"Có cần anh tắm cho em không?". Anh bế Tiểu Vi Hy vào nhà tắm, gian manh hỏi.
"Không, không cần. Anh đi ra ngoài trước đi". Cô đỏ mặt xua tay, người nào đó lại muốn trêu chọc nhưng vẫn là nên kiềm chế thú tính lại đã để cô ăn no nê rồi sẽ tới lượt mình.
Tắm rửa xong bước ra, trên người cô mặc một cái áo tắm, ài sau khi cô không cần giả và cho người ngoài thấy nữa liền cứ thể thay đổi tính cách, phóng khoáng hơn. Cứ nhìn đi...
Anh kéo cô lại, để cô ngồi lên đùi của mình rồi bắt đầu sấy khô tóc, khuôn mặt trắng nõn vẫn còn đang nhăn nhó cau có.
Anh dứt khoát không nói hai lời liền bế cô lên lại tủ quần áo, tự mình lấy đồ cho cô, ban đầu anh tính là sẽ lấy bộ nào đấy mát mẻ' một chút vì đằng nào lát nữa chẳng cởi ra. Nhưng sau một hồi suy nghĩ, lát nữa phải xuống bàn ăn ở dưới có nhiều người làm như vậy anh nhất quyết không để cho bọn họ nhìn cô.
Vi Hy ngồi hồi lâu vẫn thấy anh đang mò mẫm suy tư cái gì đấy, rồi anh rất quen thuộc mà kéo ngăn chứa đồ lót bí mật trong góc của cô ra chọn một cái.
Rồi hí ha hí hứng đi đến bên cạnh cô tự nhiên mà kéo dây áo tắm. Cô chụp lấy tay anh:
"Anh làm gì thế?"
"Chẳng phải nói bù đắp cho anh sao?". Vu Quân lại giở trò.
Vi Hy buông thõng tay để mặc kệ anh, vô tình làm cho con sói đói nào đó được lợi còn chế.
Anh mặc đồ lót vào cho cô, thuận tiện còn động tay động chân mà xoa nắn đôi gò bồng của cô, mà con thỏ nhỏ này lại ngây ngốc chả biết gì sất.
Mặc có một bộ đồ mà anh đứng lâu đến tận nửa tiếng, nếu Vi Hy không than đói, có lẽ còn
lâu hơn thế nữa.
Ngồi vào bàn ăn, tiểu cật hóa' lại trổi dậy, cô đã lâu rồi chưa ăn no có được không. Vụ Quân cứ thể gắp thức ăn vào bát Vi Hy cô không gần phải ngước mắt lên luôn ấy chứ.
Dì Triệu nhìn cậu chủ nhà mình mà chỉ biết trề môi, lúc trước chả phải chê ông chủ của bọn họ lắm sao, bây giờ nhìn xem thiếu gia còn có xu hướng thể nổ hơn nữa.
Đấy nhìn xem, đến con tôm tự mình ăn lúc trước còn phải để người khác khử trùng hai, ba lần rồi mới được lột cho anh nhưng bây giờ thì sao, cậu ấy còn đang ngồi lột vỏ cho cô kia kìa. Thứ gì trong bát cô không ăn liền gắp bỏ vào miệng anh thế mà anh lại ăn còn rất hạnh phúc nữa chứ. Ai...
Sau một hồi thì bụng Vi Hy căng tròn, Vụ Quân lại đen mặt. Anh đành phải nhẫn thêm một chút nữa kéo cô đi dạo ngoài vườn oải hương mà từ khi cô về đã tốt hơn rất nhiều, hương thơm cũng ngào ngạt hơn.
Đi dạo một lúc lâu, Vu Quân liền dụ dỗ cô về nghỉ ngơi.
Nhưng vừa vào đến cửa phòng, anh liền khóa trái cửa mà như hổ đói nhào về phía cô.
