• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giờ đây, tầng trệt tòa hành chính sunshine đã chất đầy thi thể, bọn Trần Hạo cùng Châu Vân đã đi từ lâu, chỉ còn lại Vu Quân đang bế Vi Hy, Vu Ngọc cùng Lý Lam Anh đang ôm thi thể đã lạnh ngắt của Vu Cảnh. 

Hai cái xác của Ninh Mặc cùng Dạ Tử Long đã bị anh cho người kéo ra cho chó ăn, đúng là sỉ nhục không thương tiếc. 

"Các con đi về đi, ta muốn ở đây với ba các con một lát". Giọng Lý Lam Anh đã bình thường như trước, nhưng chính vì bình tĩnh như vậy mới khiến đáy lòng lạnh toát. 

"Me..." 

"Ngọc, trở về đi. Anh nói chuyện với mẹ". Vụ Quân ngắn em gái lại. 

Vu Ngọc dù không muốn nhưng vẫn quay đầu đi ra ngoài, trước khi đi còn ngoảnh đầu lại nhìn Lý Lam Anh, trái tim cứ như có thứ gì đó đốt cháy, cháy bỏng, nóng rát. 

"Ngọc, mẹ yêu con" 

Vu Ngọc đã đi ra đến cửa liền nghe thấy tiếng gọi này, cô liền quay phát đầu lại, toan chạy đến nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Lý Lam Anh cô lại quay đầu đi tiếp. 

"Quân, chăm sóc tốt cho Ngọc nhé, sau này không còn ba mẹ bên cạnh, hai anh em nhất định không được làm bậy đâu đấy, phải đối tốt với Hy Hy, năm đó mẹ con bé cứu chúng ta, bây giờ chúng ta trả lại con bé cũng không có gì không phải cả" 

"Mẹ, định đi... theo ba sao?". Vụ Quân lần đầu tiên có vẻ mặt tội nghiệp nhìn mẹ mình, anh rất ít biểu đạt cảm xúc ra ngoài nên thấy vẻ mặt này của anh nếu là bình thường Lý Lam Anh sẽ tởm đến chết mất nhưng... 

Bà đứng lên xoa mặt con trai, ôm lấy anh một cái: 

"Thử nghĩ xem nếu một ngày Vi Hy không còn nữa con sẽ như thế nào?" 

Vu Quân ngẩn ngơ vì câu hỏi này của bà, sẽ như thế nào sao? Anh cũng sẽ quyết định... như mẹ đúng chứ?! 

"Được rồi, trở về đi". Bà đẩy tay anh rồi ngồi lại bên cạnh Vu Cảnh. 

Vụ Quân nhìn mẹ một hồi lâu như muốn khắc sâu hình bóng người phụ nữ mà bao năm qua được ba cưng chiều đến hư hỏng, vô phép tắc nhưng giờ đây cũng vì sợ ba cô đơn mà chọn cách đi đến chân trời góc bể cùng ông. 

Anh thẫn thờ ôm Vi Hy ra xe, chiếc xe nhanh chóng được lải đi nhưng khi chỉ cách 20m anh liền bảo dừng lại, nhìn tòa hành chính... 

"Lão già, anh còn nhớ không? Năm đó anh đã nắm lấy tay em như thế này này, 

Anh bảo anh sẽ yêu thương em, sẽ là gia đình, là mái ấm của em. 

Bao năm qua dù biết trong trái tim em vẫn vấn vương mãi một bóng hình anh vẫn tự kìm nén mà ở bên cạnh em, cưng chiều em, chiều chuộng em. 

Nó như là một thói quen, một thói quen đáng sợ. 

Em luôn nghĩ nếu như mỗi buổi sáng thức dậy, không thấy anh bên cạnh em sẽ như thế nào? 

Em muốn thứ này, em muốn thứ kia, em không làm được cái này, cái kia cũng không làm được thì ai sẽ đến và bảo 'Ngốc, có thế mà cũng không làm được, đưa đây anh. 

Những năm tháng tuổi 20, bóng tối đến với em là anh đã luôn bên cạnh, chiều chuộng em khiến cho những mây mù mưa bão xua tan chỉ để lại một mảng trời ráng chiều ấm áp. 

Anh chấp nhận, chấp nhận để em thương nhớ Thiên, nhưng lại luôn ở phía sau yêu em mỗi ngày thêm một chút. 

Anh có biết không, lời yêu thương em chưa từng nói với anh, không có nghĩa là em không yêu anh mà là em đang đợi... đợi cơ hội để được nói ra lời đó. Nhưng bây giờ liệu có muộn màn? 

Cảnh, đời này em cũng thật hạnh phúc khi có anh, mất đi anh bầu trời của em như sụp đổ, trái tim tình yêu nồng cháy bồi đắp 30 năm cũng vì thế mà nguội lạnh. 

Đời này em nợ anh, nợ anh rất nhiều. Quân cùng Ngọc nhất định sẽ hiểu thôi. 

Đợi em nhé, Vu Cảnh". Bà nắm chặt lấy bàn tay ông nằm xuống bên cạnh, tỏa hành chính ánh lửa chập chờn vì ngọn gió mà ngày càng lớn thiêu rụi mọi thứ. 

Nếu có kiếp sau, anh làm phụ nữ đi, em sẽ là đàn ông. Em sẽ cưng chiều anh hết mực. A, 

nhưng không được, phụ nữ sinh con rất cực, vậy anh cứ là đàn ông, em là phụ nữ. Em sẽ là 

một tiểu phủ bà nuôi anh đến hết kiếp sau 

Em yêu anh, Vu Cảnh!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK