• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi tài xế Lâm ra ngoài, Phương Hàn cầm tấm hình nhìn đến ngây người.

Thật lòng mà nói anh muốn quên đi chuyện này, nhưng khi nghe tài xế Lâm nói, nhìn thấy hình ảnh này khiến trái tim anh đau âm ỉ. Sau đó anh cầm điện thoại lên bấm một dãy số rồi bấm nút gọi đi.

Ánh mắt thâm sâu không có chút độ ấm, anh nói: "Cẩn Trúc... cậu giúp tôi điều tra một việc... tôi muốn nội trong ngày mai những thông tin được để trên bàn làm việc của tôi."

**************

Trưa hôm sau...

Đúng như anh yêu cầu... tất cả thông tin về người đàn ông cùng Hạ An mà anh muốn biết, đã được để ngay ngắn trên bàn làm việc của anh.

Nhìn qua những thông tin trên bàn, những ngón tay sạch sẽ của anh gõ nhẹ vào mặt bàn, đôi mắt sâu thẳm của Phương Hàn lúc này như thủy triều nhuộm màu bí ẩn và nguy hiểm.

Khuôn mặt lạnh lẽo khiến anh trở nên là người khó gần.

Cẩn Trúc nhìn thấy Phương Hàn lật đến trang cuối cùng.

"Phương tổng... chuyện này anh tính sao? Có cần tôi dậy cho tên đó một bài học không?"


Phương Hàn ngẩng mặt nhìn Cẩn Trúc một cái, anh cười như không cười xoa lấy tay.

"Không cần... đánh người là phạm pháp, cậu chỉ cần đưa hai người họ đến chỗ tôi là được."

*************

Giản Đình và Tuấn Phàm bị đưa đến một căn phòng... cho đến khi cánh cửa mở ra, một người đàn ông xuất hiện.

Sắc mặt của Giản Đình tuy bình tĩnh nhưng đã có chút dậy sóng, nhìn ánh mắt xa cách không chút độ ấm kia, trong lòng cô càng lúc càng hoảng sợ.

Sao Phương Hàn bắt cô và Tuấn Phàm đến đây? Anh ấy đã biết được những gì rồi?

Phương Hàn ngồi trước mặt Giản Đình, anh liếc người đàn ông bên cạnh cô, bỗng anh nhíu chặt chân mày.

"Phương Hàn... sao anh lại đưa em đến đây?" Là Giản Đình lên tiếng trước, nghe kĩ giọng cô có chút run.

"Giản Đình... người đàn ông bên cạnh cô là ai? Cô quen cậu ta không?" Giọng nói của anh rất ôn nhu, nhưng khiến người nghe cảm thấy lạnh buốt.

Giản Đình nhìn Phương Hàn rồi quay sang nhìn Tuấn Phàm, cô im lặng không trả lời.

Phương Hàn cười nhạt một cái, rồi khuôn mặt anh đột nhiên hung hăng đi đến đưa tay bóp lấy cằm Giản Đình: "Nói... sao lại không trả lời hả?"

Anh rít qua khẽ răng, cằm bị anh bóp chặt muốn vỡ vụn từng mảnh xương, đau đến ứa cả nước mắt, Giản Đình run rẩy.

"Đau... đau... anh thả em ra trước đi..."

Anh thật đáng sợ, Giản Đình chưa bao giờ thấy anh đáng sợ như vậy.

Tay anh tăng thêm sức lực, càng bóp mạnh hơn khiến gương mặt Giản Đình xanh mét.

Tuấn Phàm định bật dậy ngăn cản nhưng vừa mới đứng lên thì bị hai vệ sĩ của Phương Hàn giữ chặt, đẩy ngồi xuống lại. "Phương tiên sinh... anh buông Giản Đình ra, ức hiếp một cô gái anh còn là đàn ông nữa không?”

"Câm miệng!" Phương Hàn gầm lên.

Cằm Giản Đình bị anh bóp chặt đến đau đớn, cô liền giãy giụa khỏi tay anh. Phương Hàn hất mạnh cô té nhào xuống nền gạch lạnh ngắt. "Nếu hôm nay cô không nói, cũng được thôi, tôi sẽ có cách..."

Phương Hàn xoay người lại nhìn Cẩn Trúc rồi nói tiếp: "Cậu xử lý tên đó giúp tôi... bàn tay nào của nó đã đụng vào người Hạ An thì chặt bàn tay đó."

Tuấn Phàm bị kéo đến chiếc bàn gần đó. Thấy con dao sắc nhọn trên bàn, anh ta liền hoảng sợ, nói: "Không... Phương tiên sinh... anh hãy tha cho tôi... tôi thề tôi chưa có động vào người cô ấy."

"Cậu nói cậu chưa động vào Hạ An... tại sao lại có những tấm hình, sao lại có đoạn video gửi đến cho tôi."

"Không phải như anh nghĩ đâu... chúng tôi... chỉ là..."

Giản Đình gắng gượng đứng dậy, mặc cái chân đau buốt cô chạy đến nắm cánh tay anh lên tiếng: "Phương Hàn... đủ rồi, anh đừng động đến Tuấn Phàm... tôi sẽ nói cho anh biết hết... chính tôi... chính tôi đã dựng hết mọi chuyện."

Phương Hàn nhìn đôi mắt ngập nước của cô, liền ra lệnh cho vệ sĩ và Cẩn Trúc thả Tuấn Phàm ra.

Giản Đình kiềm chế cảm xúc nói cho anh biết tất cả, nói chính cô đã dựng ra vở kịch này để anh và Hạ An không đến được với nhau.

Phương Hàn ngồi như một pho tượng, lắng nghe hết lời của Giản Đình. Sắc mặt anh biến hoá càng lúc càng trở nên khó coi hơn.

"Phương Hàn... tôi không xin anh tha thứ vì chính anh đã có lỗi với tôi trước... Lúc đó tôi cũng vì quá yêu anh nên mới sinh ra lòng đố kỵ."

"Lâm Giản Đình... cô nói cô yêu tôi sao? Thật nực cười. Yêu tôi mà dám bầy mưu tính kế với tôi? Cô khiến chính tôi làm mất đứa con của tôi, đây gọi là yêu sao?" Lời anh nói nhẹ như gió.

"Phương Hàn, anh vẫn tự cho mình là đúng, vẫn ích kỉ như thế. Tôi chỉ là sự minh chứng cho tình yêu của anh mà thôi, chứng tỏ anh yêu bản thân mình hơn yêu Hạ An."

"Tôi yêu cô ấy." Phương Hàn gầm lên.

Giản Đình cũng gầm lên nói lại: "Nếu anh yêu Hạ An... sao lại không tin tưởng cô ta? Anh luôn tự cho mình là giỏi nhưng thực chất anh chỉ là một kẻ ngu ngốc trong tình yêu..."

"Cô..." Cẩn Trúc thấy Giản Đình hơi quá đáng liền xông lên muốn ngăn cô lại nhưng bị Phương Hàn cản lại.

"Để cô ta nói..."

"Ba năm trước cũng vậy, hiện tại cũng vậy, anh luôn khiến cô gái yêu anh cảm thấy mệt mỏi với tình yêu của anh. Năm đó anh nói anh yêu tôi, nhưng luôn lấy lí do vì công việc bỏ mặc tôi một mình, anh đi công tác còn nhiều hơn ở nhà, khiến tôi cảm thấy cô đơn trong chính tình yêu của mình... Anh khuyên tôi nên ra ngoài đi chơi với bạn bè để giải tỏa, tôi nghe lời anh đó, vì uống quá say.... và rồi tôi gặp Tuấn Phàm... Sau đêm ở cùng anh ấy, tôi mang thai. Anh có biết lúc đó tôi hoảng sợ thế nào không? Tôi sợ anh biết chuyện sẽ không còn yêu tôi nữa, sợ anh bỏ rơi tôi. Nghĩ đến điều đó tôi đã nghĩ quẩn, chỉ muốn lao vào xe Hạ An để bỏ cái thai, nhưng không ngờ... người tính không bằng trời tính, nằm liệt suốt ba năm, đó là điều tôi phải trả giá cho hành động của mình." Giản Đình cười khổ.

Những lời của Giản Đình như con dao đâm từng nhát vào tim anh. Bây giờ anh mới sực tỉnh ra mọi chuyện, anh đúng là ngu ngốc, năm đó có thể tin một Giản Đình dối trá, vì cô ta mà làm tổn thương đến Hạ An. Hiện tại anh lại vì cô ta mà đánh mất đứa con của mình. Anh yêu Hạ An như vậy lại không tin tưởng cô, hết lần này đến lần khác làm tổn thương cô. Anh đúng là đồ ngu mà.

Hai bàn tay Phương Hàn siết chặt, mắt anh như bắn ra lửa, lớn tiếng giận dữ: "Cút... cút khỏi mắt tôi. Từ nay đừng để tôi trông thấy hai người..." Phương Hàn gằn giọng, sắc lạnh vô tình.

Phương Hàn cảm thấy trong căn phòng này không còn không khí để thở... Sau đó anh xoay người nện từng bước đi ra ngoài.

Giản Đình thở hắt ra, mở đôi mắt to ướt đẫm nhìn bóng lưng cô đơn như muốn chạy trốn của anh khuất sau cánh cửa. Người đàn ông cô từng yêu rất sâu sắc nay lại xem cô như kẻ thù. Cô không muốn nói ra chuyện năm đó, nhưng hôm ở bệnh viện nghe những lời nói của em gái Hạ An... Những ngày qua cô đã suy nghĩ rất nhiều, cô không muốn lừa dối bất kì ai nữa, vì lòng đố kị cô đã làm tổn thương một cô gái như Hạ An.

Một lúc sau...

"Thả họ ra đi." Phương Hàn nói.

Cẩn Trúc ngạc nhiên vì sự thay đổi của anh. Lúc nãy còn thấy anh rất giận dữ như muốn ăn tươi nuốt sống hai người kia, vậy mà bây giờ đổi ý thả họ ra. Không dám hỏi thêm lời nào, Cẩn Trúc nghe lệnh liền đi vào trong.

Buổi tối... ở công ty.

Căn phòng làm việc chìm trong bóng tối, nếu không nhờ có ánh đèn của những toà nhà cao tầng khác hắt vào, thật sự khó nhận ra phía sau bàn làm việc có người đang ngồi.

Cẩn Trúc nhẹ nhàng mở cánh cửa phòng bước vào, nhìn người đàn ông xoay lưng đang ngồi nhìn ra toàn thành phố: trầm ổn, yên lặng đến thở cũng khó nghe thấy, từ lúc đi gặp hai người kia về cái gì cũng không nói.

Trong bóng tối, tiếng của Cẩn Trúc dè dặt vang lên: "Phương tổng... anh không về nhà sao?"

"Cậu về trước đi." Phương Hàn phất tay ý bảo Cẩn Trúc ra ngoài.

"Vậy tôi về trước đây... anh cũng về nhà nghỉ ngơi đi." Cẩn Trúc nói rồi đi ra ngoài, để lại một mình anh yên tĩnh.

***************

Bên này Hạ An vừa dọn dẹp quán xong, cô đi ra biển hóng gió. Từng cơn gió biển ào ào đập vào người cô rất lạnh, cô đưa tay tự ôm lấy mình.

Cô đến đây cũng được một tuần rồi, cuộc sống ở đây thật nhẹ nhàng bình yên, không xô bồ như thành phố.

Ánh mắt mông lung của Hạ An nhìn ra biển đêm xa xa, chẳng biết suy nghĩ trôi dạt về phương nào.

**************

Phương Hàn mệt mỏi, quần áo xộc xệch, áo sơ mi thả ra ngoài, áo khoác được vắt lên vai, vừa biếng nhác vừa gợi cảm. Vì Tần Phong cản nên hôm nay anh uống không nhiều lắm, đầu óc hơi choáng nhưng vẫn còn tỉnh táo.

Tần Phong sợ vợ không nói cho anh biết Hạ An đang ở đâu. Không cần đến Tần Phong, ngày mai anh sẽ cho người đi tìm Hạ An, anh không tin anh không tìm được cô...

"Thiếu gia, cậu về rồi sao? Cậu ăn cơm chưa? Để tôi cho người dọn cơm cho cậu." Quản gia nói.

"Tôi no rồi." Nói rồi anh lướt qua người quản gia hướng lên lầu.

Anh đến trước phòng của Hạ An, chần chừ một lúc mới mở cửa bước vào, đưa tay bật đèn lên. Mọi thứ vẫn giữ nguyên, chỉ là mùi hương của cô càng lúc càng nhạt dần.

Anh mệt mỏi nằm ngã xuống giường nhắm mắt lại, miệng còn mấp máy nói gì đó chỉ đủ anh nghe thấy...


"Hạ An à! Vì em mà anh ăn không ngon, ngủ cũng không tốt, anh hút thuốc, uống rượu... thậm chí là không ngoan nữa. Tại sao em còn không chịu quay lại để quản anh... Anh nhớ em... rất nhớ em."


Anh nằm xoay qua, xoay lại, vươn tay kéo chiếc gối lại ôm vào lòng. Chiếc gối bị anh kéo ra phía dưới để lộ cuốn sổ nhật kí của Hạ An.


Nhìn cuốn sổ màu trắng xinh xắn trước mặt, anh ngồi bật dậy, cầm lên xem. Vừa mở cuốn sổ ra... tấm hình cũ kĩ đập vào mắt anh. Anh cầm tấm hình lên xem, trong hình có một người đàn ông và hai cô bé chụp chung với nhau, anh đoán đây là hai chị em Hạ An lúc nhỏ và ba của cô ấy. Nhìn kĩ hơn anh thấy hình ảnh một cô bé rất quen...


Phương Hàn cố nhớ lại cô bé ngày xưa đã cứu anh... Nụ cười ấy, dáng người gầy gò ấy và cô bé trong tấm hình anh đang cầm rất giống nhau. Có phải là...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK