- Em có đau lắm không? Lần sau em nhớ phải né đó, đừng có đứng im chịu trận nữa. Ai đụng làm em đau thì em phải trả lại cho họ có biết không?
- Hì hì, em không sao mà, dù gì thì em cũng quen rồi…
- Anh không cần biết, từ giờ em phải nhớ mình là Mặc thiếu phu nhân của Mặc gia, em không thể để người khác ức hiếp mình như trước được.
- Vâng, em nhớ rồi.
- Chúng ta về nhà chính thôi, mẹ mới gọi hâm dọa anh, nếu anh về trễ mẹ sẽ tống cổ anh ra khỏi Mặc gia.
- Hi hi, em không nghĩ Mặc tổng cao cao tại thượng lại sợ bị tống ra đường đâu.
- Ha ha ha…Bị em đoán trúng rồi, cô ngốc nhà anh nay thông minh lên rồi nè, thật ra anh chỉ không muốn em bị đói thôi.
Cô thật sự xúc động, cô không hề biết anh yêu cô và quan tâm đến cô như vậy. Lo cho cô từng miếng ăn giấc ngủ, mang lại cho cô sự ấm áp và cả một gia đình hạnh phúc. Cô ôm chầm lấy anh, đầu dụi dụi vào ngực anh giọng thủ thỉ
- Mặc Hoài Phong…
- Anh đây…
- Em yêu anh…
- Anh thích hành động hơn là lời nói suông, bà xã à…
Vừa dứt lời, anh cuối xuống hôn cô một nụ hôn ngọt ngào đầy sự yêu thương, còn cô thì vui vẻ đón nhận nụ hôn của anh như một lời đáp lại gửi đến anh.
Hai người nắm tay nhau đi xuống đại sảnh, anh đi xuống hầm lấy xe còn cô đợi anh trước cửa tập đoàn. Đi được một quãng thì cô nhờ anh ngừng xe và tự tay chọn một cái bánh kem dâu tây ở cửa tiệm bánh gần đó.
- Em mua bánh làm gì thế? Cho anh à?
- Em mua bánh kem dâu tây cho Hân Hân, à mà không có phần của anh đâu.
- Riết rồi anh không biết trong tim em anh được xét vị trí nào nữa.
- Tất nhiên là vị trí thứ nhất rồi! Mặc tổng đại nhân gương mặt đó là sao hả? đừng nói anh ghen với Hân Hân nhé! Trong xấu chết đi được…
- Gì…em dám chê anh xấu hả…để xem tối nay anh sẽ xử lý em ra sao.
- Hứ…em không sợ anh đâu.
- Mặc thiếu phu nhân không được nuốt lời đâu đó…
Nhìn vẻ mặt nguy hiểm của anh cô cảm thấy có một sự đen tối đâu đây, nên cô quyết định không nói gì nữa. Chiếc siêu xe bon bon trên đường cuối cùng cũng đến địa điểm cần đến, quản gia Trần cửa thấy họ đã nhanh tay mở cửa.
- Thiếu gia, thiếu phu nhân mừng trở về, lão gia phu nhân cùng tiểu thư đã đợi rất lâu rồi ạ!
- Được, chúng tôi sẽ vào ngay, phiền bác Trần mang xe vào hầm giúp tôi.
- Dạ được thưa thiếu gia.
Rồi anh nắm lấy tay cô đi vào trong, nhưng cô chợt quên cái bánh kem của Hân Hân nên kêu anh đi vào trong trước. Vừa bước vào phòng khách anh cảm nhận được sự căng thẳng từ ba con người trước mặt, hình như…có chuyện gì đó thì phải.
- Cũng biết lết xác về rồi à? Sao không đi luôn đi trở về làm gì nữa? – Mặc lão gia vừa ung dung thưởng thức tách cà phê vừa nói với giọng chua chát.
- Không có Diễm Diễm thì quay về đi, nhà này không tiếp đón. – bà Mặc thì làm ngơ con trai không thèm nhìn đến một cái.
- Con lên phòng đây, cứ tưởng hôm nay chị dâu về nên con mới xin nghỉ học, ai dè không những không có chị dâu mà còn phải gặp người khó tính, khó ưa. – Ngọc Hân vừa nói vừa bước về phía cầu thang.
Còn anh thì đang loanh quanh trong suy nghĩ của mình“trở về làm gì, nhà này không tiếp đón, người khó tính, khó ưa…ủa anh có làm gì đâu ta? Không phải bố mẹ gọi anh về à? Ủa rồi có vào lộn nhà không?”. Chợt nghe tiếng cô từ phía sau.
- Bố, mẹ con mới về ạ! Anh quên điện thoại ngoài xe nè!
Anh quay sang thấy vẻ mặt của bố mẹ thay đổi hẳn 360 độ, như không hề có một xíu giả trân nào vừa xuất hiện.
- Về rồi à con dâu của mẹ, có nắng quá không con, mau mau vô ăn cơm chắc con đói rồi nhỉ?
Nói rồi bà Mặc dắt tay cô vào phòng ăn, ông Mặc cũng đi theo sau. Đột nhiên anh thấy bà Mặc quay lại tìm ai đó anh cứ ngỡ bà sẽ gọi anh vào cùng…nhưng không…
- Hân Hân nhanh xuống ăn cơm, đừng để chị dâu con chờ.
- Dạ, con xuống liền.
Ngọc Hân ba chân bốn cẳng chạy như bay từ lầu hai đi xuống, vừa thấy cô đã chạy đến ôm lấy cánh tay của cô.
- Chị dâu, Hân Hân nhớ chị lắm lắm luôn…
Một nhà bốn người vui vẻ vừa đi vừa nói chuyện để anh bơ vơ giữa dòng đời lạc lõng. Vào tới phòng ăn cô mới chợt nhớ anh chưa bước vào, tính bước ra gọi anh nhưng bị bà Mặc chặng lại. Vài phút sau đã thấy anh xuất hiện còn cố tình dịch ghế sát bên cô, làm cô tỏ vẻ ngại ngùng.
Trên bàn ăn, mọi người thay nhau gắp thức ăn cho cô, còn anh chỉ nhìn cô và mỉm cười. Anh biết gia đình anh rất quý cô và anh thì rất rất yêu cô, nhìn cô vui vẻ bên gia đình của anh coi như là bù đắp lại tháng ngày thiếu vắng tình cảm của cô.
Ăn xong bà Mặc, Ngọc Hân và cô ra ngoài vườn ngắm cảnh và ăn bánh kem. Ba người nói chuyện vui vẻ, nhìn vẻ mặt của cô ánh lên sự hạnh phúc và ngọt ngào làm anh thêm phần an tâm.
Còn cô thì chìm đắm trong sự hạnh phúc của một gia đình thật sự, gia đình mà cô đã mong muốn từ rất lâu rất lâu về trước. Có lẽ điều mong ước của cô đã thành sự thật, một gia đình đơn giản, nhưng đầy tình yêu và sự kết nối với nhau.