Chẳng mấy chốc, lửa nóng trong lòng cô bị anh khơi dậy. Hạ An cao một 1m60, chỉ đứng đến cổ anh mà thôi.
Cô bị anh nâng cằm lên để nhận trọn nụ hôn của anh. Nụ hôn này chứa đựng biết bao nhiêu tình cảm nhớ nhung và nỗi day dứt, càng hôn càng sâu hơn. Hạ An cảm giác thấy mình sắp bị anh hút hết dưỡng khí, cô sắp thở không nổi nữa rồi. Anh hôn rất cuồng nhiệt, không hề nương tình chút nào.
Hạ An dùng hết sức lực của mình muốn đẩy anh ra, nhưng sức cô yếu ớt không thể đẩy nổi anh.
"Ưm...”
Mặt Hạ An đỏ ửng lên, nhưng anh vẫn cố cắn mút môi cô. Anh càng hôn càng điên cuồng, đầu lưỡi anh quấn lấy lưỡi cô không cho cô né tránh. Bất lực, cô đành để mặc anh hôn. Ngực vì thiếu không khí mà có chút không thở nổi.
Vì tức giận trước hành động vẫn chứng nào tật đó của anh, Hạ An một lần nữa cố dùng hết sức đánh vào vai anh. Cuối cùng không chịu khuất phục, cô đánh anh một tái tai “bốp” khiến Phương Hàn có chút đau, anh sững người mấy giây... Thì ra cô gái nhỏ của anh cũng có lúc hung dữ như vậy. Nếu cô nghĩ một chút sức lực nhỏ bé này mà anh buông cô ra thì có lẽ cô quá coi nhẹ anh rồi.
Chẳng cần dùng sức, Phương Hàn đã nắm nhẹ hai tay cô cố định đưa ra sau. Một lần nữa môi lưỡi hai người quấn lấy nhau, càng lúc càng trở nên nóng bỏng.
Sao anh lúc nào cũng như thế? Không bao giờ để ý đến cảm xúc của cô, không tôn trọng cô, luôn làm theo ý mình, dùng sức mạnh để ức hiếp cô.
Vùng vẫy bằng mọi cách cũng không thoát ra được, bị anh hôn đến nỗi mơ màng không suy nghĩ được gì nữa, cô như người không xương dựa cả người vào ngực anh, mặc cho anh hôn.
Nhìn cô gái nhỏ trong lòng ngoan ngoãn, đôi mắt xinh đẹp mơ màng như mèo con làm nũng dựa vào ngực mình, dáng vẻ này khiến anh mê hoặc, muốn yêu thương cô nhiều hơn.
Ánh mắt thâm trầm, hơi thở mang theo dục vọng, Phương Hàn cảm nhận rất rõ cơ thể bên dưới của mình đang phản ứng rất mãnh liệt.
"An An... An An của anh, hãy để anh yêu em!" Anh động tình, không kiềm được nỉ non bên tai cô.
"Hãy để anh yêu em" - câu nói này của anh như mật ngọt làm tim cô thổn thức, khiến toàn thân cô run rẩy. Cô mềm nhũn, gục vào lòng anh.
Từng nụ hôn của anh, lúc đầu là mạnh bạo, hung hăng sau đó dần trở nên dịu dàng nâng niu, dịu dàng đến nỗi khiến Hạ An sinh ra ảo giác. Cô thấy anh và cô thật giống một đôi vợ chồng son giận hờn, làm lành, cuối cùng là yêu thương say đắm.
Khi cảm nhận được cô gái trong lòng khẽ run lên rồi dần mềm đi trong vòng tay mình, cơ thể lẫn trái tim anh cũng tan chảy theo.
Bàn tay anh buông lỏng hai tay phía sau lưng cô. Hạ An không thể, nói đúng hơn là chưa bao giờ chối từ người đàn ông này. Cô không còn đẩy anh ra nữa, ngược lại còn chủ động, hai tay dần dần choàng lên ôm lấy cổ anh.
Toàn thân Phương Hàn cứng đờ. Hành động này của cô như đang khích lệ cho anh, anh bật lên tiếng rên và bàn tay luồn vào đồi núi to tròn của mềm mại của cô.
Cô rên lên từng tiếng đứt quãng, cuồng nhiệt đáp lại nụ hôn của anh.
Cảm giác mềm mại này, mùi hương này, hơi thở này, tất cả hoà hợp lại khiến Phương Hàn như bị trúng bùa mê, càng muốn nhiều hơn nữa, nhiều hơn nữa.
Những ngày xa nhau anh đều mơ thấy cô, và từng mơ thấy cảnh tượng này.
Không còn chờ được nữa, quay người chốt cánh cửa lại, hai người cứ thế ôm hôn mãnh liệt tiến vào phòng ngủ thì áo quần trên người anh và cô dần rơi xuống đất một cách rất đẹp mắt.
Thân thể cả hai chạm vào chiếc giường mềm mại. Cái miệng nhỏ của cô cũng được anh buông tha. Ánh mắt cô lúc này lung linh một màn sương mờ, những lời muốn nói ra lại trở nên nức nở. Phương Hàn ra sức hôn hít chiếc cổ trắng mịn của cô, để lại các dấu vết hồng nhạt. Một đường hôn xuống ngậm lấy bầu ngực đẫy đà của cô vào miệng, say mê mút mát, phát ra những âm thanh khiến người nghe đỏ mặt.
Những ngón tay thon dài trắng muốt, xinh đẹp của cô nắm chặt ga giường.
"Ưm..."
