• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ An không chịu nổi sự dỗ dành ngọt ngào của anh, cuối cùng ngoan ngoãn theo anh về nhà.

Về đến thành phố, không chần chừ, hôm sau anh lập tức đưa cô đi đăng kí kết hôn.

.................

Đến cục dân chính.

Hạ An cảm thấy mọi chuyện cứ như trong mơ, mơ màng làm theo lời anh. Thậm chí chuyện quan trọng thế này mà vẫn chưa thông báo cho em gái biết, chỉ nghe theo lời anh thôi.

“Đã đến đây rồi thì em không thể đổi ý, hay hối hận nữa đâu đó!” Phương Hàn mỉm cười nhìn cô, trực tiếp kéo cô vào trong.

Anh khẩn trương, đi rất nhanh, Hạ An cứ thế bước theo anh.

“Hai người đi chụp ảnh trước đi, sau đó điền đầy đủ thông tin vào tờ giấy này, nhớ đọc kĩ trước khi ký tên!” Người của cục dân chính nói rõ quy trình cho hai người nghe.

Phương Hàn kéo cô qua chỗ chụp hình. Hai người ngồi trước ống kính sau màn vải màu xanh. Rõ ràng hai người sắp kết hôn, nhưng khi chụp ảnh chung, Hạ An có chút ngượng ngùng.

Nhìn cả hai đều rất căng thẳng và hồi hộp, người chụp hình nhắc nhở để anh vả cô tự nhiên hơn.

Thế là hai người đã thành vợ chồng chính thức.

Khi cầm quyển sổ chứng nhận kết hôn trên tay, mắt anh bỗng đỏ hoe, cảm xúc lẫn lộn khó diễn tả.

Anh nhất quyết giành quyền giữ lấy quyển sổ. Anh âm thầm vào phòng làm việc... nhìn cuốn sổ mà ngồi cười ngây ngô một mình.

Hạ An bây giờ đã chính thức trở thành vợ anh rồi, làm sao không vui sướng cho được. Nhất định anh sẽ cho cô một hôn lễ thật xứng đáng.

******************


Từ ngày Hạ An trở về Phương gia, chính thức làm chủ nhân ngôi nhà, người làm trên dưới không dám có thái độ với cô như trước. Nhìn thấy sự cưng chiều của anh dành cho cô, khiến họ hiểu ra, không dám đụng đến hay chọc giận cô. Hạ An vẫn giống như vậy, vẫn hoà đồng vui vẻ với mọi người.

Tất cả mọi việc đều đến quá nhanh, ngay cả người trong cuộc là Hạ An mà cô cũng quên béng việc mình đã kết hôn rồi. Anh là người luôn dùng hành động ân ái mỗi tối để nhắc nhở cô.

Mười mấy năm qua, cô luôn tiết kiệm trong chi tiêu, không có thói quen tiêu xài hoang phí, cho dù đã kết hôn với Phương Hàn cũng vậy. Anh thì khác, gửi rất nhiều tiền vào tài khoản cho cô, và thường xuyên đặt đồ hàng hiệu về cho cô. Tủ đồ của cô mỗi ngày lại đầy thêm một chút. Quần áo anh đặt rất vừa người cô. Hầu như những việc liên quan đến cô anh đều để ý, đều vì cô làm hết. Hạ An biết anh làm tất cả để bù đắp cho cô, nhưng với cô chỉ cần tình yêu chân thành của anh là đủ rồi.

Mỗi buổi sáng sớm...

Khoảnh khắc đầu tiên sau khi tỉnh dậy, còn chưa mở mắt thì mùi hương quen thuộc kia đã tràn ngập vào trong hơi thở, khiến người ta có cảm giác vô cùng bình yên. Cô tựa sát vào lòng anh, cánh tay anh thì vòng qua eo cô.

Mê mẩn nhìn khuôn mặt đang ngủ say của anh, Hạ An miên man nghĩ tới hiện tại người đàn ông này đã là chồng mình, trên môi nở nụ cười hạnh phúc.

Thật ra Hạ An rất sợ đây chỉ là giấc mơ. Nếu thật sự là giấc mơ, cô muốn mình cứ đắm chìm mãi không bao giờ tỉnh lại.

Cô nhẹ nhàng bước xuống giường, đi đến kéo tấm rèm cửa ra, sau đó mở cửa sổ. Hương vị tươi mát của buổi sáng lập tức ùa đến, cô nhắm mắt lại hít sâu một hơi, không khỏi nở nụ cười dễ chịu.

Xoay người nhìn về phía giường, theo ánh mặt trời, ánh mắt cô chiếu đến một thân người vạm vỡ cường tráng. Gương mặt tuấn tú đầy nam tính khiến cô không thể dời mắt.

Cô bước lại gần quyến luyến nhìn khuôn mặt anh thêm chút nữa, bất ngờ cổ tay cô bị anh giữ lại. Lòng bàn tay ấm áp khiến tim cô đập loạn nhịp.

Còn chưa nói gì đã bị Phương Hàn bá đạo kéo cô ngã về ngực anh lần nữa.

“Sao vợ thức sớm vậy hả?” Anh áp mặt vào tai cô thì thầm, giọng nói có chút lười biếng. Hai cánh tay săn chắc ôm chặt cơ thể cô, lật người qua đè cô dưới thân, vùi mặt sâu vào mái tóc đen dài của cô.

Sự thân mật này của anh khiến trái tim Hạ An mềm nhũn. Cô mỉm cười, vòng hai tay ôm chặt thắt lưng rắn chắc của anh. “Trễ rồi mà, em muốn tự mình xuống làm bữa sáng cho anh.”

“Anh không đói, em đừng lo. Vả lại những việc như thế không cần em làm.” Phương Hàn mơ màng trả lời, rồi từ từ nhắm mắt lại, đôi môi mỏng hôn lên vành tai cô.

Hạ An không chịu nổi sự kích thích của anh, khó khăn lắm mới nói hết câu: “Nhưng mà... anh còn phải đến công ty... sắp trễ giờ làm rồi...”

“Hôm nay anh không đi làm nên không cần đến công ty.” Phương Hàn ngậm mút vành tai mềm mại của cô. Mỗi ngày khi tỉnh lại anh có thể ôm cô, mở mắt ra có thể hôn cô, muốn cô hết lần này đến lần khác, cảm giác này thật sự rất tuyệt vời.

Hạnh phúc của hôn nhân là thế này đây sao? Nào có giống như qua lời kể của bao người thường hay nói? Ngược lại anh có cảm giác như mình đang ở lên thiên đường vậy.

“Sao anh không làm?” Hạ An không hiểu hỏi anh. Bị anh hôn đến không thở nổi, hai tay đang vòng trên eo anh của cô cũng vô thức ôm chặt hơn.

Phương Hàn không trả lời ngay mà chống hai tay nâng nửa người dậy. Lúc này anh mới mở mắt ra, đôi mắt mông lung nhìn Hạ An ở dưới thân, trong mắt bây giờ chỉ còn sự ham muốn cuồng nhiệt, cùng vẻ không đành lòng rời xa. "Hôm nay anh đi công tác.”

Vừa nghe đến hai chữ “công tác”, cô ngước mắt hỏi: “Anh sẽ đi công tác sao?” Hạ An ngừng một lúc rồi nói tiếp: "Anh... phải đi bao lâu?" Hạ An cố gắng lắm mới không để lộ sự quyến luyến và không nỡ của mình khi phải xa anh. Thế nhưng, câu hỏi ngập ngừng buồn bã đã nói hết những suy nghĩ của cô.

Cô phát hiện, kể từ khi hai người thật sự là vợ chồng, nhất là sau khi sống vui vẻ, hạnh phúc với nhau, sự yêu thương lưu luyến mà cô dành cho anh đã kìm sâu vào lòng từ khi nào mà cô không hề hay biết.

“Ừ... anh đi ít nhất là 5 ngày.” Anh gật đầu, đôi mắt sâu thẳm đen láy nhìn cô, nghĩ đến phải xa nhau, sóng tình bắt đầu cuộn trào dâng cao.

“Ờ...” Hạ An khẽ đáp lại một tiếng. Chỉ một chữ đơn giản nhưng đã lộ rất rõ sự không nỡ chia lìa trong lòng.

Hôn nhân của cô và anh rất đơn giản, đơn giản đến nỗi chỉ có một tờ giấy, ngoài ra không có màn cầu hôn lãng mạn như của Hạ Tâm và Tần Phong, cũng không mở tiệc chiêu đãi bạn bè, càng không có tuần trăng mặt như các cặp vợ chồng bình thường khác. Từ đầu đến cuối cũng chỉ đặt bút kí tên hai người vào tờ giấy hôn thú mà thôi.

Hiện tại cả hai cũng là đôi vợ chồng son mới cưới chưa được bao lâu, vậy mà phải sắp xa nhau.

Cô cũng như bao người vợ bình thường, cũng muốn nũng nịu với chồng mình, không nỡ xa chồng và muốn giữ anh ở lại với mình. Nhưng anh đi làm mà, sao cô có thể...

Dù không nỡ xa anh nhưng đây là công việc của anh, cô hiểu và thông cảm, càng thương anh nhiều hơn.

Nên cuối cùng cô chỉ mỉm cười: “Vậy thì em phải rời giường nhanh thôi, còn giúp anh sắp xếp hành lý nữa chứ.”

Phương Hàn sầm mặt nhìn vào mắt cô: "Em không có gì muốn nói với anh sao? Anh phải đi một tuần đấy." Anh nhắc nhở cô.

Đôi mắt sâu thẳm ấy khiến trái tim Hạ An khẽ run lên. Nếu cô nói cô không muốn để anh đi, không muốn xa anh chút nào thì anh sẽ làm sao?

Hạ An rất muốn làm theo suy nghĩ của mình, muốn nói với anh cô không muốn xa anh, nhưng lời nói đến bên miệng lại biến thành:

“Dạ... anh đi làm việc tốt nhé, mau sớm trở về với em.”

Trái tim anh tan chảy khi nghe câu “mau sớm trở về với em”. Anh nheo mắt nhìn cô hỏi:

“Em... có muốn đi cùng anh không?”

“Hả?” Hạ An thoáng chốc sững sờ...

Anh nhìn vẻ mặt cô liền ôm cô vào lòng dịu dàng nói: “Anh không thể xa vợ được nữa, vì thế đã đặt thêm vé máy bay cho vợ rồi, từ nay đi đâu cũng sẽ đưa vợ theo cùng.”

Nghe những lời nói của anh, Hạ An cứ ngây ngốc nhìn anh, tim cô cảm thấy ngọt ngào vô cùng.

Đầu giờ chiều lên máy bay, anh và cô ngồi khoang hạng sang. Tiên Hiệp Hay

Nhìn Hạ An ngồi kế bên đang ăn kem, một vệt kem còn dính trên khoé môi cô, tầm mắt anh dừng trên môi cô.

Lúc nào cũng không nhịn được, bất cứ nơi nào cũng muốn hôn cô. Một giây tiếp theo, anh đứng bật dậy, nắm tay Hạ An kéo cô đi theo sau anh, cô không hiểu chuyện gì nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo anh.

Phương Hàn kéo Hạ An vào trong toilet. Bây giờ anh rất muốn hôn cô...

Sáng hôm nay anh đã hôn cô rồi nhưng cô cứ né tránh đi thu xếp hành lý. Bây giờ nhìn nhìn cái miệng nhỏ này ăn kem, anh không kiềm lòng được.

Trong mắt Phương Hàn chợt lóe lên tia sáng. Trong không gian chật hẹp, một giây tiếp theo, anh tựa người vào vách tường toilet, kéo Hạ An áp sát vào trong ngực.

“A....” Hạ An không ngờ đột nhiên anh lại làm vậy, giật mình kêu lên một tiếng, chớp mắt một cái đã bị anh ôm chặt vào lòng.

“Anh... anh đừng như vậy...” Cô khẽ nói, bàn tay chống lên ngực anh, vừa đẩy ra vừa nhắc nhở.

“Đây là toilet đó... còn là toilet trên máy bay nữa.”

“Không sao... không có ai nhìn thấy đâu.” Phương Hàn liếm môi nói, cúi đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Hạ An.

Tim cô đập nhanh như đánh trống vậy. Anh ôm cô rất chặt, chặt đến nỗi ngực của cô áp sát vào ngực anh. Cách mấy lớp áo nhưng vẫn có thể cảm nhận rất rõ cơ thể nóng rực và đang run run.

Hơn nữa... ép chặt như vậy, nơi đẫy đà phía trước của cô tạo thành một hình dạng rất mờ ám, như ẩn như hiện sau cổ áo chữ V.

Cảnh tượng này quả thật rất thách thức với tính nhẫn nại của Phương Hàn.

“Bảo bối, xem dáng vẻ lúc này của em kìa...” Anh nhỏ giọng nói, ghé mắt nhìn.

Khuôn mặt nhỏ của cô lại đỏ lên khác thường, giống như hoa anh đào nở rộ, quyến rũ không lời để diễn tả.

Cô quay mặt đi, muốn tránh tầm mắt của anh. Sao anh lại hư đốn thế này, trên máy bay cũng muốn trêu ghẹo cô.

Cằm lại bị anh nâng lên, cô không thể không ngẩng mặt lên, đôi con ngươi mờ mịt ngập nước, nhìn thấy được ánh lửa nơi đáy mắt anh.

Tim đập nhanh vô cùng. Môi cô run rẩy, một giây tiếp theo...

Anh cúi đầu, mạnh mẽ cuốn lấy môi cô. Hơi thở dồn dập như gió bão bao phủ khiến Hạ An không chịu nổi phải hít sâu một hơi.

Anh ngang ngược hôn tới tấp, tựa như đang chiếm đoạt, cũng tựa như muốn phát tiết thứ cảm xúc nào đó đang trào dâng trong lòng...

Lưỡi anh không ngừng càn quấy trong miệng cô. Môi ra sức mút lấy môi lưỡi cô. Dường như muốn truyền hết hơi nóng từ cơ thể anh sang cơ thể cô, thiêu cháy cô, hòa tan cô...

Nụ hôn của anh kích thích từng điểm nhạy cảm trên người Hạ An. Cho nên, không bao lâu sau, cả người Hạ An mềm nhũn ngả vào lồng ngực anh, thở không ra hơi, trong mắt mờ mờ hơi nước.

Mà dáng vẻ mê tình cùng đôi mắt mơ màng ấy đối với một người đàn ông chính là một lời khiêu chiến mạnh mẽ nhất.

Sao anh có thể dừng lại được? Không thể dừng lại, cũng không muốn dừng lại...

Phương Hàn có cảm giác mình đã hoàn toàn bị cô vợ nhỏ này mê hoặc rồi. Anh tự trách mình quá ngu ngốc vì lãng phí khoảng thời gian trước kia. Anh không nghĩ đến có một ngày anh yêu cô điên cuồng đến như vậy.

Rên rỉ giữ chặt cằm cô, nụ hôn tiếp tục tàn sát càng lúc càng sâu.

Không đủ... hoàn toàn không đủ... anh muốn nhiều hơn nữa...

Cảm giác ham muốn với cô, đòi hỏi cô, muốn để cô nằm dưới thân mình yêu kiều rên rỉ chưa từng mãnh liệt như vậy...

Hạ An vốn dĩ vẫn còn chút lý trí. Biết trong tình cảnh này không thể để anh làm chuyện đó ngay lúc này được.

Nhưng...

Nụ hôn của anh, hơi thở của anh, chưa đến nửa giây, đã hoàn toàn khiến cô phải khuất phục.

Trước sự xâm chiếm ngang ngược của anh, lý trí của cô liền lập tức tan rã, sự kiên trì của cô trong khoảnh khắc ấy biến mất không còn chút bóng dáng.

"Ưm...”

Cô bị hôn đến không kiềm chế được mà rên lên. Trong cơ thể như có một dòng điện, không ngừng len lỏi vào từng tấc da thịt của cô, khiến cả người cô căng cứng khó chịu. Nhất là phía dưới... trống rỗng, rất khó chịu. Hai hàng lông mày nhíu lại.

Phương Hàn rất hiểu cô, lúc này cả cô và anh đều có chung một cảm giác. Thân thể căng cứng, phản ứng của anh còn mạnh mẽ hơn. Nhưng có bao nhiêu cũng thấy không đủ, hé môi gặm cắn môi cô trêu chọc.

“Bảo bối, môi em giống như ly kem lúc nãy vậy, rất ngọt, mềm mại, lành lạnh, giống như mút vào sẽ liền tan ra."

“Thật sự chỉ muốn mút mãi thôi...”

Anh động tình thì thầm nói xong lại trăn trở tiếp tục mút. Dáng vẻ thật giống như đang mút kem vậy.

Nhưng trong đó chỉ toàn là hơi thở của dục vọng đê mê.

Hạ An bị anh trêu chọc không ngừng run rẩy, hai chân mềm nhũn không đứng vững được nữa, mặt mũi đỏ bừng, đến cả hai tai cũng đỏ.

Giây tiếp theo, anh xoay người dồn ép người Hạ An vào vách tường toilet, ánh mắt nồng đậm lửa tình nhìn cô.

“Bảo bối, anh thật muốn ăn em ngay lúc này...”

Hạ An nghe thấy, mặt càng thêm đỏ, bàn tay nhỏ bé cố bấu lên vách tường, miệng há to thở hổn hển, cố gắng tìm về chút lý trí.

“Anh đừng làm bậy... ở đây là toilet máy bay, sẽ có người vào mà.”

Hạ An thật sự muốn đánh cho anh một trận. Tối hôm qua không phải hai người đã làm rồi sao, sao bây giờ anh có thể muốn làm chuyện đó ở đây được cơ chứ? Anh giống như một con sói, lúc nào cũng đói khát.

Sau một trận hôn cuồng nhiệt, kiềm chế cảm xúc, cuối cùng anh cũng buông tha môi cô. Nhìn đôi môi sưng đỏ của vợ, anh có chút đau lòng.

“Tạm thời tha cho em đó....” Anh cười xấu xa nhìn cô.


Hạ An vội vàng đưa tay đẩy anh ra. Cô ngượng ngùng cúi đầu sửa sang lại quần áo mình, sợ lát nữa ra ngoài có người thấy sẽ nhận ra được gì đó.


Phương Hàn cũng đã bình ổn lại cảm xúc của mình, mở cửa toilet ung dung bước ra ngoài. Quay đầu lại vẫn thấy Hạ An còn đang chỉnh trang lại quần áo, anh nhếch môi khẽ cười, xoay người lại nắm cổ tay cô, không nói tiếng nào kéo cô ra khỏi toilet.


Hạ An ngại ngùng không dám nhìn mọi người, sợ họ để ý đến chuyện anh và cô vào toilet quá lâu. Rất may không ai để ý đến họ. Cô thở phào ngồi vào ghế của mình, liếc nhìn người đàn ông của cô đang vui vẻ.


Bây giờ Phương Hàn trở thành ông chồng cưng vợ hết mực, dù đi bất cứ đâu, thậm chí đi công tác cũng đem vợ theo, không muốn để cô ở nhà một mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK