- Hoài Phong, bao giờ cậu đến Ánh Viên kiểm tra, sắp tới cũng có dự án hợp tác với Huỳnh thị cần cậu phê duyệt. – Tần Gia Bảo hỏi.
- Khoảng 9h, tôi đưa Tuyết Diễm chọn lễ phục rồi đi kiểm tra xong sẽ ghé luôn.
- Vậy tôi sẽ cho người chuẩn bị tài liệu cho cậu, sẵn cho các trưởng phòng làm bài thống kê đánh giá luôn.
- Cậu dời dự án cùng giờ với cuộc họp luôn đi, vì dự tiệc ở Huỳnh gia xong tôi và Tuyết Diễm sẽ về nước D.
- Ok.
Ăn sáng xong, Mặc Hoài Phong đưa Tuyết Diễm đi chọn lễ phục tại một tiệm trang phục lộng lẫy của nước Mỹ. Vừa bước chân vào Tuyết Diễm đã bị hấp dẫn bởi cách bài trí và thiết kế vừa sang trọng vừa thanh lịch của cửa tiệm. Hầu hết các trang phục đều mang màu sắc riêng của mình kèm theo đó là sự tinh tế lẫn tính chất của trang phục gồm sự nhẹ nhàng, ngọt ngào, thanh lịch, sang trọng và không thiếu sự quyến rũ.
Vì là tiệc mừng thọ nên Tuyết Diễm chọn cho mình một bộ trang phục màu hồng phấn nhẹ nhàng, sang trọng và tinh tế che đi chiếc bụng đang dần nhô lên của cô. Bản thân là nhà thiết kế của công ty thời trang được hợp tác với Huỳnh thị nên Tuyết Diễm không muốn mất điểm trước mắt chủ tịch và tổng giám đốc của tập đoàn mà cô hợp tác. Còn Mặc Hoài Phong thì chọn một bộ vest màu trắng với điểm nhấn là chiếc khăn cùng tông màu với bộ trang phục của cô trên túi áo.
Sau khi lựa chọn trang phục xong, Mặc Hoài Phong đưa Tuyết Diễm đến bệnh viện quốc tế đã được đặt lịch trước hai ngày để kiểm tra sức khỏe và khám thai. Vì thai nhi đã tròn ba tháng, bụng của Tuyết Diễm cũng có phần nhô lên nên Mặc Hoài Phong vô cùng thận trọng, anh dịu dàng ôm eo cô, đi bên cạnh cô và chăm sóc cô vô cùng kĩ lưỡng.
Tuyết Diễm và Mặc Hoài Phong thỏa thuận với nhau sẽ không xác định giới tính của bé cưng như một sự bất ngờ lúc bé cưng ra đời. Sau khi bác sĩ kiểm tra qua một lượt về tình trạng sức khỏe của Tuyết Diễm thì nhanh chóng hoàn thành bảng kết quả rồi gọi cả anh và cô đi vào để trao đổi.
- Chào anh chị, đây là kết quả về tình trạng sức khỏe cũng như quá trình siêu âm của chị nhà.
Một cô bác sĩ trẻ vô cùng trẻ trung và xinh xắn đưa cho anh và cô sấp tài liệu khá mỏng. Mặc Hoài Phong vừa xem kết quả vừa thở phào nhẹ nhõm khi sức khỏe của cô vẫn ổn định.
- Theo kết quả siêu âm thì chị đang mang thai song sinh nên yêu cầu chế độ dinh dưỡng và nghỉ ngơi thật hợp lý, thường xuyên vận động nhẹ như đi lại và giữ cho tâm trạng của bản thân thật thoải mái…
- Chờ đã…cô nói…vợ tôi MANG THAI SONG SINH…?
Mặc Hoài Phong và cả Tuyết Diễm vô cùng ngạc nhiên trước lời nói của bác sĩ, riêng Mặc Hoài Phong, anh kích động và nhanh chóng xác minh những lời cô bác sĩ vừa nói.
- Đúng vậy, vợ của anh mang thai song sinh…nên anh phải chăm sóc cô ấy…
Mặc Hoài Phong chẳng còn nghe những vế phía sau mà cô bác sĩ đang nói, trong đầu anh chỉ hiện lên câu nói “vợ anh mang thai song sinh” mà thôi. Tuyết Diễm vừa hạnh phúc vừa chăm chú nghe những lời dặn dò của bác sĩ một lúc thì nhìn sang anh, cô thấy anh ngẩn người thì vỗ nhẹ lên cánh tay của anh, Mặc Hoài Phong lúc đó mới ý thức được bản thân đang làm gì.
- …vợ anh đã qua ba tháng đầu nên chỉ cần chăm sóc kĩ một chút sẽ ổn, nếu có “vận động” thì nên nhẹ nhàng một chút. Nên nhớ cung cấp đủ chất dinh dưỡng cần thiết cho cô ấy.
Bước ra khỏi phòng của vị bác sĩ, anh ôm lấy cô thật chặt, miệng không ngừng nói
- Bà xã, em mang thai song sinh, là song sinh đấy…
Tuyết Diễm bất ngờ về hành động của anh, cô nhớ lúc biết tin cô có thai anh đâu có kích động như vậy…Nhưng cô không biết lúc nhận được tin cô có thai anh hận mình không thể báo cho toàn thế giới biết, lúc nào ở một mình cũng trưng bộ mặt hạnh phúc khi chuẩn bị được làm bố, anh còn lén cô xem những thông tin về bà bầu hay chăm sóc trẻ sơ sinh. Mỗi khi chạm vào bụng cô, anh luôn ao ước thời gian trôi qua thật nhanh để bé con sớm được ra đời…
Biết tin cô mang thai song sinh đối với anh mà nói là một cú sốc vô cùng lớn, nó khiến anh không kìm được cảm xúc của mình, anh không còn gương mặt lạnh lùng và nghiêm túc như mọi ngày nữa, đổi lại là một gương mặt hạnh phúc và một tâm hồn của trẻ con…
- Em biết…nhưng anh đừng ôm chặt quá…em…
Vừa nghe cô nói, anh đã từ từ thả lỏng và buông cô ra, anh nắm lấy tay cô khẩn trương hỏi thăm.
- Anh xin lỗi, em có sao không? Có mệt không? Có khó chịu chỗ nào không?..
Đối diện với sự khẩn trương của anh, cô chỉ cười nhẹ và nói.
- Hoài Phong, anh bình tĩnh, em không sao cả, bác sĩ cũng đã nói không sao mà, giờ mình về được không anh?
- Được được, chúng ta về thôi.
Mặc Hoài Phong cố bình tĩnh lại tâm trạng của mình, anh nhẹ nhàng dìu cô lên xe và ra hiệu cho tài xế lái xe về trụ sở chính của Bạch Hổ. Trên xe anh vừa đọc tài liệu có khi rất nghiêm túc có khi lại bất giác mỉm cười, Tuyết Diễm nhìn những biểu hiện trên gương mặt của anh cũng nở nụ cười hạnh phúc.
Người đàn ông của cô có khi lạnh lùng vô tình như một đại ác ma, có khi lại nghiêm túc, nhiều lúc thì ngọt ngào lưu manh, duy chỉ có gương mặt như trẻ con này là lần đầu cô được nhìn thấy. Không riêng gì Tuyết Diễm, nếu Châu Kì, Lãnh Quân, Tần Gia Bảo và Phong Quý được nhìn thấy, được chứng kiến gương mặt này của anh không té xỉu thì cũng chết đứng tạm thời.
Về tới trụ sở chính, Mặc Hoài Phong nhẹ nhàng ôm cô lên phòng nghỉ ngơi, không quên căn dặn nhà bếp nấu những món cô thích và chuẩn bị một ít trái cây cùng bánh ngọt cho cô, bản thân anh thì pha một ly sữa rồi đem lên phòng cho cô. Mặc Hoài Phong nhìn cô uống hết ly sữa rồi dịu dàng giúp cô nằm xuống nghỉ ngơi, anh nhanh chóng nằm kế bên cô, ôm lấy cô và đưa tay xoa nhẹ lên nơi mà hai tiểu bảo bối đang cư ngụ…
Mặc Hoài Phong hoàn toàn quên mất chuyện khảo sát Ánh Viên lẫn cuộc họp về dự án mới mà anh đã nói với Tần Gia Bảo, làm “ai kia” vừa sốt ruột chờ đợi vừa oán giận vì đã cắm đầu làm tài liệu đến 11h vẫn chưa được nghỉ ngơi.
- Tên Hoài Phong chết tiệt, bình thường rất đúng giờ mà sao nay chả thấy đâu. Mang tiếng là giám đốc điều hành lẫn lão đại trong bang mà giờ phải ngồi chờ muốn dài cổ. Hừ…tức chết mà.
Nếu Tần Gia Bảo biết được đại boss và là lão đại thân yêu của anh đã quên mất cuộc hẹn và đang ngọt ngào ôm vợ nghỉ ngơi, căn bản không hề quan tâm hay nhớ đến anh thì không biết cảm giác sẽ như thế nào nữa.