Ngọc Ánh: Bống ơi ăn gì?
Hà Diệp thất thần trước quầy đồ ăn vặt, cô bất chợt thấy vị snack hai anh em cùng thích, từng tranh nhau. Tiếng gọi của Ngọc Ánh khiến Hà Diệp giật mình, lấy gói đồ ăn rồi liền chạy lại chỗ Ngọc Ánh.
Ngọc Ánh: Bống ơi, Bống xinh đẹp ơi.
Hà Diệp tặng lại ánh mắt nghi ngờ, hai tay xoa cánh tay lông tơ dựng ngược lên, giọng nói ghét bỏ hỏi:
- Cậu muốn gì?
Ngọc Ánh thanh toán xong liền nhỏ giọng nói với Hà Diệp:
- Tối qua nhà mình được không?
Hà Diệp ánh mắt lưỡng lự, chờ đợi Ngọc Ánh nói ra một lý do.
Ngọc Ánh: Bố mẹ mình đi chơi rồi, mình hơi sợ.
Hà Diệp: Nhật Nam bị cậu cấm cửa rồi hả? - Nói rồi nhìn cô bạn mình véo mũi cười.
Ngọc Ánh: Nha. Người ta sợ ở một mình:
Hà Diệp vừa gật đầu vừa đáp: Tẹo về mình sẽ bảo mẹ.
Ngọc Ánh: Yêu quá, tý tan học anh lai về xin bố mẹ Bống.
Nói rồi liền nắm tay cô đi về khu lớp học.
Tiết học buổi tối kết thúc, Hà Diệp trở về nhà liền không thấy bóng dáng bố mẹ đâu. Trên bàn thờ có mâm cơm đã hết hơi ấm, ánh mắt đượm buồn, cô lấy điện thoại xin phép bố mẹ rồi mang quần áo cùng sách vở qua nhà Ngọc Ánh.
Cửa nhà bật mở, đèn sáng choang cả căn nhà rộng lớn, Hà Diệp đặt bịch đồ ăn lớn hai người vừa sát phạt tại tiệm tạp hóa liền thở dài. Ngọc Ánh thấy vậy liền đẩy vai cô.
- Đi tắm lẹ rồi chiến đấu với đống này.
Hà Diệp: Cậu tắm trước đi.
Ngọc Ánh: Cậu tắm tầng 2, mình tầng 1.30 phút sau hẹn gặp để tái chiến ở phòng mình. Nhớ chưa?
Hà Diệp nhìn cô bạn rồi gật đầu, bước lên tầng hai.
Bước ra khỏi nhà tắm, Hà Diệp thấy Ngọc Ánh đã ngồi xếp bằng dưới nền đất trong phòng. Gió thu thổi vào khiến cả phòng có chút se lạnh, ánh mắt Ngọc Ánh có chút trầm mặc, Hà Diệp gõ cửa rồi nhẹ nhàng ngồi xuống.
Ngọc Ánh ngẩng mặt lên để đôi mắt đượm một viền nước. Hà Diệp giật mình liền hỏi:
- Sao vậy, Ngọc Ánh, có chuyện gì rồi?
Ngọc Ánh mím chặt môi hỏi Hà Diệp:
- Bống ơi, nếu có một ngày, mình và Nam chia tay thì sao?
Hà Diệp hốt hoảng, nhìn chằm chằm Ngọc Ánh đợi cô mở lời.
- Mình rất thích cậu ấy. Từ bạn thân lên người yêu, cậu ấy chắc chắn đặc biệt trong lòng mình. Nhưng dạo này mình cảm thấy cậu ấy không còn thích mình nhiều như vậy. Cảm thấy bản thân dễ dàng nghi ngờ cậu ấy một cách vô cớ, cảm thấy cậu ấy chán mình. Cậu biết không, dạo này mình hay có cảm giác có phải cậu ấy lừa dối mình không?
Hà Diệp nghe những lời Ngọc Ánh nói thì vội vàng đáp:
- Cậu không biết anh mình và chị Yến à. Chắc chắn hai người bền chặt như vậy.
Nói rồi, Hà Diệp chậm chạp suy nghĩ lại những gì mình nói, nhìn ánh mắt lấp lánh của Ngọc Ánh, chợt bật khóc:
- Ánh ơi mình nhớ anh Huy.
Nói rồi Hà Diệp ôm Ngọc Ánh nức nở:
- Mình không biết rằng hôm ấy là tin nhắn cuối cùng có thể gửi, càng không tin rằng anh ấy thực sự đã rời đi. Mình muốn anh ấy mắng mình, cốc đầu mình, trả lời tin nhắn mình, mua đồ ăn cho mình.. vậy nhưng tất cả đã không còn nữa. Cậu nói xem mình phải làm sao. Mọi người, bố mẹ mình đều cố gắng vẽ lên vẻ mặt bình tĩnh. Nhưng mình biết đằng sau sự bình tĩnh đó là sự sụp đổ. Ai cũng len lén lau nước mắt.
