Đôi mắt cô đỏ hoe, đôi mắt xinh đẹp ấy lại càng làm xao xuyến lòng người. Vu Quân ôm chặt thân thể đang không ngừng run rẩy của cô từ phía sau. Bàn tay to lớn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn đã lạnh ngắt không chút huyết sắc.
Vụ Cảnh cùng Lý Lam Anh nghe được như vậy, sắc mặt liền trắng nhợt. Bọn họ biết Giai Kỳ chính là rất coi trọng trinh tiết, thể diện để có thể khiến bà ấy tự hành hạ mình như vậy cũng chỉ có cách đó, trái tim mỗi người khi nghe đến chuyện này đều thắt lại huống chi là cô con gái yêu mẹ mình như Vi Hy.
"Có phải rất là tàn nhẫn không, ây, mẹ cô ấy mà chỉ cần cho anh em của tôi sung sướng th...". Lời nói thì chuyện này cũng không xảy ra rồi, thì trước ngược trái lập tức đau nhói.
Nhìn xuống, một bông hoa đỏ yêu kiều trên ngực, máu bắt đầu chảy ra thấm ướt ngực áo sơ mi xanh nhạt. Hắn đưa tay che ngực trái ngồi thụp xuống đất, ánh mắt không thể tin được nhìn cô.
"Phát này là để ngăn cái mồm chó không nói được lời hay của ông". Cô buông Vu Quân ra đi từng bước như là sát tiến về phía Dạ Tử Long.
Đoàng,
Cô lại giơ súng lên bắn một phát nữa vào cánh tay còn lại của ông ta, khiến ông ta lại thét lên.
"Phát này là để cho ông biết động vào mẹ tôi cũng sẽ có ngày như thế này". Cô âm lãnh nói. Mọi người nhìn một màn này mà chỉ thấy thương xót, con người khi tuyệt vọng lại là lúc tàn nhẫn nhất.
Đoàng đoàng đoàng,
Cô lại giơ súng lên bắn ba phát liên tiếp ghim vào ba vị trí không khiến ông ta chết ngay trên bụng ông ta.
"Ba phát này là tẩy rửa cái bụng đầy đen tối của ông. Mẹ tôi nợ ông sao? Không hề. Ông lại dám..."
Đoàng,
Lời còn chưa nói hết một tiếng súng khác lại vang lên, nhưng nó không phải là của cô. Cô lúc này mới đưa mắt nhìn lên, thân hình Vu Cảnh nặng nề đổ ập xuống. Cô bất ngờ đến ngẩn người đứng im một chỗ.
Lý Lam Anh sau khi thấy một màn này, bà ta giơ súng lên dứt khoát bắn một viên đạn xuyên qua mi tâm của kẻ vừa nhân lúc cô không đề phòng mà ra tay Ninh Mặc, hắn đến chết cũng không nhắm mắt.
Lý Lam Anh cùng Vu Ngọc lập tức chạy về phía Vu Cảnh ngồi thụp xuống ôm ông thật chặt.
"Cái lão già đáng ghét này, anh không được bỏ em đâu đấy, anh phải cố gắng lên". Nước mắt rơi lã chã bàn tay trắng nõn được bảo dưỡng tốt sờ lên khuôn mặt đã có chút tuổi tác của Vu Cảnh.
"Ba, ba đợi một lát, đợi một lát thôi. Con gọi xe đến liền đây". Vu Ngọc run rẩy lấy điện thoại từ trong túi.
Vu Cảnh giơ tay ngắn lại hành động của con gái rồi cười hiền từ:
"Ngọc, không kịp đầu... đạn đã xuy... xuyên qua tim rồi. Không th... thể cứu đ... được nữa. Th... thân thể ba... hự, ba biết rõ..". Anh cố nói từng câu khó nhọc, một dòng máu đỏ thẩm
trào ra.
Vi Hy lúc này mới hoàn hồn mà ngồi xuống bên cạnh, nước mắt thật sự đã rơi thành hai hàng. Nếu như nói lúc trước cô khóc ở bữa tiệc Edin là giả thì đây mới chính là những giọt nước mắt chân chính.
Vu Cảnh cười nhẹ, đưa một bàn tay suy yếu đến ý bảo cô mau lại đây, Vi Hy nắm lấy bàn tay ấm áp, bàn tay của một người cha mà cô chưa bao giờ cảm nhận được.
Ông khó nhọc vươn cánh tay lau đi những giọt nước mắt lăn trên má cô nhưng thật lạ càng lâu nước mắt lại càng nhiều. Ông bật cười:
"Hy Hy, không được mít ướt nghe chưa?"
"Chủ Cảnh, tại sao chú lại làm như vậy". Nắm lấy bàn tay ấm áp giữ trên mả, cô hỏi.
"Ngốc, chú cũng được xem nh... như là ba đỡ đầu cũng con đấy... Ta không bảo vệ con thì a... ai sẽ bảo vệ?"
"Có đáng không? Mạng sống của chú chỉ có một chú lại lấy nó cho con như thế sao?"
"Đáng chứ... là ta nợ Gi... Giai Kỳ, là ta nợ mẹ c... con các người. Năm đó, bà ấy đ... đã bảo vệ ta cùng Anh Anh, nhưng ta la... lại không bảo vệ đ... được bà ấy, nh... nhưng cũng m... may, hiện tại... ta có thể bảo đảm chu toàn... mạng sống của con”.
"Thật xin lỗi... thật xin lỗi". Cô khóc, khóc rất nhiều nghẹn ngào cầm chặt lấy bàn tay ông.
"Ngốc, con... không có lỗi, nhớ lấy... là ta... tự nguyện... con có thể gọi ta... một tiếng ba được không?"
Cô im lặng, cô cúi gằm mặt không nói một lời bàn tay vẫn cứ nắm chặt tay ông.
Ông chỉ cười, nhưng đáy mắt thoáng chút thất vọng:
"Quân, Ngọc này các con... nhất định phải sống... thật tốt đấy, chăm... nom mẹ các con hộ
ta"
"Ha ha, thật không ngờ ta thế nhưng lại kéo theo ông cùng xuống dưới với A Thiên". Dạ Tử Long cười điên cuồng, vết thương cũng đã rách ra, Vu Quân liền giảng cho hắn vài cú đấm liên tục vào hai bên má.
"Anh Anh."
Lý Lam Anh liền run rẩy nói:
"Em đây..."
"Em... còn nhớ lơ... lời hứa năm đó c... của anh không?"
"Hừ, tất nhiên rồi vậy nên anh không được bội nghĩa"
"X... xin lỗi, thất hứa rồi... anh đi trước em một bước nhé... cả đời này... có được em là đi... điều hạnh phúc nhất mà anh từ... từng có
Lý Lam Anh nấc nghẹn bà không thể phát ra tiếng nữa rồi chỉ biết lắc đầu nguầy nguậy.
"Lúc sinh thời...dù không được ở bê... bên cạnh em đến đầu... bạc răng lông, nhưng 30 năm... đối với anh là quá đủ..."
"Vu Cảnh, cái đồ lão già đáng ghét. Khi đó ai bảo ông cứu tôi để rồi bây giờ lại bỏ rơi tôi hả?". Bà dùng nắm tay đấm nhẹ từng cái vào vai ông.
"Lý... Lam... Anh, anh yêu em"
Như cảm nhận được Vu Cảnh đã dần không ổn, Vi Hy nắm thật chặt bàn tay đã dần nguội lạnh của ông, nước mắt thấm đẫm khuôn mặt xinh đẹp.
"Ba.". Cô bất ngờ thốt lên, chỉ thấy Vu Cảnh cười mãn nguyện mắt nhắm chặt, buông thõng tay.
Ba người phụ nữ, ba trái tim yếu đuối như bị bóp lấy đau, nhức nhói.
Vi Hy thân thể vì vết thương trên đầu lúc trước cộng với việc tự làm bỏng mình để cho giống thật, sức khỏe sau một hồi vận động mạnh, cùng tinh thần bị kích thích mạnh mẽ, cô đã ngất xỉu tại chỗ được Vu Quân đưa đi, chuyện sau đó cũng liền không biết nữa.