Cô không đến nhà Tần Phong cùng em gái, chẳng lẽ về nhà cũ một mình? Hình như tên kia là hàng xóm ở gần nhà cô ta?... Không lẽ cô ta đang ở cùng tên kia đấy?
Nghĩ đến đó, Phương Hàn bỗng chốc trầm ngâm, một lúc sau anh bật dậy mặc đồ vào quyết định đến nhà cũ tìm cô.
Suốt dọc đường Phương Hàn lái xe với vận tốc rất nhanh, anh cầm điện thoại gọi cho Hạ An nhưng điện thoại cô vẫn trong tình trạng tắt máy.
Người phụ nữ này, rốt cuộc là làm sao thế?
Nhà Hạ An nằm trong một xóm nghèo, anh đến một lần cách đây 3 năm trước, nhưng giờ vẫn còn nhớ như in đường vào nhà cô.
Cuối cùng xe Phương Hàn dừng trước cửa nhà Hạ An, anh xuống xe đi vào trong.
Căn nhà tối om, cửa được khoá ngoài, bên ngoài còn treo biển bán nhà có ghi số điện thoại của cô.
Hạ An không về nhà, rốt cuộc cô ta đang ở đâu? Phương Hàn bắt đầu lo lắng, anh nhìn quanh 4 phía, rồi tiện tay tháo tấm bảng treo muốn bán nhà của cô xuống, ra ngoài mở cốp xe vứt vào.
Xóm nghèo thấy chiếc xe sang trọng đỗ ở đó rất lâu nên hiếu kì, người đi qua đi lại đều nhìn anh.
Nếu tìm được Hạ An anh phải dậy dỗ cô một trận, cô không đến nhà Tần Phong, cũng không cô ở nhà, vậy bây giờ cô hiện đang ở đâu? Không lẽ cùng tên kia, trốn đi rồi?
Suy nghĩ trong đầu còn chưa thông thì Phương Hàn nhìn thấy Tưởng Xuyên hai tay xách rất nhiều đồ đi vào nhà anh ta. Không có Hạ An bên cạnh, anh thở phào nhẹ nhõm.
Phương Hàn bắt đầu trầm tư, không lái xe đi mà chỉ ngồi bên trong đốt một điếu thuốc.
Tưởng Xuyên cũng nhìn về phía chiếc xe. Trời tối, người đàn ông ngồi trên xe rất quen mắt, hình như đã gặp ở đâu rồi. Nghĩ một lúc Tưởng Xuyên mới nhớ đến là Phương tiên sinh, ông chủ của Hạ An.
Hạ An không phải ở nhà anh ta sao? Vậy anh ta sao lại đến đây?
Không biết Phương Hàn đã đợi bao nhiêu lâu, hút hết bao nhiêu điếu thuốc, nhưng bóng người mà anh tìm cũng không về.
Phương Hàn gọi cho Hạ An lần nữa, nhưng điện thoại cô vẫn như cũ, không gọi được. Sực nhớ ra hôm qua cô bị ngất, anh đưa cô đến bệnh viện, cô làm sao cầm điện thoại theo được. Anh gọi về nhà hỏi quản gia, không chừng cô đã về nhà anh rồi cũng nên.
Quản gia nghe điện thoại, ông nói với anh Hạ An vẫn chưa về nhà. Nhìn đồng hồ đã gần 10 giờ tối, ánh mắt anh càng lúc càng tối càng âm u hơn cả màn đêm bên ngoài.
Đã trễ thế này rồi không biết cô chạy đi đâu? Không lẽ vì mất đứa bé mà cô nghĩ quẩn? Phương Hàn không dám nghĩ nữa, cuộn tròn bàn tay nện xuống vô lăng.
Hạ An, tốt nhất là cô đừng xảy ra chuyện gì!
***********
Biệt thự của tần Phong...
Tại phòng ngủ của Hạ An, hai chị em nói chuyện một hồi, sau đó Hạ An ngáp ngắn ngáp dài.
Hạ Tâm chúc chị ngủ ngon, chờ một lúc sau cô nhỏ tiếng gọi.
"Hạ An... chị ngủ rồi sao?"
Không thấy Hạ An trả lời, Hạ Tâm nhẹ nhàng rời khỏi giường, đi đến cửa, nhẹ nhàng mở cửa ra ngoài về phòng với Tần Phong.
Hạ Tâm vừa khép cánh cửa lại, Hạ An liền mở mắt ra. Cô mỉm cười vì sự ngốc nghếch của em gái. Làm sao cô không nhìn ra được, con bé rất muốn cô ngủ sớm để trở về phòng với Tần Phong chứ.
Hạ An vì lạ nhà không thể chợp mắt được, vì sợ em gái chờ lâu nên cô giả vờ ngủ.
Hạ An nằm trên giường nhìn trần nhà đăm đăm, rất lâu nhưng không tài nào ngủ được...
*************************
Sáng hôm sau.
