- Ông xã, chúng ta vào nhà thôi. Dù gì anh cũng không thể để bố mẹ và Hân Hân tiếp khách như vậy rồi người trong gia tộc sẽ nói những điều không hay.
- Bà xã, em đừng quan tâm đến những người kia cứ coi như họ không tồn tại là được, còn những lời họ nói anh cũng nghe chán rồi.
- Thôi mà anh, coi như nể mặt em lần đầu ra mắt gia tộc đi. Anh cùng em vào chào hỏi mọi người được không?
- Nhưng nếu họ có thái độ không tốt với em thì anh sẽ đưa em về thẳng biệt thự Ánh Dương đó.
- Vâng, em sẽ nghe lời anh.
Mặc Hoài Phong hơi chần chừ một lúc rồi cũng dìu cô vào nhà chính, mọi người trò chuyện ăn uống với nhau nhưng vẫn để mắt đến anh và cô. Anh dắt cô đến chỗ ông bà Mặc đang đứng tiếp khách, vừa thấy cô bà Mặc đã nắm lấy tay cô nhẹ nhàng dặn dò.
- Diễm Diễm, con có mệt không? Nếu mệt thì lên lầu nghỉ ngơi đừng quá sức nha con.
- Dạ con không sao. Để con và anh Hoài Phong phụ giúp bố mẹ tiếp khách nha.
- Nhưng nếu con mệt thì phải lên lầu nghỉ ngơi đấy nhé, cố gắng giữ sức khỏe, con bây giờ phải thật mạnh khỏe. Nếu Hoài Phong không chăm sóc tốt cho con thì mẹ sẽ đưa con về đây chăm sóc đấy.
- Hì hì, mẹ đừng lo, Hoài Phong chăm sóc con rất cẩn thận.
- Vậy được, Hoài Phong đưa vợ con đi chào hỏi các chú bác của con đi. Có gì thì báo với mẹ nhé.
- Vâng mẹ.
Hoài Phong nhẹ nhàng nắm tay cô, bất đắc dĩ làm người giới thiệu cho cô biết về những người trong Mặc gia. Dòng chính Mặc gia hiện tại chỉ còn gia đình anh, những người khác đều là họ hàng bên phía nội của Mặc Hoài Phong. Khi đưa cô đến chào hỏi phía những ông chú bác thì thái độ của họ làm anh khá bực bội vì cứ nhìn chầm chầm vào cô, còn phía những cô dì thì thái độ chán ghét liền hiện ra.
- Đây là con dâu quý báu của Mặc gia đây sao? – bác họ của Mặc Hoài Phong lên tiếng.
- Tiệc giỗ gần tàn mới thấy xuất hiện quả là được cưng chiều đến sinh hư. – người bác họ khác tiếp lời.
- Chỉ là vị hôn thê thôi, chưa có cưới hỏi hay thông báo với truyền thông nên đâu cần phải đi chào hỏi như vậy. Mặc gia này không phải gà vịt gì cũng bay vào được. - người cô họ khác nói với giọng chanh chua.
- Tôi thấy chỉ có con bé Hồng Mỹ mới xứng đáng làm phu nhân của Mặc gia sau này thôi, con bé vừa xinh đẹp lại lễ phép. Không những là nhà thiết kế nổi tiếng ở trong nước mà còn thiên kim danh giá nữa.
Mặc Hoài Phong tuy đã ngó lơ với những thái độ của họ nhưng khi nghe những lời làm tổn thương đến cô thì anh không chịu được. Nhiệt độ xung quanh bỗng nhiên bị hạ xuống, Tuyết Diễm thấy gương mặt lạnh lùng của anh thì vô cùng lo lắng. Cô nhẹ nhàng vuốt nhẹ tay anh như đang nhắc nhở, nhưng trong mắt anh lại đầy sự vô tình.
Mọi người xung quanh dường như cảm nhận được nên cũng xoay người và chú ý đến anh. Nhìn thấy Mặc Ngọc Hân đang đứng gần anh và cô nên anh quay sang nói với Mặc Ngọc Hân.
- Ngọc Hân, em đưa Tuyết Diễm lên phòng nghỉ ngơi giúp anh.
- Dạ, anh hai.
Ngọc Hân đi đến bên cô, nhưng cô lại sợ anh sẽ gây ra chuyện nên chần chừ không muốn đi. Còn anh thì đang tức giận đến không kiềm chế được, anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, trong mắt vẫn có sự tức giận nhưng lời nói với cô lại ôn hòa như bình thường.
- Diễm Diễm, em với Hân Hân lên phòng nghỉ ngơi đi. Một xíu nữa anh sẽ lên với em được không?
- Nhưng mà…
- Anh hứa anh sẽ không làm gì cả, em đừng lo.
- Anh nhớ giữ lời đó nha.
- Anh nhớ mà.
Rồi anh ra hiệu cho Mặc Ngọc Hân cùng cô đi lên phòng. Ông bà Mặc thấy anh tức giận bên này thì cũng nhanh chóng đi đến, bà Mặc nhìn dáng vẻ của anh cũng đủ biết lý do vì sao anh lại tức giận như vậy. Cô vừa đi hết cầu thang và đóng cửa phòng thì ngoài này anh đập mạnh tay xuống bàn gần đó, lẽ ra anh tính dọn sạch sẽ mọi thứ trên bàn nhưng vì đã hứa với cô nên anh kiềm chế lại.
- Sao? Không nói nữa à? Vừa rồi nói rất hay cơ mà? Các người coi Mặc Hoài Phong này là đồ câm điếc hay là đồ vô dụng đến vợ mình mà cũng không bảo vệ được?