Dưới ánh đèn ngủ mờ nhạt, thân thể hoàn mĩ của đôi tình nhân đều say mê nhau.
Bàn tay anh dần dần xao động khắp người cô, đi chuyển xuống vùng đất ẩm ướt mềm mại.
"Ưm..." Đầu ngón tay anh vừa lướt qua, Hạ An há miệng thở dốc. Nơi đó của cô chỉ có mình anh, ngoài ra không có bất kì người đàn ông nào chạm qua, vì thế chỉ cần anh khẽ chạm vào, nơi đó liền mẫn cảm khiến cô không chịu được. Bàn tay cô bấu víu lên hai vai anh.
Anh rất quen thuộc với những nơi nhạy cảm trên cơ thể cô. Vừa chạm vào nơi mềm mại nóng ấm ấy, anh cảm thấy trái tim mình run lên, cả ngón tay cũng run theo.
Bên tai là tiếng rên khe khẽ của cô, chỉ bấy nhiêu thôi mà anh đã có cảm giác thỏa mãn trước nay chưa từng có.
Cô gái nhỏ này... anh chưa từng có giây phút nào là không nhớ cô, cuối cùng cô cũng nằm trong lòng anh.
Giống như trong giấc mơ, anh đã từng mơ thấy cô gái nhỏ đang động tình rên rỉ dưới thân anh...
Ngón tay ngang ngược vạch lớp mây mù phía bên dưới cô ra. Cảm nhận được hơi nóng thấm ướt đầu ngón tay, anh liền cho một ngón tay vào. Thoáng nghe thấy tiếng thở dốc vỡ vụn như mèo con ngâm nga của cô... Anh không dám dùng sức quá mạnh, sợ làm cô đau.
Một lần nữa áp cả thân thể cao lớn đè lên thân thể nhỏ nhắn... Anh yêu thương, dịu dàng hôn lên môi cô, mười ngón tay cùng đan vào nhau... Phía dưới xác định vị trí, anh cong người động thân vùi cả vật to lớn của phái mạnh vào nơi bí mật non mềm kia.
Cảm giác quá tuyệt vời khiến cổ họng anh phát ra tiếng gầm nhẹ, cả da đầu cũng run lên.
Hai thân thể quấn lấy nhau như muốn hoà tan vào làm một. Nỗi hận, hiểu lầm, những ấm ức, tổn thương gì đó đều như cơn gió thoáng qua cuốn bay mọi thứ, chỉ còn sự yêu thương say mê, sung sướng kích thích đến từng tế bào trên người. Cảm giác này quá tuyệt vời làm cả hai người phải run lên.
"Ư... ưm... nhẹ... Hàn..."
"An An... ôm anh đi em!”
Được anh yêu thương khiến lí trí của Hạ An luôn mơ màng... Cô ôm chầm lấy người đàn ông mình yêu, hai chân kẹp lấy eo anh, như đòi hỏi anh được nhiều hơn.
"An An... em là của anh, biết không? Em hãy nói, từ nay em sẽ không rời khỏi anh nữa... em hứa đi An An."
Phương Hàn ngừng luân động phía dưới, anh dụ dỗ cô phải nói theo ý anh. Cả người Hạ An cảm thấy khó chịu, trống rỗng, nhưng cô vẫn không chịu theo ý anh.
“Anh ức hiếp em sao?”
“Không có... là anh đang yêu thương em, em có biết không? Em mau nói đi An An.”
Hạ An thật sự không chịu nổi sự ma sát phía dưới của anh, cô đành nhận thua nói: "Em... em là của anh... sau này sẽ không bao giờ rời khỏi anh..."
"An An của anh ngoan lắm..."
Chính bản thân Phương Hàn cũng không chịu nổi nữa, anh bắt đầu từng đợt luân động không ngừng, càng lúc càng mạnh mẽ càng điên cuồng, khiến Hạ An đôi lúc không thể chịu nổi mà nức nở.
Đêm vẫn còn dài, hai thân thể quấn lấy nhau không biết mệt mỏi là gì. Người đàn ông mạnh mẽ giữ lấy thân thể nhỏ nhắn, mặc kệ cô gái nhỏ uất ức.
Sau khi tắm rửa, lau sạch sẽ, nhìn cô gái nhỏ đang mệt mỏi say giấc trong ngực mình, Phương Hàn yêu thương, hôn nhẹ nhàng lên môi cô.
Ôm cô trong lòng, anh nhớ lại lúc nhỏ gặp cô và đến tận bây giờ gặp lại.
Trải qua bao nhiêu chuyện, chính anh cũng thấy khi đó bản thân quá tàn nhẫn. Anh tự trách mình, lại tự hứa với lòng phải đối xử tốt với cô hơn để bù đắp khoảng thời gian đó.
Phương Hàn cảm thấy cuộc đời không thể biết trước được chữ ngờ, anh đã từng ghét cô như vậy, nhưng cuối cùng lại yêu cô, yêu cô không lối thoát.
"Hạ An, sau này em sẽ là vợ anh. Anh hứa sẽ đối xử tốt với em, bảo vệ em, không bao giờ để em rời xa khỏi cuộc đời anh thêm một lần nào nữa!"
Anh lưu luyến hôn lên mặt mũi cô, rồi mới yên tâm nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Cuối cùng anh cũng đã tìm được cô bé năm xưa. Trải qua mọi chuyện, bây giờ mới thấy trái tim mình được sống lại.
Trong lòng anh, từ bây giờ trở về sau Hạ An sẽ là vợ anh, anh không cho phép ai làm tổn thương cô.