kia, cô đã thoáng thấy bóng anh trai vài lần, nhưng chỉ đặt người xuống trao cho đồng đội rồi lập tức lại chạy vào.
Cô bé bắt đầu không thấy mẹ quay lại, nước mắt đã chực trào quanh viền mắt. Lòng cô cũng như lửa đốt, ngọn lửa này không thể dùng nước để dập tắt, nỗi sợ hãi dần nuốt chửng cô.