Nghe được sự quyết tâm của cô, cả hai người ngồi đó sửng sốt bối rối muốn ngăn cản. Để mặc cô liều lĩnh trở về đó không biết chừng sẽ thật sự mất mạng. Tránh đánh rắn động cỏ, chỉ có thể để Ngô Kim Nhất thăm dò.
" Tôi không tin Hắc Minh Hạo sẽ thật sự ra tay với vợ mình. "
" Diệp La Manh Hạ! Cô làm như vậy là đang đặt cược mạng sống của mình đó! "
Ngô Kim Nhất mất bình tĩnh muốn để cô suy nghĩ lại thì được Tố Tôn Dương trấn an.
" Để cho cô ấy thử đi. "
" Nhưng mà- "
" Chúng ta bám theo sau là được mà không phải sao? Có biểu hiện bất thường thì ra tay giúp Manh Hạ."
Thuyết phục mãi mới nhận được cái gật đầu. Cả ba theo kế hoạch đi vào căn biệt thự rộng lớn. Đánh xe ra góc khuất để hai người núp sau khẽ lê bước theo Manh Hạ.
Tay cầm tập tài liệu mà lòng có chút bất an lo lắng. Tiến sâu vào bên trong theo thói quen cô bắt gặp chồng mình đang ngồi trên đống giấy tờ.
Diệp La Manh Hạ từ tốn nhẹ nhàng đưa tay cầm tài liệu về phía anh. Nhìn thấy cô, đôi mắt anh sáng lên như đèn pha ô tô, bổ nhào lấy ôm chặt thắm thiết.
Còn đang thắc mắc chuyện gì đang xảy ra thì tiếng cười vui mừng của anh đã cắt ngang mạch suy nghĩ.
" Em đi đâu vậy!? Cả sáng nay không tìm thấy em. "
Hai người hồi hộp đang núp đằng sau thì chết lặng, Hắc Minh Hạo vẫn yêu thương cô như thường ngày đâu có biểu hiện gì lạ.
Cô không tin vào mắt mình, đẩy mạnh anh ra dò xét.
" Anh là người đuổi em ra khỏi đây mà? Anh đùa em đấy à?? "
Gương mặt ngây ngô không hiểu lời cô nói khiến cô phát tiết.
" Anh còn dám giả ngốc nữa? "
Định ra tay động thủ thì Ngô Kim Nhất với Tố Tôn Dương kịp xông ra ngăn lại. Thấy ba người tụ họp đầy đủ, Hắc Minh Hạo không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Hai người khuyên cô bình tĩnh từ từ ngồi xuống uống nước nói chuyện rõ ràng. Hành động kì lạ của họ càng khiến Hắc Minh Hạo khó hiểu kéo vợ về phía mình không cho hai người họ động đến.
" Em khó chịu ở đâu à? "
Kể ra toàn bộ sự việc xảy ra ban sáng, anh phủ nhận kịch liệt hoàn toàn chưa từng đuổi cô trong kí ức. Cho đến khi nhìn vào biểu cảm của cả ba người anh mới thấy sự việc nghiêm trọng hơn bản thân nghĩ.
Cô rất muốn tin anh nhưng sự thật chính cô là người đối diện với sự lạnh nhạt đó, đâu thể nói là mơ.
Để xem xét tình hình, cô quyết định ở lại đây thêm vài hôm nữa để theo dõi biểu hiện của anh.
Cả tuần trời trôi qua vẫn bình yên như vậy như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Lúc đó cô mới đặt nghi ngờ về phía bản thân, phải chăng là do lúc đó cô gặp ảo giác. Hay chưa tỉnh ngủ hoàn toàn?
" Em đang suy nghĩ gì vậy? "
" Không có gì. "
Quanh quẩn câu hỏi chạy mãi trong đầu chưa có câu trả lời khiến cô phát điên, rốt cuộc là do cô hoang tưởng hay do anh thực sự ra tay mà quên sạch.
Tố Gia Linh báo cáo lại tài liệu mật mà họ lấy được là giả, mất bao công sức mới phá khóa được nhưng nội dung bên trong là trống không.
Nhức đầu thở dài, chừng nào còn bị bà ta nắm thóp thì còn bị đì dài dài. Chẳng biết hành động tiếp theo của bà ta là gì, muốn đẩy anh xuống vực sâu đến cỡ nào nữa.
Đang bận lòng suy nghĩ thì đầu óc quay cuồng ngất lịm đi ngay giữa phòng khách, cô hốt hoảng kêu tên anh thất thanh vẫn không có phản hồi.
" Tôi không tin Hắc Minh Hạo sẽ thật sự ra tay với vợ mình. "
" Diệp La Manh Hạ! Cô làm như vậy là đang đặt cược mạng sống của mình đó! "
Ngô Kim Nhất mất bình tĩnh muốn để cô suy nghĩ lại thì được Tố Tôn Dương trấn an.
" Để cho cô ấy thử đi. "
" Nhưng mà- "
" Chúng ta bám theo sau là được mà không phải sao? Có biểu hiện bất thường thì ra tay giúp Manh Hạ."
Thuyết phục mãi mới nhận được cái gật đầu. Cả ba theo kế hoạch đi vào căn biệt thự rộng lớn. Đánh xe ra góc khuất để hai người núp sau khẽ lê bước theo Manh Hạ.
Tay cầm tập tài liệu mà lòng có chút bất an lo lắng. Tiến sâu vào bên trong theo thói quen cô bắt gặp chồng mình đang ngồi trên đống giấy tờ.
Diệp La Manh Hạ từ tốn nhẹ nhàng đưa tay cầm tài liệu về phía anh. Nhìn thấy cô, đôi mắt anh sáng lên như đèn pha ô tô, bổ nhào lấy ôm chặt thắm thiết.
Còn đang thắc mắc chuyện gì đang xảy ra thì tiếng cười vui mừng của anh đã cắt ngang mạch suy nghĩ.
" Em đi đâu vậy!? Cả sáng nay không tìm thấy em. "
Hai người hồi hộp đang núp đằng sau thì chết lặng, Hắc Minh Hạo vẫn yêu thương cô như thường ngày đâu có biểu hiện gì lạ.
Cô không tin vào mắt mình, đẩy mạnh anh ra dò xét.
" Anh là người đuổi em ra khỏi đây mà? Anh đùa em đấy à?? "
Gương mặt ngây ngô không hiểu lời cô nói khiến cô phát tiết.
" Anh còn dám giả ngốc nữa? "
Định ra tay động thủ thì Ngô Kim Nhất với Tố Tôn Dương kịp xông ra ngăn lại. Thấy ba người tụ họp đầy đủ, Hắc Minh Hạo không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Hai người khuyên cô bình tĩnh từ từ ngồi xuống uống nước nói chuyện rõ ràng. Hành động kì lạ của họ càng khiến Hắc Minh Hạo khó hiểu kéo vợ về phía mình không cho hai người họ động đến.
" Em khó chịu ở đâu à? "
Kể ra toàn bộ sự việc xảy ra ban sáng, anh phủ nhận kịch liệt hoàn toàn chưa từng đuổi cô trong kí ức. Cho đến khi nhìn vào biểu cảm của cả ba người anh mới thấy sự việc nghiêm trọng hơn bản thân nghĩ.
Cô rất muốn tin anh nhưng sự thật chính cô là người đối diện với sự lạnh nhạt đó, đâu thể nói là mơ.
Để xem xét tình hình, cô quyết định ở lại đây thêm vài hôm nữa để theo dõi biểu hiện của anh.
Cả tuần trời trôi qua vẫn bình yên như vậy như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Lúc đó cô mới đặt nghi ngờ về phía bản thân, phải chăng là do lúc đó cô gặp ảo giác. Hay chưa tỉnh ngủ hoàn toàn?
" Em đang suy nghĩ gì vậy? "
" Không có gì. "
Quanh quẩn câu hỏi chạy mãi trong đầu chưa có câu trả lời khiến cô phát điên, rốt cuộc là do cô hoang tưởng hay do anh thực sự ra tay mà quên sạch.
Tố Gia Linh báo cáo lại tài liệu mật mà họ lấy được là giả, mất bao công sức mới phá khóa được nhưng nội dung bên trong là trống không.
Nhức đầu thở dài, chừng nào còn bị bà ta nắm thóp thì còn bị đì dài dài. Chẳng biết hành động tiếp theo của bà ta là gì, muốn đẩy anh xuống vực sâu đến cỡ nào nữa.
Đang bận lòng suy nghĩ thì đầu óc quay cuồng ngất lịm đi ngay giữa phòng khách, cô hốt hoảng kêu tên anh thất thanh vẫn không có phản hồi.