- Con chào bố! - cả ba đồng thanh nói.
- Về rồi à? Diễm Diễm mau lại đây, đói rồi phải không? Nào đi ăn thôi bố cho người bày sẵn những món con thích rồi.
- Vâng ạ, chắc sẽ ngon lắm đây, con cảm ơn bố!
Nói rồi Tuyết Diễm hôn một cái vào má của ông, hai cha con vui vẻ đi vào phòng ăn bỏ mặc Quân Kiên và Mặc Hoài Phong ngơ ngác không biết chuyện gì đang xảy ra. Một lát sau Quân Kiên thốt ra một câu cảm thán.
- Liệu mình có phải con ruột của bố không nhỉ?
Mặc Hoài Phong đứng kế bên buông ra một câu cà khịa nhẹ nhàng với gương mặt vô cùng nghiêm túc.
- Chúc mừng Quân thiếu trở thành con ghẻ!
- Em rể à, đừng quên khi ở Mặc gia em cũng là con ghẻ!
Câu nói chạm đến tim đen của Mặc Hoài Phong. Phải, mỗi khi về Mặc gia anh chả khác gì một cái bóng đôi khi còn tệ hơn, mọi ánh nhìn hay sự quan tâm đều dồn cả vào cô vợ bé nhỏ của anh. Rõ ràng anh mới là con ruột nhưng có lẽ chỉ là ruột thừa…
Quân Kiên và Mặc Hoài Phong đi vào phòng bếp với biểu cảm không được vui vẻ cho lắm, nhưng không khí phòng bếp thì lại rộn ràng đến không ngờ. Quân Thành không ngừng gắp đồ ăn cho cô con gái xinh đẹp.
- Diễm Diễm, món này con thích nhất này… Món này nhiều dinh dưỡng phù hợp với con nè…
- Ngon quá bố ạ!
- Ngon thì ăn nhiều vào nhé!
- Ủa, sao anh hai và anh không ăn?
- Em gái à, em dành hết thức ăn rồi anh biết ăn gì đây?
- Em không ăn cho một người, em ăn cho hai người a , là cháu của anh đấy!
- Rồi rồi, em ăn nhiều vào, không khéo cháu anh lại thiếu dinh dưỡng.
- Được rồi, Hoài Phong, Kiên Kiên hai đứa cũng ăn đi.
- Vâng.
Kết thúc bữa ăn vui vẻ, cả nhà quây quần bên phòng khách ông Quân Thành mới mở lời về sự kiện của Quân gia. Tuy Mặc Hoài Phong đã hiểu rõ mọi chuyện nhưng anh cũng muốn biết ông sẽ giải quyết Hàn gia và Hàn thị như thê nào.
- Hoài Phong, chắc con cũng đã nhận được thiệp mời?
- Vâng, con đã nhận được.
- Ta xin lỗi vì đã không bàn trước với hai con, nhưng ta không thể chờ đợi thêm giây phút nào nữa. Nhìn Tuyết Diễm bị Hàn gia gây ra biết bao uất ức ta rất khó chịu, ta muốn cho mọi người và con bé biết con bé là niềm tự hào của ta và là nhị tiểu thư của Quân gia.
- Bố…
Tuyết Diễm cảm động rơi nước mắt, cô chưa bao giờ nghĩ ông lại biết rõ những chuyện mà cô phải trãi qua. Mặc Hoài Phong thất cô khóc thì trong lòng lại đau đớn, anh nhẹ nhàng lau đi như những giọt nước mắt của cô, và ôm cô vào lòng.
- Diễm Diễm, bố muốn ngày mai con phải thật xinh đẹp, xinh đẹp như nàng công chúa nhỏ bé của bố. Và bố mong là sau này dù có xảy ra chuyện gì con hãy luôn nhớ Quân gia mãi là nhà của con và chỗ dựa và là bức tường che chở con.
- Vâng…con sẽ ghi nhớ…
- Con gái ngoan… Các con cứ nói chuyện với nhau đi, ta hơi mệt ta đi nghỉ trước.
- Vâng ạ.
Ba người nói chuyện vui vẻ một lúc thì Mặc Hoài Phong đưa Tuyết Diễm về biệt thự Ánh Dương. Mặc Hoài Phong nhẹ nhàng bế cả thế giới đang ngủ say về phòng rồi cẩn thận đắp chăn cho cô, vừa xong thì Phong Quý lại gọi điện thoại đến, anh nhẹ nhàng đi ra ban công nhận cuộc gọi.
- Lão đại!
- Có chuyện gì?
- Bang Hắc Ưng đã bị xóa sổ, tuy nhiên…
- Hửm…
- Tuy nhiên đã để Tống Hùng chạy mất, nhưng lão nhị và lão tam đang truy tìm hắn, sẽ nhanh chóng bắt được thôi.
- Cậu đặt vé máy bay sang Mỹ đi, qua đó xem xét tình hình thật kĩ, tôi nghi Tống Hùng được nội gián tiếp tế. Nhớ làm bí mật và tiện thể thanh lọc bang cho tôi, tìm được nội gián thì xử theo bang quy.
- Đã rõ thưa lão đại.
- Cậu cũng nên cẩn thận hay để tôi gọi Châu Kì cho người đảm bảo an toàn…
- Lão đại quên tôi cũng là một sát thủ hay sao?
- Được rồi, tùy cậu vậy. Sau việc này cho cậu nghỉ ngơi 3 tháng.
- Cám ơn lão đại.
Anh tắt máy rồi đi đến bên giường, nhìn gương mặt xinh đẹp đang ngủ say anh nở một nụ cười nhẹ. Tuyết Diễm là bảo bối trong lòng anh, anh nhất định bảo vệ và yêu thương cô, nói ra anh còn nợ cô một hôn lễ hoành tráng, chờ bé con ra đời anh nhất định bù lại cho cô, anh muốn tất cả mọi người đều phải ghen tị với cô.
Chiều hôm sau, Quân Kiên đã cho người đem trang phục và phụ kiện đến cho Tuyết Diễm, điều bất ngờ là trong hộp còn kèm theo bộ vest cùng màu váy của cô dành cho Mặc Hoài Phong. Có lẽ Quân Kiên muốn cô và Mặc Hoài Phong cùng mặc đồ đôi, anh trai cô suy nghĩ thật chu đáo.
Sau khi được stylist và các chuyên viên makeup nhẹ nhàng, nàng công chúa nhân vật chính của buổi tiệc cùng hoàng tử ngồi trên chiếc siêu xe Mercedes màu đỏ mới tung ra thị trường đi đến nhà hàng PT, nhà hàng sang trọng bật nhất nước D.
Chiếc siêu xe vừa dừng trước tiền sảnh nhà hàng đã thu hút sự chú ý của phóng viên và nhà báo. Mặc Hoài Phong với bộ vest màu kem khác hẳn ngày thường lãnh đạm bước xuống xe và nhẹ nhàng mở cửa xem nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tuyết Diễm. Tuyết Diễm vừa bước ra đã thu hút tất cả mọi người với bộ trang dạ hội cực kỳ sang trọng và tinh tế, chiếc váy ôm lấy vòng một và xòe ra một cách tự nhiên vừa nhẹ nhàng vừa đẹp mắt.
Ông Quân Thành và Quân Kiên nhìn thấy phóng viên liên tục chụp ảnh lấy trước tiền sảnh thì đã biết Mặc Hoài Phong cùng Tuyết Diễm đã đến, mọi khách mời đã đến đông đủ, Hàn gia, Bùi gia, Đỗ gia, Mộc gia…cũng đã có mặt đầy đủ, thời gian để bắt đầu buổi tiệc cũng đã gần kề nên cho người thông báo nhẹ để mọi người có thể tập trung vào sảnh tiệc.
- Kính thưa mọi người, tôi là Quân Thành chủ tịch và Tổng Giám đốc của tập đoàn Quân thị, rất cám ơn mọi người đã dành thời gian quý báu đến tham dự buổi tiệc mừng sự trở về của nhị tiểu thư Quân gia và cũng là một trong hai người kế thừa tập đoàn Quân Thị…
- Chắc hẳn mọi người đang rất tò mò về thiên kim duy nhất của Quân thị, thật ra tôi chưa từng cảm nhận được rằng mình có một cô con gái, nhưng mọi chuyện như được sắp đặt trước vậy, không những có được một cô con gái xinh đẹp, đáng yêu mà còn rất tài giỏi về thời trang…
Tuy rằng con bé đã sống với khoảng thời gian khó khăn và đau khổ nhưng con bé lại rất kiên cường và mạnh mẽ làm tôi rất tự hào và cảm thấy có lỗi khi đã không tìm thấy con bé sớm hơn.
Tuyết Diễm ở dưới sân khấu đã rơi những giọt nước mắt của hạnh phúc, cô chưa từng nghĩ bản thân được nhận tình thương gia đình ấm áp như vậy. Phải chăng chỉ có gia đình thật sự mới có thể chứa đựng yêu thương. Nhìn gương mặt tràn đầy hạnh phúc của bố, Tuyết Diễm thật sự ao ước mẹ cô có thể sống lại vả nhìn thấy cảnh tượng này…
- Xin phép giới thiệu với mọi người… Quân Tuyết Diễm - Nhị tiểu thư duy nhất của Quân gia, con gái ruột của Quân Thành tôi, đồng thời sẽ mãi là bảo bối trân quý nhất của Quân gia.
Ông Quân Thành dõng dạc tuyên bố và mắt ông cùng ánh đèn đồng loạt chỉ xuống cặp vợ chồng đang nắm tay nhau. Mặc Hoài Phong biết ý đã nắm lấy tay cô khoác lên tay mình rồi nhẹ nhàng đi đến chỗ Quân Kiên.
- Quân thiếu, chần chờ gì mà không đưa em gái ngài đến bên Quân tổng? Chẳng phải Quân thiếu đã chờ đợi rất lâu rồi sao?
- Vậy… Xin phép Mặc tổng cho tôi mượn lại em gái một chút…
Quân Kiên nắm lấy tay Tuyết Diễm và dắt cô từng bước lên sân khấu nơi Ông Quân Thành đang chờ đợi. Lần đầu tiên Quân Kiên cảm thấy hài lòng như vậy, anh đã mong chờ ngày tuyên bố cô là em của anh, để anh có thể làm nhiệm vụ của một người anh trai là bảo vệ và yêu thương em gái mình.
- Tuyết Diễm, chào mừng con về nhà!
- Con cảm ơn bố!
- Em gái, từ giờ em có thể làm mọi điều em thích vì sau lưng em là Quân gia và cả anh sẽ bảo vệ em dù cho có chuyện gì xảy ra.
- Anh…hai…
- Ngoan…
Một nhà ba người ôm nhau hạnh phúc, giới truyền thông và phóng viên cũng đã nhanh tay chụp lấy bức ảnh vô cùng giá trị này. Nhưng bấy giờ phía dưới sân khấu lại bàn tán cho rằng Tuyết Diễm ham hư vinh, cùng Quân gia cấu kết lừa truyền thông vì theo họ biết thì Tuyết Diễm là đại tiểu thư Hàn gia, con của Hàn Sâm, sao lại bỗng chốc trở thành nhị tiểu thư Quân gia được.
Còn Hàn Sâm và Dụ My thì vô cùng lo sợ, khuôn mặt thì trắng bệch đến khó tin, trong lòng thì tự nhủ: “làm sao Quân Thành biết Tuyết Diễm là con của ông ta? Có lẽ nào mọi chuyện bị bại lộ rồi? Rõ ràng Hàn Sâm đã giấu kín rất kĩ và đã thủ tiêu những người biết chuyện nhưng sao lại bại lộ?”
Mặc Hoài Phong không ngừng quan sát Hàn gia, anh thật mong chờ màn biểu diễn cuối cùng của những người đã từng gây tổn thương đến bà xã bảo bối của anh. Anh đã suy nghĩ rất nhiều, nếu Quân gia và Tuyết Diễm xử lý nhẹ nhàng thì anh sẽ không ngại xử lý họ thêm một lần và dứt điểm về sau.