Những bà bác lẫn các bà cô vừa nói móc cô, gương mặt đã xanh như tàu lá chuối khi nghe Mặc Hoài Phong nói cô là “vợ” anh, họ không dám động đậy dù chỉ một chút. Các ông bác thấy vợ mình sợ hãi thì nhanh chóng bước đến, dù gì thì cũng phải ra mặt chứ không lại bị coi thường.
- Hoài Phong, dù gì họ cũng là các bác và cô của con đó, nói chuyện cho đúng phép tắc. – ông Bác đi đến nói chuyện với anh, tỏ thái độ của người bề trên.
- Ồ, từ bao giờ mà trong Mặc gia này lại nói đến quan hệ họ hàng? Từ bao giờ việc của Mặc Hoài Phong này phải nhờ các người đánh giá vậy?
Mọi người xung quanh thấy Mặc Hoài Phong tức giận thì vô cùng lo sợ, ai cũng biết Mặc Hoài Phong lạnh lùng vô tình, dù là họ hàng gần hay xa, thân hay không thân chỉ cần làm trái ý anh thì khó lòng sống ở nước D này. Chợt thấy tình hình không ổn, ông Mặc ra hiệu cho bà Mặc khuyên nhủ anh.
- Phong, bình tĩnh đi con. Diễm Diễm đang chờ con ở trên phòng đó, nhanh lên với con bé đi, chuyện ở đây bố mẹ sẽ giải quyết.
Mặc Hoài Phong không trả lời bà Mặc, anh chỉ nhìn sang một lượt người trong gia tộc bằng con mắt sắc bén rồi nói với giọng vô cùng lạnh lùng.
- Đây là lần đầu cũng như lần cuối, nếu tôi còn nghe được một trong số các người lời ra tiếng vào ý kiến về “vợ” của Mặc Hoài Phong này thì đừng trách Mặc Hoài Phong tôi vô tình.
- À sẵn đây tôi cũng muốn thông báo, ai đang nuôi trong mình ý muốn kết bè phái lật đổ Mặc Hoài Phong này thì nên từ bỏ trước khi cuộc họp Hội đồng quản trị tháng sau tổ chức…nếu không tôi đây chẳng đảm bảo được “tính mạng” của các người đâu.
Nói xong anh bước nhanh lên lầu, để mặc cho đám người dưới này ngơ ngác nhìn theo anh, những người kết bè phái chuẩn bị hãm hại anh run rẩy lo sợ. Ông Mặc nhìn dáng vẻ của bọn họ lấy làm tức giận.
- Hừ, các người lại nung nấu ý muốn tạo phản lần hai sao? Thật đáng xấu hổ… Sẵn đây tôi nói cho các người biết Quân Tuyết Diễm là đứa con dâu mà Mặc Hưng tôi đã đồng ý, là thiếu phu nhân của Mặc gia. Ai có ý kiến hay xúc phạm đến Tuyết Diễm thì Mặc Hưng tôi sẽ trục xuất người đó ra khỏi Mặc gia.
- Còn bây giờ thì không tiễn…
Nói rồi ông Mặc cùng bà Mặc đi về phòng, đám người kia khi biết cô họ Quân thì vô cùng ngạc nhiên, ngoài gia đình dòng chính Mặc gia ra thì Quân gia cũng là gia tộc mà bọn họ vô cùng e ngại. Họ nhanh chóng lần lượt ra về không ai dám hé răng nữa lời về như những chuyện đã xảy ra. Người làm thì nhanh chóng thu dọn sạch sẽ.
Mặc Hoài Phong vừa mở cửa bước vào phòng thì Ngọc Hân liền viện cớ xuống xem xét mọi người dọn dẹp rồi nhanh chóng đi ra khỏi phòng, để anh và cô có không gian riêng. Anh đi đến bên cô, đầu đặt lên đùi cô, mặt thì quay vào bụng cô, bàn tay anh chạm nhẹ vào hai tiểu bảo bối.
- Bà xã, anh xin lỗi.
- Sao anh lại xin lỗi?
- Anh không nên để em nghe những lời nói khó nghe của bọn họ.
- Đó đâu phải là lỗi của anh đâu. Anh yên tâm, em không vì vậy mà buồn đâu.
Bất chợt anh ngồi dậy, ôm cô vào lòng.
- Bà xã, anh xin lỗi đã để em chịu thiệt khi chưa cho em một hôn lễ thật sự, anh hứa sau khi em sinh cục cưng thì chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ thật hoành tráng, độc nhất vô nhị ở nước D này.
Cô biết anh khó chịu và cảm thấy có lỗi với cô khi nghe những lời từ những người phụ nữ kia.
- Em không để ý đến lời nói của bọn họ đâu, em cũng không cần hôn lễ hoành tráng, em chỉ cần gia đình chúng ta sống thật hạnh phúc thôi.
- Cô vợ của anh ngốc nghếch quá đi. Tất nhiên là gia đình chúng ta sẽ rất hạnh phúc rồi. Nhưng muốn hạnh phúc thì em phải ngoan ngoãn ăn uống rồi nghỉ ngơi cho tốt đã, sáng giờ em cũng mệt rồi.
- Em không muốn ngủ một mình…
- Được rồi, anh ngủ chung với em.
- Yêu anh.
Cô thơm nhẹ vào má anh, rồi tính quay sang chỗ khác, nhưng Mặc Hoài Phong lại nhanh tay nắm lấy tay cô, xoay người cô lại rồi đặt một nụ hôn ngọt ngào và nóng bỏng vào môi cô. Nụ hôn kéo dài một lúc anh mới nhẹ nhàng buông bỏ môi cô, dìu cô nằm xuống rồi ôm cô vào lòng nhắm mắt nghỉ ngơi.