Phương Hàn bị đánh thức bởi những tiếng cười đùa của mấy đứa nhỏ trong xóm. Anh mở mắt ra thấy trời đã sáng từ lúc nào.
Nhìn qua cửa kính xe, anh thấy nhà Hạ An vẫn còn khoá cửa ngoài. Vậy là hôm qua cô không về đây.
Phương Hàn cảm thấy mình bị điên thật rồi, không ngờ lại ngồi đây suốt đêm để chờ người phụ nữ kia? Còn cô không về đây, vậy đã về nhà anh chưa? Anh nhanh chóng lái xe về Phương gia.
Về đến Phương Gia, anh hỏi quản gia thì được biết cô vẫn chưa về, bàn tay anh siết lại.
Quả nhiên cả đêm cô ta không về nhà? Khỉ thật, chẳng lẽ cô ta không nghĩ mình sẽ lo lắng sao?
Hạ An, nếu cô dám bỏ trốn thì đừng trách tôi.
Phùng quản gia thấy sắc mặt anh trở nên khó coi, sợ anh nổi giận ông đành nói vài câu:
"Thiếu gia, cậu đừng lo lắng, chắc Hạ An đang ở nhà người thân, có lẽ sẽ về ngay thôi".
"Tôi không quan tâm cô ta, chỉ sợ cô ta bỏ trốn không trả số nợ cho tôi thôi", giọng anh gắt gỏng nói.
Quản gia thấy anh nổi giận cũng không dám nói gì thêm. Ông biết tính thiếu gia nhà ông, nếu cậu ấy không quan tâm đến Hạ An, chắc chắn không tìm cô từ hôm qua đến giờ với thái độ gắt gỏng như vậy. Nhưng ông chỉ là người làm công, cũng không thể quan tâm nhiều đến chuyện riêng tư của chủ nên cậu ấy nói sao ông đều tin như vậy.
*******************
Buổi sáng tại nhà Tần Phong.
Hạ An thức giấc nhìn qua bên cạnh thấy Hạ Tâm không biết con bé đã về lại phòng khi nào mà giờ nằm kế bên cô. Hạ An mỉm cười lắc đầu rồi vén chăn bước xuống giường vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Tần Phong thức dậy sớm chuẩn bị đồ ăn sáng cho hai chị em.
Cả ba ăn sáng cùng nhau...
"Tối qua chị ngủ ngon không ạ?", Hạ Tâm lên tiếng hỏi thăm dò chị mình.Sợ chị Hạ An phát hiện cả đêm cô không ngủ cùng chị, cũng tại Tần Phong đáng ghét, cả đêm hành hạ cô không cho cô trở lại phòng với chị, hại cô gần sáng mới trở lại phòng. Thấy Hạ An đang ngủ, may mà chị ấy ngủ rất say, nếu không chị hỏi cô không biết trả lời sao?
Hạ An nhìn hai người cười mỉm: "Chị ngủ rất ngon, không bị thức giấc lần nào cả".
"Dạ, em sợ chị lạ nhà ngủ không được thôi".
Tần Phong ngồi một bên ăn sáng, lâu lâu anh nhìn Hạ Tâm cười nhếch môi một cái. Không ngờ cô gái của anh cái gì cũng giỏi, việc giả vờ cũng thế.
Hạ Tâm biết anh đang cười trêu ghẹo cô, dưới gầm bàn, cô dùng chân đá vào chân anh một cái để nhắc nhở là tại anh hết.
Vì ánh mắt lườm nguýt đáng yêu của Hạ Tâm Tần Phong nghiêm túc lại nói.
"Hạ An, tối hôm qua Phương Hàn có gọi điện đến mấy lần hỏi chị có ở đây không, có vẻ cậu ta rất lo lắng cho chị".
Hạ An đang ăn, đôi đũa trên tay liền ngừng lại.
Phương Hàn lo lắng cho cô sao? Trong mắt anh, cô chỉ là một người ở, một con nợ và cuối cùng là một người để cho anh trêu đùa, phát tiết, thì làm sao có chuyện anh lo lắng cho cô. Hạ An không dám tin là thật.
"Thế rồi anh trả lời thế nào?" Hạ Tâm hỏi.
"Anh nói với cậu ta chị Hạ An không đến đây".
"Anh ta tìm chị em làm gì? Không biết sao em không có cảm tình với anh ta chút nào. Người gì mà mặt lạnh như băng, ăn nói thì ngang ngược, anh ta tưởng mình có tiền thì giỏi lắm sao? Hạ Tâm bức xúc nói.
"Được rồi, em đừng giận nữa, kệ cái tên Phương Hàn đáng ghét đó đi mà". Tần Phong quay qua dỗ dành Hạ Tâm.
Hạ An không nói gì chỉ ngồi nhìn em gái và em rể của mình suy nghĩ một lúc.
Cô phải trở về Phương gia. Nhà cô chưa bán được, chưa có tiền trả cho Phương Hàn, làm sao có thể nói đi là đi được. Chỉ hi vọng qua lần này anh ta đừng gây khó dễ cho cô nữa.
*********************