Hà Diệp khóc rất lâu, khóc tới cổ họng khô rát. Ngọc Ánh vỗ vai Hà Diệp, nhẹ nhàng, dịu giọng nói:
- Con nhỏ ngốc, cứ phải như này cậu mới chịu cho mình thấy cậu nước mắt nước mũi tèm lem, đau lòng tới nhường nào. Cứ phải đánh mới khai.
Hà Diệp lau nước mắt, tâm trạng có chút hỗn loạn hỏi:
- Vậy, là sao?
Ngọc Ánh: Mình biết cậu có những uất ức nghẹn lòng cần giải phóng. Nên chọc vỡ một chút. Chứ tên Nhật Nam dám cho mình phải thắc mắc hắn có yêu mình không, thì mình đánh liền, bỏ ngay lập tức để chạy theo các ca ca, anh đẹp trai của mình.
Hà Diệp vẫn đang ngơ ngác, bỗng bật cười thì Ngọc Ánh tiếp lời.
- Không sao, sau này cậu còn một chị gái, một em gái là mình, không hề cô đơn. Cậu nói xem, anh ấy tốt như vậy, nhất định trên cao kia, làm một ngôi sao lấp lánh nhìn cậu trưởng thành, nhìn bố mẹ cậu già đi, nhìn chị Kim Yến bước tiếp.
Hà Diệp im lặng, dựa đầu vào vai Ngọc Ánh, trầm mặc, cô nhỏ giọng đáp:
- Có lẽ chị Kim Yến khó chịu hơn mình gấp nhiều lần.
Ngọc Ánh: Vậy nên cậu càng phải mạnh mẽ, làm chỗ dựa thay anh trai vực lại chị ấy. Tối qua mình thấy một dòng trạng thái chị ấy chia sẻ "Mình làm bác sĩ nhưng không cứu được người mình yêu". Trạng thái ấy được gỡ ngay sau đó nhưng mình vẫn nhìn thấy. Ai cũng thật khó chịu, thật đau lòng.
Đống đồ ăn ngổn ngang trên sàn. Hai người cứ vậy nằm đối diện nhau nói rất nhiều chuyện. Đêm khuya vắng lặng, tiếng nói nhỏ dần, những ấm ức hòa vào màn đêm, cả hai đều thiếp đi trong lớp màn nhung.
Hà Diệp thất thần trước quầy đồ ăn vặt, cô bất chợt thấy vị snack hai anh em cùng thích, từng tranh nhau. Tiếng gọi của Ngọc Ánh khiến Hà Diệp giật mình, lấy gói đồ ăn rồi liền chạy lại chỗ Ngọc Ánh.
Ngọc Ánh: Bống ơi, Bống xinh đẹp ơi.
Hà Diệp tặng lại ánh mắt nghi ngờ, hai tay xoa cánh tay lông tơ dựng ngược lên, giọng nói ghét bỏ hỏi:
- Cậu muốn gì?
Ngọc Ánh thanh toán xong liền nhỏ giọng nói với Hà Diệp:
- Tối qua nhà mình được không?
Hà Diệp ánh mắt lưỡng lự, chờ đợi Ngọc Ánh nói ra một lý do.
Ngọc Ánh: Bố mẹ mình đi chơi rồi, mình hơi sợ.
Hà Diệp: Nhật Nam bị cậu cấm cửa rồi hả? - Nói rồi nhìn cô bạn mình véo mũi cười.
Ngọc Ánh: Nha. Người ta sợ ở một mình:
Hà Diệp vừa gật đầu vừa đáp: Tẹo về mình sẽ bảo mẹ.
Ngọc Ánh: Yêu quá, tý tan học anh lai về xin bố mẹ Bống.
Nói rồi liền nắm tay cô đi về khu lớp học.
Tiết học buổi tối kết thúc, Hà Diệp trở về nhà liền không thấy bóng dáng bố mẹ đâu. Trên bàn thờ có mâm cơm đã hết hơi ấm, ánh mắt đượm buồn, cô lấy điện thoại xin phép bố mẹ rồi mang quần áo cùng sách vở qua nhà Ngọc Ánh.
Cửa nhà bật mở, đèn sáng choang cả căn nhà rộng lớn, Hà Diệp đặt bịch đồ ăn lớn hai người vừa sát phạt tại tiệm tạp hóa liền thở dài. Ngọc Ánh thấy vậy liền đẩy vai cô.
- Đi tắm lẹ rồi chiến đấu với đống này.
Hà Diệp: Cậu tắm trước đi.
Ngọc Ánh: Cậu tắm tầng 2, mình tầng 1.30 phút sau hẹn gặp để tái chiến ở phòng mình. Nhớ chưa?
Hà Diệp nhìn cô bạn rồi gật đầu, bước lên tầng hai.
Bước ra khỏi nhà tắm, Hà Diệp thấy Ngọc Ánh đã ngồi xếp bằng dưới nền đất trong phòng. Gió thu thổi vào khiến cả phòng có chút se lạnh, ánh mắt Ngọc Ánh có chút trầm mặc, Hà Diệp gõ cửa rồi nhẹ nhàng ngồi xuống.
Ngọc Ánh ngẩng mặt lên để đôi mắt đượm một viền nước. Hà Diệp giật mình liền hỏi:
- Sao vậy, Ngọc Ánh, có chuyện gì rồi?
Ngọc Ánh mím chặt môi hỏi Hà Diệp:
- Bống ơi, nếu có một ngày, mình và Nam chia tay thì sao?
Hà Diệp hốt hoảng, nhìn chằm chằm Ngọc Ánh đợi cô mở lời.
- Mình rất thích cậu ấy. Từ bạn thân lên người yêu, cậu ấy chắc chắn đặc biệt trong lòng mình. Nhưng dạo này mình cảm thấy cậu ấy không còn thích mình nhiều như vậy. Cảm thấy bản thân dễ dàng nghi ngờ cậu ấy một cách vô cớ, cảm thấy cậu ấy chán mình. Cậu biết không, dạo này mình hay có cảm giác có phải cậu ấy lừa dối mình không?
Hà Diệp nghe những lời Ngọc Ánh nói thì vội vàng đáp:
- Cậu không biết anh mình và chị Yến à. Chắc chắn hai người bền chặt như vậy.
Nói rồi, Hà Diệp chậm chạp suy nghĩ lại những gì mình nói, nhìn ánh mắt lấp lánh của Ngọc Ánh, chợt bật khóc:
- Ánh ơi mình nhớ anh Huy.
Nói rồi Hà Diệp ôm Ngọc Ánh nức nở:
- Mình không biết rằng hôm ấy là tin nhắn cuối cùng có thể gửi, càng không tin rằng anh ấy thực sự đã rời đi. Mình muốn anh ấy mắng mình, cốc đầu mình, trả lời tin nhắn mình, mua đồ ăn cho mình.. vậy nhưng tất cả đã không còn nữa. Cậu nói xem mình phải làm sao. Mọi người, bố mẹ mình đều cố gắng vẽ lên vẻ mặt bình tĩnh. Nhưng mình biết đằng sau sự bình tĩnh đó là sự sụp đổ. Ai cũng len lén lau nước mắt.
Hà Diệp khóc rất lâu, khóc tới cổ họng khô rát. Ngọc Ánh vỗ vai Hà Diệp, nhẹ nhàng, dịu giọng nói:
- Con nhỏ ngốc, cứ phải như này cậu mới chịu cho mình thấy cậu nước mắt nước mũi tèm lem, đau lòng tới nhường nào. Cứ phải đánh mới khai.
Hà Diệp lau nước mắt, tâm trạng có chút hỗn loạn hỏi:
- Vậy, là sao?
Ngọc Ánh: Mình biết cậu có những uất ức nghẹn lòng cần giải phóng. Nên chọc vỡ một chút. Chứ tên Nhật Nam dám cho mình phải thắc mắc hắn có yêu mình không, thì mình đánh liền, bỏ ngay lập tức để chạy theo các ca ca, anh đẹp trai của mình.
Hà Diệp vẫn đang ngơ ngác, bỗng bật cười thì Ngọc Ánh tiếp lời.
- Không sao, sau này cậu còn một chị gái, một em gái là mình, không hề cô đơn. Cậu nói xem, anh ấy tốt như vậy, nhất định trên cao kia, làm một ngôi sao lấp lánh nhìn cậu trưởng thành, nhìn bố mẹ cậu già đi, nhìn chị Kim Yến bước tiếp.
Hà Diệp im lặng, dựa đầu vào vai Ngọc Ánh, trầm mặc, cô nhỏ giọng đáp:
- Có lẽ chị Kim Yến khó chịu hơn mình gấp nhiều lần.
Ngọc Ánh: Vậy nên cậu càng phải mạnh mẽ, làm chỗ dựa thay anh trai vực lại chị ấy. Tối qua mình thấy một dòng trạng thái chị ấy chia sẻ "Mình làm bác sĩ nhưng không cứu được người mình yêu". Trạng thái ấy được gỡ ngay sau đó nhưng mình vẫn nhìn thấy. Ai cũng thật khó chịu, thật đau lòng.
Đống đồ ăn ngổn ngang trên sàn. Hai người cứ vậy nằm đối diện nhau nói rất nhiều chuyện. Đêm khuya vắng lặng, tiếng nói nhỏ dần, những ấm ức hòa vào màn đêm, cả hai đều thiếp đi trong lớp màn nhung.