Sáng ngày bữa tiệc sinh thần của Quân Thành diễn ra, anh cùng cô đi chọn lễ phục cho bữa tiệc. Bữa tiệc diễn ra ở ngoài trời vào ban đêm nên nên cô đã chọn cho mình một chiếc váy màu hồng phấn trễ vai thanh lịch, điểm nhấn là chiếc thắt eo màu hồng đậm kèm viên pha lê lấp lánh tạo nên sự sang trọng, nhẹ nhàng. Còn anh thì khoác lên mình bộ vest đen và chiếc cà vạt cùng màu với bộ váy mà cô đã chọn và thuyết phục anh mặc.
Chọn xong lễ phục anh đưa cô về công ty HND còn mình thì về tập đoàn giải quyết công việc khẩn cấp. Khi bước vào công ty lễ tân nhắn cô lên gặp giám đốc có việc, nên cô đi thẳng đến phòng giám đốc gõ cửa.
- Ai đó? Mời vào...
- Giám đốc gọi tôi có gì không?
- Diễm Diễm à, tối nay cậu đi dự tiệc sinh thần của Quân tổng với mình nha.
- Xin lỗi cậu, nhưng mình có hẹn đi cùng Hoài Phong rồi.
- Ây da, Diễm Diễm càng ngày càng trọng sắc khinh bạn nha.
- Mình đâu có đâu...chỉ là mình hứa đi với anh ấy rồi.
- Hi hi, vậy để mình nhắn Mộc Nhiên đi cùng mình, ít ra có ăn cẩu lương cũng phải có đôi có cặp cho vui.
- Cậu....Mình không thèm nói chuyện với cậu nữa
- Thôi thôi, mình không chọc cậu nữa.
Hai người trò chuyện vui vẻ, một lát sau cô nhận được điện thoại của ông Hàn Sâm nên ra ngoài nghe, tâm trạng của cô không ổn định lắm.
- Tôi nghe đây, có gì ông nói đi
- Chiều nay quay về Hàn gia ngay lập tức.
- Hàn tổng à, trí nhớ của ông thật kém, ông cần tôi phải nhắc lại chuyện tôi và Hàn gia không còn bất kì mối quan hệ bao nhiêu lần nữa đây?
- Dù sao thì tao cũng là người nuôi nấng mày, mày đừng quên đều đó.
- Thôi được chiều nay tôi sẽ đến đúng giờ.
Tắt máy xong cô vào nhà vệ sinh bật khóc nức nở, “tại sao ông ấy lại gọi cho cô chứ, tại sao Hàn gia không bao giờ buông tha cho cô, cô muốn bình yên cũng thật khó khăn. Cô có làm gì nên tội mà ông trời lại đày đọa cô vào cái gia đình rác rưởi đó kia chứ....”
Sau khi ổn định lại tinh thần, cô sửa lại makeup và bước ra khỏi công ty. Hoài Phong hôm nay xong việc sớm nên tới đón cô, thấy hai mắt của cô hơi đỏ và sưng nhẹ anh vô cùng ngạc nhiên. Anh ôm cô vào lòng, thấy con mèo nhỏ buồn rầu và hình như đang có tâm sự gì đó nên anh chợt hỏi.
- Xảy ra chuyện gì à? Nhìn em có vẻ mệt mỏi.
- Dạ..không có gì đâu anh.
- Không có? Không có mà hai mắt em đỏ thế kia à?
- Em....
- Em nên nhớ chúng ta là vợ chồng, có chuyện gì thì cũng nên cho anh biết chứ?
- Em... Vừa rồi Hàn Sâm có gọi cho em
- Ông ta gọi em làm gì?
- Ông ta nói chiều nay em phải có mặt ở Hàn gia.
- Rồi em tính sao? Về Hàn gia không?
- Có lẽ em sẽ về.
- Vậy anh đi cùng em, dù gì chiều nay anh cũng không bận.
- Vâng.
Anh trầm ngâm suy nghĩ, chắc chắn là con mèo nhỏ của anh lại ấm ức chuyện ở Hàn gia nên mới khóc, nhưng cũng không trừ trường hợp Hàn Sâm đe dọa đến cô. Hàn Thị đang trên đà phá sản sau khi lễ đính hôn giữa Hàn gia và Bùi gia diễn ra, số cổ phiếu liên tục giảm mạnh, cũng có thể là Hàn Sâm muốn tính kế gì đó với cô.
Đón cô về biệt thự, cùng nhau dùng bữa trưa xong thì anh mang thêm ly sữa lên phòng, cô gái của anh vì cuộc gọi của Hàn Sâm mà ăn không ngon, gương mặt thì buồn bã.
- Em uống thêm tý sữa đi, không một tý sẽ đói đấy.
- Em không sao, anh cứ để đấy đi.
Thấy cô cứ mãi buồn rầu, anh lên giường ôm lấy thân hình nhỏ bé của cô và bắt đầu hướng cô đến chuyện Quân gia, anh muốn cô nhận ra thân thế của mình để không phải suy nghĩ đến Hàn gia chết tiệt kia nữa.
- Bà xã, em thấy Quân tổng là người như thế nào?
- Sao anh lại hỏi chuyện này? Theo em thấy Quân tổng là một người vui vẻ và khá hòa đồng, hôm trước ở nhà hàng em thấy ông ấy nhìn em với vẻ lạ lắm.
- Em có cảm giác gì khi tiếp xúc với Quân tổng và Quân Kiên không?
- Em cũng không rõ, chỉ thấy khá quen thuộc. Nhưng...tại sao lại hỏi em về Quân gia vậy?
- Không có gì? Anh hỏi vậy thôi. Mà em có nhớ gương mặt của mẹ em không?
- Em có một tấm hình của mẹ, là quản gia đưa cho em.
- Vậy được rồi, em nghỉ ngơi đi.
Ngủ được một giấc nhỏ thì cô tỉnh dậy, sửa soạn chuẩn bị đi đến Hàn gia, cô mong muốn mình có thể chấm dứt với Hàn gia càng sớm càng tốt, cô thật sự muốn được bình yên và tự do chứ không hề muốn bản thân làm con cờ và tôi tớ trong tay của Hàn gia nữa.
Trước cửa biệt thự Hàn gia, cô lạnh lùng bước vào một cách mạnh mẽ, còn anh thì đi phía sau cô. Quản gia nhanh chóng ra mở cửa còn cô cũng không ngần ngại mà bước thẳng vào phòng khách nơi có ba con người đã từng khiến cuộc sống của cô như địa ngục. Vừa thấy cô Tuyết Sương nhanh chóng buông lời nhục mạ
- Tiện nhân, cô còn bước chân về đây làm gì, mau cút khỏi đây cho tôi.
- Hàn nhị tiểu thư cô nghĩ tôi muốn trở về căn nhà ghê tởm này à, chẳng qua có người mời nên tôi mới về thôi.
Cô mạnh mẽ đáp trả lại những lời của Tuyết Sương, cô không muốn yếu đuối như trước kia nữa. Và có lẽ sống gần bên Mặc Hoài Phong nên cô đã bị lây nhiễm sự lạnh lùng trong lời nói của anh.
- Tiện nhân, vì mày mà sự nghiệp của tao tan nát vì mày mà Bùi Minh ghê tởm tao, tất cả là tại mày.
- Tuyết Sương, con bình tĩnh đi, ta có chuyện muốn nói với nó.
- Hàn tổng nên nói nhanh gọn lẹ, tôi đang bận rất nhiều thứ.
- Ta muốn 3% cổ phần tập đoàn Ánh Dương
- Ha ha ha, Hàn tổng à ông đang đùa sao, ông nên nhớ tôi và ông đã cắt đứt quan hệ, vì lý do gì mà tôi phải đưa 3% cổ phần cho ông,vả lại tôi đây cũng đâu nắm giữ cổ phần nào. Là ông bị mất trí hay thu lỗ quá nên não bị rối loạn.
- Mày không phải con ruột của tao, nếu mày nói Mặc Hoài Phong đưa 3% cổ phần cho tao thì tao sẽ nói cho mày biết thân thế thật sự của mày.
- Hàn tổng à, ông bị điên à, ông tưởng tôi là con nít dễ bị lừa gạt ư?
- Lừa gạt hay không thì chính bản thân mày phải biết chứ, qua cách đối xử của tao với mày mà mày không nhận ra à?
Cô bần thần suy nghĩ về những chuyện đã qua, phải rồi nếu cô là con ông ấy thì vì lý do gì mà ông làm ngơ để cho mẹ con Tuyết Sương đánh đập và chửi rủa cô, đối xử với cô không khác gì người giúp việc trong nhà. Nếu cô là con ông thì làm gì có chuyện gả cô cho Hoài Phong vì một cái hợp đồng....
Nhìn cô đứng bất động, anh từ từ tiến đến bên cô, nhẹ nhàng ôm lấy cô. Lúc đầu anh cố tình đứng ngoài phòng khách xem Hàn Sâm sẽ tìm trò gì để tính kế với cô, nhưng không ngờ ông ta đem thân thế của cô đổi lại 3% cổ phiếu của tập đoàn, anh nên khen ông ta thông minh hay là mưu mô xảo quyệt đây.
- Đã lâu không gặp Hàn tổng vẫn tham lam như xưa nhỉ? 3% cổ phiếu để đổi lấy thân thế của một người thật là đắt.
- Mặc...Hoài...Phong
- Hàn tổng à, ông coi thường tôi quá đấy... không lẽ gia thế của vợ mình mà tôi phải nhờ đến ông cho biết hay sao?
- Cậu...không lẽ cậu....
- Thật tiếc là ông không thể nhận được thứ ông muốn rồi, giờ tôi có việc bận hôm khác tôi hỏi thăm ông sau vậy..
Nói rồi anh đưa cô ra xe đi thẳng về biệt thự Ánh Dương, rồi gọi cho chuyên viên đến giúp cô chuẩn bị cho buổi tiệc sinh thần của Quân Thành. Từ lúc ở Hàn gia trở về cô không ngừng hỏi anh về như những điều mà Hàn Sâm đã nói với cô, anh chỉ nói ông ta nói đúng còn chuyện thân thế thật sự của cô thì anh không hé răng mặc cho cô năn nỉ hết lời, anh chỉ nói cô sẽ biết tất cả khi kết thúc bữa tiệc tại Quân gia.
Cô ngoan ngoãn chờ đợi và cùng anh đi đến Quân gia, vừa bước vào khuôn viên bữa tiệc cô đã cảm nhận được sự hoành tráng bà sang trọng của nơi đây. Vừa thấy anh và cô thì Quân Thành và Quân Kiên đã đến chào hỏi một cách thân thiết, làm cô bỗng chốc quên đi những chuyện vừa xảy ra ở Hàn gia.
Tiếng nhạt du dương cất lên, cùng với đó là sự xuất hiện của Quân Thành và Quân Kiên trên sân khấu. Ông Quân Thành điềm đạm khai tiệc còn Quân Kiên thì dành những lời chúc tốt đẹp nhất đến người bố của mình. Anh cùng cô tiến đến bên ông Quân Thành đang cười nói với những người khách sang trọng.
- Quân tổng sinh thần vui vẻ.
- Cám ơn Mặc tổng.
- Sinh thần vui vẻ Quân tổng, chúc ngài sống lâu trăm tuổi
- Cám ơn Mặc phu nhân.
Nhận được lời chúc của cô làm ông rưng rưng nước mắt, lần đầu tiên ông mong chờ lời chúc mừng đến vậy, ông thật sự muốn ôm cô vào lòng và nghe tiếng cô gọi mình là “bố”.
- Quân tổng, món quà tôi gửi ngài đã nhận được chưa
- Cám ơn Mặc tổng, tôi đã nhận được rồi, nó thật sự tuyệt vời, tuyệt vời hơn cả dự án phát triển của tập đoàn cậu.
- Nếu Quân tổng không chê thì sau bữa tiệc tôi sẽ tặng thêm cho ông một món quà đặc biệt mà tôi nghĩ là ông sẽ rất thích.
- Ồ, tôi thật mong chờ món quà đặc biệt từ cậu.
Hai người nói chuyện vui vẻ một lúc thì Quân Kiên gọi ông Quân Thành vì một số bạn già của ông Quân Thành đã tìm kiếm ông đã lâu. Mặc khác anh ghen tỵ với ông vì được đứng gần cô lâu như vậy, anh thật sự muốn tiếp xúc với cô em gái của mình nhưng khi nhìn vào sát khí của em rể Mặc Hoài Phong thì đành ngậm ngùi né xa.
Còn cô sau khi thấy bóng dáng của Đỗ Hoài và Mộc Nhiên thì lập tức đi cùng hai cô bạn, họ vui vẻ trò chuyện với nhau. Nhìn cô vui vẻ anh cũng trở nên an tâm hơn, cầm lấy ly rượu đi đến chào hỏi những đối tác lớn của mình, dù sao thì những bữa tiệc như vậy cũng chỉ nhằm mục đích thương mại là chính.