Anh hung hăng gặm lấy đôi môi anh đào đỏ mộng mà bấy lâu nay anh nhớ muốn chết. Quấn lấy chiếc lưỡi mềm mại, ngọt ngào, anh như muốn mút hết mật ngọt trong khoang miệng cô. Môi lưỡi giao hòa âm thanh ái muội.
Tay của anh đã bắt đầu hư hỏng soloạn, bàn tay ấm nóng sờ đến đâu Vi Hy rùng mình như bị điện giật đến đấy, cơ thể cô vẫn khá là mẫn cảm...
Anh buông đôi môi đã hơi sưng đỏ của cô ra mà hôn xuống cổ, để lại những dấu đỏ hoan ái.
Đưa tay xé toạt bộ đồ ngủ khi nãy anh đắn đo chọn ra, vâng lúc nào như vậy anh cũng xẻ đồ của cô cả, rất mạnh bạo. À, không phải chỉ của riêng cô mà của anh, anh cũng xé nốt.
Anh lại tiếp tục hôn cô, một tay xoa nắn một bên ngực. Anh trêu đùa hôn lên ngực, ngậm lấy nụ hoa, trêu chọc khiến nó đã sớm dựng đứng.
Tay anh đã lần mò xuống nơi tư mật vuốt ve, cửa động của cô vẫn là thít chặt như vậy, khiến anh lại phải kiềm nén.
Đưa ngón giữa vào cửa động, hoa huýt của cô liền co giật mãnh liệt thít chặt lấy ngón tay
anh.
"Ừ...". Cô khẽ rên nhẹ đầy yêu kiều, mị hoặc.
Vi Hy ôm lấy cổ nhìn khuôn mặt hoàn mĩ như điêu khắc của anh, khuôn mặt đỏ ửng, ngượng
ngùng. Anh khẽ cười rồi thì thầm:
"Ngoan, thả lỏng nào"
Vi Hy liền nghe theo, khi đã cảm nhận được cô đã nới lỏng anh liền cho thêm một ngón trỏ vào nữa. Tay bắt đầu chuyển động nhanh dần để mở rộng cửa động, dịch nhầy cũng theo đó mà nhớp nháp được kéo ra.
"Ừ... ưm... Quân..."
Khi cảm nhận đã được rồi, anh liền đưa *cự long* đã sớm căng cứng chà sát hoa huýt làm trơn rồi đặt vào cửa động.
"Quân...". Âm giọng đáng yêu của cô vang lên.
Anh khẽ đẩy thân mình, ** *** to lớn của anh vừa vào liền bị thít chặt, phía dưới bị căng đau khiến Vi Hy chảy cả nước mắt.
"Ưm... Quân... đau..."
"Ngoạn đừng khóc, thả lỏng, nhanh thôi sẽ hết đau". Anh dỗ dành cô như một đứa trẻ.
Anh bắt đầu chuyển động nhịp nhàng, chậm rãi để cô tiếp nhận, sau cơn đau đớn chính là khoái cảm của dục vọng, Vu Quân bắt đầu tăng tốc, mối hạ xuống nuốt lấy những tiếng rên kiều mị của cô.
Vu Quân không biết đã giày có bao nhiêu lần, đổi bao nhiêu tư thế, trên giường rồi lại vào nhà tắm, mãi đến gần sáng anh mới thỏa mãn phóng thích dục vọng vào người cô.
Vi Hy cũng không để ý hôm nay có phải ngày an toàn hay không mà chỉ mệt mỏi thiếp đi, mặc anh tắm rửa cho mình. Ngủ mãi đến trưa hôm sau cô mới nhíu mày tỉnh dậy, dường như đồng hồ sinh học của cô đã mất tác dụng rồi, dạo này an nhàn quả nên cô lúc nào cũng dậy muộn như thế.
Vừa mở mắt ra, cảm thấy phía dưới cùng đau, liền phát hiện anh mình đang nằm bò trên người anh, mà quan trọng là anh vẫn cứ duy trì để nó mãi trong đó chưa rút ra.
Cô liền cử động muốn tự mình thoát ra nhưng lại bị anh giật lại.