• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiến sâu mãi vào bên trong không gian nhỏ hẹp, sự tối tăm bao trùm chẳng nhìn rõ vật thể phía trước.

Mải men theo dấu chân hắn, bất chợt Hắc Minh Hạo dừng lại khiến đầu cô va chạm mạnh vào sau lưng.

Diệp La Manh Hạ gắt gỏng mất kiên nhẫn.

" Anh còn muốn dẫn tôi đi đâu nữa vậy hả? Chết tiệt! "

Ngô Kim Nhất khẽ đặt nhẹ bàn tay lên vai cô như thể muốn trấn an bình tĩnh, đôi mắt sắc lạnh liếc qua hất cẳng anh ra khỏi người cô lập tức kéo sát cô vào người mình.

" Quá phận rồi. "

Ngô Kim Nhất cười khổ đi chậm lại mấy bước, Hắc Minh Hạo mở ra cánh cửa đỏ gỉ sắt. Nhờ vào ánh đèn mập mờ phía trên cô mới thấy nét mặt tái nhợt của Diệp Nam Quân bị trói trên ghế.



Cô rùng mình chạy nhanh đến lay mạnh vào người ông.

" Diệp Nam Quân! Ông tỉnh lại cho tôi!! "

Ngô Kim Nhất khẽ tiến tới giải thích từ tốn giúp ông cởi trói.

" Ba cô bị người ta lừa chiếm đoạt tài sản còn cố tình tạo dựng cái chết giả như bệnh tật để dễ bịt miệng qua mắt cô. "

Manh Hạ sững sờ sửng sốt, lòng từng căm hận giờ lại thấy hối hận, nghiến răng nghiến lợi túm cổ áo anh tức giận tra hỏi.

" Kẻ nào? Là kẻ nào dám đánh ba tôi ra nông nỗi này!?? "

Hắc Minh Hạo cũng tiến tới sát cạnh chắc nịnh nêu tên.

" Mã Tiểu Yên. "

Lửa hận cháy bùng lên dữ dội, cô đạp đổ chiếc bàn bên cạnh vỡ nát đôi chân thoăn thoắt bước ra khỏi cánh cửa gằn giọng nhắc nhở.

" Giúp tôi đưa ba đến bệnh viện, tôi phải xử con mụ khốn kiếp kia!! "



Nói là làm, Diệp La Manh Hạ vừa đặt chân đến trước cổng bệnh viện đã khí thế lan ra mùi muốn giết người.

Cô đạp cửa xông vào tiến đến cạnh giường siết chặt cổ bà ta trong cơn tức giận.

" M...anh Manh Hạ....khụ..khụ...con làm gì vậy... "

" Bà dám thuê người đánh ba tôi người không ra người quỷ không ra quỷ sưng tím mặt mày tái nhợt lại còn muốn nuốt luôn cả Diệp gia? "

May thay Lý Yết Gia kịp xông vào kéo cô ra bằng không cô đã thực sự bóp chết người rồi.

" Buông ra! Tôi phải giết chết bà ta! "

" Cô muốn ba mình nhìn thấy con gái phải ngồi tù vì giết người sao!?? "

Nghe xong bỗng khựng lại, đôi bàn tay run rẩy bóp chặt kìm nén lại sự căm ghét.

Bị cô bóp mạnh hằn in mười ngón tay đỏ trên cổ, bà ho sặc sụa cố hít lấy không khí để tìm lại sự sống.

Lý Yết Gia tay đưa cho cô tập giấy có in những chứng cứ những năm qua Mã Tiểu Yên dùng để đưa Diệp Nam Quân vào tròng.

Đọc soi từng chữ một đôi mắt lay động cảm thấy bản thân ngỗ nghịch chỉ làm gánh nặng cho ba, cô không ngừng tự trách bản thân ngu ngốc từng chán ghét ba mình đến cực đoan.

Nỗi hận làm mờ mắt cô chẳng nhìn rõ ý đồ khốn nạn mà bà ta bày ra.

" M..Manh Hạ...ta là mẹ ruột của con, tin ta...mẹ vô tội.. "

" Mẹ ruột? Cho dù có thật sự mang dòng máu kinh tởm của bà đi nữa thì người mẹ duy nhất của Diệp La Manh Hạ này chỉ có Khả La Mộng mà thôi! "

" Đồ thế thân! Mã Tiểu Yên bà xứng để tôi gọi là mẹ sao? "

Lời tác giả:

Chân thành xin lỗi tất cả các bạn độc giả vì sự chậm trễ cập nhật chap mới hàng ngày bị gián đoạn. Ad có một số việc bận phải giải quyết nên vắng mặt một thời gian đã hơn tuần, cảm ơn đã tin tưởng và tiếp tục dõi theo chờ đợi chap mới từ truyện. Ad sẽ cố gắng hoàn thiện và chau chuốt hơn cho những chap sau, mong có được những góp ý chân thật nhất từ các bạn độc giả. Cảm ơn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK