Ánh mặt trời xuyên cửa sổ, chiếu sáng cả căn phòng.
Vừa mơ màng tỉnh dậy, nghe tiếng giọng nói khàn khàn vang lên trên đỉnh đầu.
Anh vuốt ve xương quai xanh của cô, hôn lên đỉnh đầu cô: “An An, chào buổi sáng…”
Hạ An đưa đôi mắt xinh đẹp nhìn thấy người đàn ông đang mỉm cười với cô.
Nhìn anh vui vẻ bình thường giống như giữa cô và anh như không có chuyện gì xảy ra, Hạ An có chút khó chịu, bực mình. Hôm qua anh và cô cứ thế làm chuyện đó trong khi mối quan hệ của cô và anh chưa rõ ràng. Lúc trước còn có đứa bé làm lý do, còn bây giờ giữa cô và anh cái gì cũng không phải. Anh cũng chẳng nói rõ ràng gì, kiểu như là anh muốn làm gì cô đều phải nghe theo. Nghĩ vậy nỗi chua xót dâng lên trong lòng cô.
"Anh buông tôi ra... điều anh muốn cũng làm xong rồi, anh có thể rời khỏi đây rồi đấy!"
Cô kéo chăn ngồi dậy, muốn thoát khỏi vòng tay của anh. Giọng nói nhàn nhạt nhỏ nhẹ.
Bầu không khí lập tức trở nên ngột ngạt, khiến anh khó chịu nhíu mày, đưa tay giữ cô lại, kéo cô ngã vào lòng anh.
Cô gái này, mới có mấy câu đã làm tâm trí anh rối loạn lên rồi. Lúc này mới phát hiện ra mình nhìn cô đến mất cả hồn. Sợi tóc mềm mượt khẽ lướt qua cánh tay anh khiến anh cảm thấy ngưa ngứa, một đường len lỏi thẳng đến con tim.
"Anh sẽ không rời khỏi đây nếu không có em đi cùng."
"Anh về đi, tôi sẽ không đi cùng anh."
Anh không nói rõ ràng tình cảm của anh với cô khiến cô cảm thấy tủi thân, buồn phiền không thôi. Không lẽ giữa cô và anh cứ mập mờ mãi như vậy sao? Một lời nói yêu cô đối với anh khó vậy sao? Hạ An thở dài buồn trong lòng...
Phương Hàn cố chấp ôm cô, cố tình phả hơi thở vào mặt cô.
"Em có muốn mặc áo cưới giống Hạ Tâm không? Hửm?"
Hạ An đưa đôi mắt to tròn đen láy nhìn anh. Anh nói như vậy là ý gì? Không lẽ anh muốn cưới cô? Nhưng sao đến bây giờ anh vẫn không nói yêu cô?
Dù có chút động lòng trước những lời nói của anh, nhưng như thế thì sao chứ? Cô không thể u mê mãi được. Anh biết cô yêu anh, còn anh lại đem tình yêu của cô ra để đùa giỡn hay sao? Thôi thì cô xin giữ lại một chút tôn nghiêm cho bản thân mình, vì mất đi nó cô không biết mình còn lại gì...
Nhìn ánh mắt đang suy nghĩ lung tung của cô, Phương Hàn có chút đau lòng. Không lẽ anh lại nói gì sai làm cô buồn sao?
“An An... xin lỗi em!"
Anh nắm chặt tay cô, nhẹ nhàng vén những sợi tóc vương trên mặt cô, sau đó nói: "Xin lỗi… anh xin lỗi… xin lỗi em, anh sẽ không ép em nữa. Nếu em không muốn về thì anh sẽ ở lại đây cùng em, em đi đâu anh sẽ theo đến đó, khi nào em chán theo anh về mới thôi."
Một nỗi bi thương, chua xót dâng lên...
"Phương Hàn, anh không cần phải xin lỗi đâu. Thay vì xin lỗi, anh đừng làm việc gì có lỗi với tôi nữa có được không? Tôi xin anh đấy, đừng đùa giỡn nữa, tôi chỉ là một người bình thường, cũng biết đau, cũng có cảm xúc. Tôi không phải là một món đồ chơi mà anh muốn vứt đi hay làm gì tuỳ ý được... Tôi thật sự không chịu nổi và rất ghét mối quan hệ mập mờ này. Tôi mệt mỏi rồi. Thậm chí tôi rất ghét chính bản thân mình... Đúng! Là tôi không thể từ bỏ tình cảm mình dành cho anh, càng không đủ mạnh mẽ để hận anh, nhưng tôi không muốn sống bên cạnh một người không yêu mình."
Nói xong nước mắt cũng không kìm nén được mà rơi đầy trên khuôn mặt xinh đẹp của cô. Tiếng nói như kiềm chế bao nhiêu nỗi uất ức bây giờ mới được nói ra càng nói càng trở nên nghẹn ngào.
Phương Hàn im lặng nhìn cô, một tay giơ ra ôm chặt cô vào lòng. Bàn tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô. Hạ An né tránh xoay mặt chỗ khác lại bị anh giữ chặt, ép cô nhìn đối diện anh.
“Anh biết mình không tốt đã làm em chịu khổ, chịu ủy khuất rất nhiều. Nhưng anh xin em nghĩ đến một chút cảm giác của anh có được không? Xin em nghe anh nói một lần này thôi... Đúng, anh là người sai hoàn toàn, anh không biết đúng sai, kiềm chế tình cảm dành cho em, để em chịu tổn thương. Nhưng tại sao em không cho anh cơ hội để sữa chữa lỗi lầm mà đã vội vàng rời xa anh. Khi anh nhận ra mình đã yêu em thì em lại chơi trò trốn tìm."
Anh ngừng vài giây rồi nói tiếp: "Từ lúc em rời đi, anh đã hỏi Tần Phong rất nhiều lần, nhưng cậu ta sợ vợ không nói cho anh biết. Anh chẳng còn tâm trí làm việc, đầu óc luôn nhớ đến em. Anh biết em không có về nhà cũ nhưng anh vẫn đến, hi vọng em có ở đó... nhưng thất vọng. Lúc đó anh mới biết em quan trọng với anh ra sao, anh yêu em nhiều như thế nào. Anh đã thề với lòng nếu tìm thấy em, anh sẽ không để em rời khỏi anh. Một lần là quá đủ rồi, anh thật sự không chịu được thêm lần nào nữa, em hiểu không?"
Những lời nói của anh đánh tan nỗi muộn phiền trong lòng cô.
Hạ An nghe anh nói chân thành như vậy, nước mắt không kiềm chế được thi nhau rơi xuống, lăn dài trên má. Anh yêu cô... anh yêu cô rồi sao? Cuối cùng cô cũng đã chờ được ngày anh nhận ra cô, ngày anh nói yêu cô rồi... Hạ An khóc oà lên, hai bàn tay nhỏ bưng mặt khóc nức nở.
Anh lúc nào cũng xấu xa như vậy! Nếu ngay từ đầu anh nói cho cô biết thì giữa cô và anh đâu phải khổ sở bây giờ. Tại sao anh không nói? Anh hành hạ cô như vậy anh mới vui sao? Tại sao cô lại yêu người một người đàn ông vô tình như anh chứ?
Nhìn cô khóc nức nở, Phương Hàn đau lòng, ôm chặt cô vào lòng, bắt đầu dỗ dành.
"Hạ An ngoan... tất cả là đều tại anh sai. Anh là đồ ngốc, không biết đúng sai làm em chịu khổ. Anh xin em đừng khóc nữa mà, nín đi em... Anh thề từ nay sẽ không làm em đau lòng nữa... xin em hãy tin anh một lần này đi mà..."
Sau một lúc hết lời dỗ dành, cuối cùng cũng khiến cô ngừng khóc. Phương Hàn giờ mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm. Về sau anh sẽ không dại mà làm cho cô đau lòng nữa. Cô đau một anh đau mười thế này.
Trên chiếc giường mềm mại, hai người nằm trên giường, ôm chặt lấy nhau. Hạ An vùi cả khuôn mặt nhỏ nhắn vào lồng ngực săn chắc ấm áp của anh, lắng nghe nhịp tim ổn định của anh mà lòng thấy bình yên. Như một giấc mơ, khổ đau, nước mắt, cay đắng tủi hờn, hành hạ lẫn nhau, nhưng quan trọng là hai người vẫn thuộc về nhau.
Cả hai người trải qua những hiểu lầm, giày vò, đau khổ, chia cách, càng khiến tình yêu của họ trở nên sâu sắc hơn.
Bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt mái tóc bồng bềnh của cô. Sau đó cả khuôn anh dần dần trượt xuống, vùi đầu vào phần cổ trắng nõn, thân mật ngửi mùi thơm của cô gái nhỏ.
"Vợ ơi..."
Hạ An ngẩng khuôn mặt lên, đôi mắt vẫn còn đọng vài giọt nước mắt. Nhưng nghe tiếng vợ từ miệng anh, đôi má cô thêm ửng hồng. Cô để mặc anh hôn hít, hôn nhẹ lên trán cô...
"Ai là vợ anh chứ..."
Hạ An nhìn anh, cái miệng nhỏ của cô rất đáng yêu, ánh mắt thì mang theo niềm hạnh phúc vô bờ bến...
"Em không đồng ý sao? Hay em giả vờ không biết hả? Vậy bây giờ chúng ta phải làm chuyện vợ chồng thôi, để em biết em là vợ anh!"
"Ưm... Hàn..."
Anh hôn nhẹ nhàng lên cái miệng nhỏ nhắn. Hạ An hé mở đôi môi, cho anh dễ dàng đưa lưỡi vào càn quấy. Cánh tay trắng nõn dần dần đưa lên ôm chặt cổ anh.
Mới buổi sáng mà từng cái hôn ướt át làm nóng cả căn phòng. Không có sự gượng ép hay giận dỗi mà là sự tự nguyện của đôi bên, hòa hợp đến kì diệu.
Tình yêu mãnh liệt mang theo sự kiềm chế nhớ nhung trong những ngày qua... Phương Hàn yêu thương, hôn khắp lên thân thể cô, như nâng niu, dịu dàng hết mức. Hai thân thể trần trụi quấn lấy nhau, da thịt ma sát run rẩy, kích thích lên đến cực điểm. Khi anh đi vào bên trong cô, Hạ An nâng người hưởng lấy khoái lạc, bật tiếng rên nũng nịu như muốn được anh yêu thương nhiều hơn.
Sự mềm mại của cơ thể cô khiến cho Phương Hàn càng mất kiểm soát, không thể khống chế được động tác phía dưới thân, càng lúc càng thêm cuồng dã. Sự xâm chiếm mạnh mẽ của anh vô cùng cuồng nhiệt, cho đến khi yết hầu của anh khẽ gầm lên một tiếng, trong cơn cao trào sung sướng anh nói những lời yêu thương hết sức ngọt ngào khiến cô hạnh phúc.
"Bảo bối, anh yêu em, rất yêu em...em có biết không?"
Nghe những lời vô cùng ngọt ngào từ anh, toàn thân Hạ An bất giác run lên. Âm thanh kế tiếp là những tiếng nghẹn ngào nức nở, khuôn mặt nhỏ nhắn đột ngột ngửa ra sau, thân thể mềm mại cong lên, ánh mắt xinh đẹp đã mơ màng, cái miệng nhỏ nhắn khẽ hé mở, ý thức của cô dường như không còn biết gì nữa...
Đúng là một buổi sáng điên cuồng nhưng rất hạnh phúc. Không biết qua bao cao trào, anh hôn cô thật nhiều đến khi thỏa thích mới bế cô đi tắm rửa và cùng nhau ăn buổi sáng muộn.