"Nếu em còn cử động lung tung thì Tiểu Vu Quân nhất định sẽ thức dậy cùng em đấy". Giọng nói trầm khàn từ tính phát ra.
"Biến thái, lừa đảo, có buông em ra không hả?". Sau một đêm bị giày vò thì não của cô cũng đã trở về. Cô phát hiện mình đã bị cái tên chết tiệt này lừa.
Vụ Quân nhìn vẻ mặt giận dỗi của cô vợ nhỏ mà buông cô ra, sợ cô sẽ giận không ngó ngàng đến mình. Không biết tại sao anh dạo này lại sợ vợ như vậy, không biết có phải là di truyền hay không nữa.
Vi Hy thiệt là cả người nhức mỏi, hai chân run rẩy đến đứng lên cũng không được.
"Cái tên kia, có mau lại đỡ em vào nhà vệ sinh không hả?". Cô cáu gắt khiến ai đó bật dậy nghe lệnh răm rắp.
Bế cô vào nhà vệ sinh đánh răng, rửa mặt cho cô xong thì tự mình mặc đồ cho cô rồi mới vào nhà vệ sinh lo cho mình sau.
***
Những tháng ngày sau, phải nói là Vi Hy cứ như bà hoàng, cô đi đầu Vụ Quân đều đi theo bên cạnh cử giữ cô khư khư như sợ người ta giật mất.
Nhưng cứ tối đến là Vu Quân lại giày và có cả đêm khiến cô đã bao lần mắng chửi nhưng vẫn chứng nào tật nấy.
Hôm nay, Vi Hy xem truyền hình khi nhìn thấy lễ cưới trên đấy cô liền chợt nhớ lại, lúc trước khi cô cùng Vụ Quân kết hôn, anh chính là để cho Trác Hiên đến thay, bây giờ dù cô không nhắc đến nhưng trong lòng vẫn cảm thấy tủi thân.
Nguyên một ngày đó cô không ăn cơm, nhốt mình trong phòng khiến Vu Quần lo đến sốt ruột mà quẳng công việc còn đang dang dở ở nước M mà trở về thành phố T ngay tức khắc.
"Sao thế?". Anh mở cửa bước đến cô cô gái của mình vào lòng.
"Không việc gì, em chỉ cảm thấy một chút chút thôi". Tay nhỏ bám lấy bàn tay của anh.
"Ừm, hôm nay dì Triệu bảo em không ăn uống gì đấy, mau xuống ăn đi, ốm ra đấy thì ai lo đấy hả?". Anh lo lắng răn dạy.
"Anh lo chứ ai lo". Vi Hy bĩu môi.
Được rồi, điều này thì anh không cãi được. Bể cô xuống bàn ăn đút cho cô, mà ViHy lại chỉ ăn một chút rồi bảo mật lên phòng nghỉ. Vu Quân cảm thấy rất lạ.
Dì Triệu chỉ biết nhìn anh, ây, thiếu gia à, cậu phải tự giác ngộ sớm sớm một chút, nếu còn như vậy thì phu nhân nhất định sẽ lại bỏ nhà mà đi đấy!
Vài ngày sau, cô vẫn vậy điều này khiến anh thật là lo lắng sợ cô xảy ra chuyện cứ sốt sắng gọi điện làm phiền đôi gà bông Trác Long, Trần Hạo. Không biết là cái đôi 'người đẹp cùng 'anh bác sĩ này từ khi nào lại đến với nhau nữa.
Này, Vu Quân, vợ cậu thì tự mình lo đi, tôi còn chăm Vợ tôi nữa, vậy nhé. Để lại một câu rồi dứt khoát dập máy.
Vụ Quân đen mặt chỉ nhắn cho anh ta một câu:
<<Bình Địa đang đợi cậu đến làm lão đại đấy>>
Chỉ vài tiếng sau anh ta liền lao như bay tới.
Nhìn Vi Hy vẫn lành lặn, bình thường mà Trần Hạo thật muốn nổ con mắt.
"Cái đồ EQ thấp, vợ cậu nhìn rõ ràng đang có tâm sự vậy mà cậu lại gọi bác sĩ như tôi đến làm gì?"
"Không biết, mấy bữa trước tôi bạn chuẩn bị màn cầu hôn đi vào lịch sử sau này nên không
bên cô ấy nhiều, sợ cô ấy xảy ra chuyện". Vu Quân gỗ tay lên bàn.
"Hừ, ông đây phải về với Tiểu Long Nhi rồi, cậu cứ ở đây mà suy ngẫm đi".
***
Vi Hy đang đi dạo ở vườn hoa oải hương liền nhận được tin nhắn:
<<Đến công ty đón anh đi, xe anh hỏng rồi
Vi Hy liền cười, cái tên này, đến lí do cũng lười nghĩ, muốn gặp cô thì nói cứ phải lắm trò, anh thiểu xe lắm sao.
Cô lái con xe MayBach mà anh hay dùng đi ra ngoài, trên đường đi cô thấy trên khắp phố đều treo những thứ gì đó rất kì quái, nhân lúc dừng đèn đỏ cô liền nhìn lên đọc thử.
Trên đường phố treo đầy những tấm poster gửi lời yêu thương của một người đàn ông đến người anh ta yêu:
- Gặp được em là điều may mắn nhất cuộc đời này của anh.
- Sau này dù chúng ta có già đi, mái tóc xanh của em bạc màu, làn gia nhăn nheo những vết đồi mồi thì anh vẫn cứ yêu em, yêu em đến điên cuồng, yêu em từ đây mãi về sau.
- Anh chính là được em cứu rỗi cuộc đời, vì gặp được em mà anh biết được rằng anh phải sống để thực hiện điều gì.
- Vi Hy, anh yêu em.
Cô đọc lướt qua cảm động thay cô gái được tỏ tình mà nhìn lại mình thì...
Nhưng... khoan đã, cái gì có Vi Hy, anh yêu em?. Nhìn lại một lần nữa tấm poster đó bên cạnh còn có một cái mặt đẹp trai của anh.
Thịch,
Tim cô đập lệch một nhịp, gì vậy?
Điện thoại lại nhận được tin nhắn:
<<Anh bị ngã cầu thang rồi>>
Vi Hy không suy nghĩ nhiều liền dùng vận tốc ánh sáng mà phóng xe lao vun vút về phía trước.
Đến nơi cô quẳng luôn xe ở dưới rồi chạy lên, nhưng vừa bước qua cửa ra vào cô mới chợt nhớ.
Vụ Quân tự đi thang bộ? Cho xin đi có được không, anh ấy đi bộ từ xe vào cửa thang máy đã là quá lắm rồi, huống gì còn đi bộ.
Cô đùng đùng tức giận vì mình bị trêu ai ngờ vừa bước được và bước nữa đèn vụt tắt, cô vì không thích ứng được với bóng tối mà không thấy được gì cả.
Đến khi đèn mở lên, từng hàng người kẻ cầm hoa oải hương tím người cầm dâu tây được gói thành bó hoa đầy khắp lối, hình như là xếp theo hình gì đấy.
Cô bước từng bước nhẹ lên tầng trên để nhìn rõ phía dưới.