Bộ nội y gợi cảm tôn lên đường nét thon thả trắng nõn của người trong lồng, đèn sáng chiếu rọi soi rõ biểu cảm trên khuôn mặt đang dần hửng đỏ.
Ngay sau khi chiếc búa chốt giá bán cho Hắc Minh Hạo, cô mới dám chắc người mà mình thấy chính là Triệu Hy Vân học bá ngoan hiền luôn nổi tiếng ở trường.
Ra khỏi căn phòng ngột ngạt đó, cô bước nhịp lớn chặn lại hỏi anh.
" Triệu Hy Vân có mặt trong buổi đấu giá anh biết trước rồi? "
" Anh cố tình đưa tôi tới để nhìn thấy cảnh này sao? "
Hắn không đáp lời nắm lấy cổ tay cô kéo mạnh vào căn phòng trống trải. Trên chiếc giường mờ nhạt hiện lên hình bóng của người phụ nữ đang run bần bật vì sợ hãi.
Cô chạy lại xác nhận chính xác những gì mà cô thấy.
" Sao cậu lại ở đây? "
Triệu Hy Vân tay nắm chặt khóc thút thít cầu cứu, nước mắt chảy ra không kìm lại được trên đôi má còn đỏ hồng.
" Bọn người đó....bọn người đó bỏ thuốc kích dục rồi đem bán tớ...hức.. "
" Người vừa mua tớ là một tên sát nhân...tớ chưa muốn chết...làm ơn cứu tớ! "
Diệp La Manh Hạ cười lạnh trong lòng, chẳng phải tên sát nhân mà Hy Vân nhắc tới là chồng còn ngay sau lưng cô hay sao.
Hắn cười mỉm nhìn chằm chằm về phía cô khiến cô lạnh hết sống lưng.
Mải khóc trong đôi mắt nhạt nhòa, nước mắt làm mờ đi tầm nhìn của Hy Vân, không để ý gã ngay phía cửa vẫn hồn nhiên đứng cười là người cô vừa nhắc.
Khi lau đi những giọt nước đọng lại trên mắt cô mới sững lại sợ hãi bám lấy Manh Hạ.
" Ch....chính là hắn...! "
Vừa rồi còn trên sân khấu Triệu Hy Vân bị bịt kín mắt chẳng trách không thấy Manh Hạ ngồi ngay cạnh tên khốn nạn mà cô sợ muốn bỏ chạy.
" Không cần sợ, hắn là chồng tôi. "
Nghe được tin như sét đánh ngang tai, miệng run run không dám nhìn về phía hắn.
" Cậu...sao có thể.. "
Dứt lời, Hắc tiến lại gần ôm eo Manh Hạ trước mặt Hy Vân. Giọng nói trầm khàn cất lên trong khi đôi mắt vẫn luôn dán chặt vào vợ hắn.
" Tôi cứu cô vì mối quan hệ của cô và Manh Hạ tương đối tốt. "
" Không quen biết có bị đập cho tan xương nát thịt ông đây cũng không quan tâm. "
Manh Hạ nhéo mạnh vào eo hắn làm hắn nín họng ngay lập tức, mắt liếc ra hiệu đừng dọa nạt người ta.
Nhìn người phụ nữ vẫn chưa hết sốc run rẩy bám chặt vào tấm ga giường, hắn đáp một xấp tiền mặt dày cộp vào người cô.
" Cầm lấy và cút đi. "
" Đủ để trả nợ cho nhà cô ăn đủ đến cuối đời. "
Triệu Hy Vân dạ vâng nhặt nhanh đống tiền buông lời cảm ơn nhất định quay lại báo đáp mà chạy biến đi mất hút.
Manh Hạ vẫn không ngờ mọi thứ vừa xảy ra cho đến khi nghe qua miệng anh kể lại.
Nhà Hy Vân thiếu nợ vì bị lừa lên đến cả tỷ đồng, hết cách đứa con gái duy nhất trong nhà mới ra đời tìm việc kiếm tiền. Xui cho số phận nghiệt ngã, cô lọt vào mắt xanh của bọn buôn người rác rưởi.
Bọn chúng buông lời ngon tiếng ngọt dụ cô vào tròng rồi đánh thuốc bắt đi.
Đến cả cô từng là bạn học cùng lớp cũng ngỡ ngàng chẳng biết chuyện. Hắc Minh Hạo nắm rõ mọi việc trong lòng bàn tay, ngay cả mối quan hệ của hai người trước kia tương đối tốt hắn cũng biết rõ.
" Nghỉ ngơi đi, tối nay có mở party. "
" Anh theo dõi tôi từ khi nào? "
Thái độ nghiêm túc gặng hỏi của cô khiến anh ngưng cười vuốt ve mái tóc dài mượt trong tay.
Quá đáng ngờ rồi, dù có là Diệp gia hay là mười người có gia thế hơn Diệp gia cũng không xứng được bước cạnh hắn huống hồ cô là bị ép gả trong tính toán của hắn.
Hất mạnh cánh tay hắn vừa chạm vào tóc, cô kiên định trực diện nhìn hắn muốn nghe được câu trả lời thỏa đáng.
" Mục đích của anh là gì? "
" Cưới em. "
Manh Hạ căm phẫn không phục tiếp tục tra hỏi cho tới cùng.
" Thế giới này thiếu người phục vụ anh rồi à? Nhắm vào người như tôi anh cũng đâu được lợi gì. "
" Anh yêu tôi rồi? "
Hắn câm lặng mặt trở nên nghiêm túc đứng dậy rời đi mặc cô trong đầu vẫn còn ngàn câu hỏi luẩn quẩn muốn được giải đáp.
" Hắc Minh Hạo! Đứng lại trả lời cho tôi! "
" Yên phận đi, tôi ghét nhất là mấy câu hỏi vô nghĩa đấy được thốt ra từ miệng em. "
" Anh sợ gì chứ? Tôi đâu nói là anh đã yêu tôi đến mất hết lí trí chỉ muốn cưới tôi về để chiều chuộng. "
Hắn gằn giọng nạt nộ trong thoáng chốc đã bóp lấy cổ cô.
" CÂM MIỆNG!! "
Quái vật trong hắn thức tỉnh rồi, đây mới là con người thật của Hắc Minh Hạo chứ. Kẻ điên thèm khát sự chết chóc, tên máu lạnh vô tình thì biết yêu là cái quái gì.
" Giết tôi đi. "
Diệp La Manh Hạ buông xuôi thẫn thờ nhìn hắn, không ngăn cản bàn tay to xác đó siết chặt sự sống của cô.
Hơi thở yếu ớt dần hắn mới buông tay nhẹ giọng trong tức giận.
" Đừng bao giờ lặp lại sai lầm như hôm nay nữa Hắc phu nhân. "
Tiếng bước chân dần rời xa căn phòng, cô như chết lặng trong cảm xúc khó tả. Một mình hướng về phía cánh cửa soi lại bản thân trong gương.
Tay chạm nhẹ vào da thịt, hắn không dùng lực. Hoàn toàn không có vết bầm tím hay vết hằn nào do hắn để lại. Đây là đang nương tay với vợ của mình sao?
Ngay sau khi chiếc búa chốt giá bán cho Hắc Minh Hạo, cô mới dám chắc người mà mình thấy chính là Triệu Hy Vân học bá ngoan hiền luôn nổi tiếng ở trường.
Ra khỏi căn phòng ngột ngạt đó, cô bước nhịp lớn chặn lại hỏi anh.
" Triệu Hy Vân có mặt trong buổi đấu giá anh biết trước rồi? "
" Anh cố tình đưa tôi tới để nhìn thấy cảnh này sao? "
Hắn không đáp lời nắm lấy cổ tay cô kéo mạnh vào căn phòng trống trải. Trên chiếc giường mờ nhạt hiện lên hình bóng của người phụ nữ đang run bần bật vì sợ hãi.
Cô chạy lại xác nhận chính xác những gì mà cô thấy.
" Sao cậu lại ở đây? "
Triệu Hy Vân tay nắm chặt khóc thút thít cầu cứu, nước mắt chảy ra không kìm lại được trên đôi má còn đỏ hồng.
" Bọn người đó....bọn người đó bỏ thuốc kích dục rồi đem bán tớ...hức.. "
" Người vừa mua tớ là một tên sát nhân...tớ chưa muốn chết...làm ơn cứu tớ! "
Diệp La Manh Hạ cười lạnh trong lòng, chẳng phải tên sát nhân mà Hy Vân nhắc tới là chồng còn ngay sau lưng cô hay sao.
Hắn cười mỉm nhìn chằm chằm về phía cô khiến cô lạnh hết sống lưng.
Mải khóc trong đôi mắt nhạt nhòa, nước mắt làm mờ đi tầm nhìn của Hy Vân, không để ý gã ngay phía cửa vẫn hồn nhiên đứng cười là người cô vừa nhắc.
Khi lau đi những giọt nước đọng lại trên mắt cô mới sững lại sợ hãi bám lấy Manh Hạ.
" Ch....chính là hắn...! "
Vừa rồi còn trên sân khấu Triệu Hy Vân bị bịt kín mắt chẳng trách không thấy Manh Hạ ngồi ngay cạnh tên khốn nạn mà cô sợ muốn bỏ chạy.
" Không cần sợ, hắn là chồng tôi. "
Nghe được tin như sét đánh ngang tai, miệng run run không dám nhìn về phía hắn.
" Cậu...sao có thể.. "
Dứt lời, Hắc tiến lại gần ôm eo Manh Hạ trước mặt Hy Vân. Giọng nói trầm khàn cất lên trong khi đôi mắt vẫn luôn dán chặt vào vợ hắn.
" Tôi cứu cô vì mối quan hệ của cô và Manh Hạ tương đối tốt. "
" Không quen biết có bị đập cho tan xương nát thịt ông đây cũng không quan tâm. "
Manh Hạ nhéo mạnh vào eo hắn làm hắn nín họng ngay lập tức, mắt liếc ra hiệu đừng dọa nạt người ta.
Nhìn người phụ nữ vẫn chưa hết sốc run rẩy bám chặt vào tấm ga giường, hắn đáp một xấp tiền mặt dày cộp vào người cô.
" Cầm lấy và cút đi. "
" Đủ để trả nợ cho nhà cô ăn đủ đến cuối đời. "
Triệu Hy Vân dạ vâng nhặt nhanh đống tiền buông lời cảm ơn nhất định quay lại báo đáp mà chạy biến đi mất hút.
Manh Hạ vẫn không ngờ mọi thứ vừa xảy ra cho đến khi nghe qua miệng anh kể lại.
Nhà Hy Vân thiếu nợ vì bị lừa lên đến cả tỷ đồng, hết cách đứa con gái duy nhất trong nhà mới ra đời tìm việc kiếm tiền. Xui cho số phận nghiệt ngã, cô lọt vào mắt xanh của bọn buôn người rác rưởi.
Bọn chúng buông lời ngon tiếng ngọt dụ cô vào tròng rồi đánh thuốc bắt đi.
Đến cả cô từng là bạn học cùng lớp cũng ngỡ ngàng chẳng biết chuyện. Hắc Minh Hạo nắm rõ mọi việc trong lòng bàn tay, ngay cả mối quan hệ của hai người trước kia tương đối tốt hắn cũng biết rõ.
" Nghỉ ngơi đi, tối nay có mở party. "
" Anh theo dõi tôi từ khi nào? "
Thái độ nghiêm túc gặng hỏi của cô khiến anh ngưng cười vuốt ve mái tóc dài mượt trong tay.
Quá đáng ngờ rồi, dù có là Diệp gia hay là mười người có gia thế hơn Diệp gia cũng không xứng được bước cạnh hắn huống hồ cô là bị ép gả trong tính toán của hắn.
Hất mạnh cánh tay hắn vừa chạm vào tóc, cô kiên định trực diện nhìn hắn muốn nghe được câu trả lời thỏa đáng.
" Mục đích của anh là gì? "
" Cưới em. "
Manh Hạ căm phẫn không phục tiếp tục tra hỏi cho tới cùng.
" Thế giới này thiếu người phục vụ anh rồi à? Nhắm vào người như tôi anh cũng đâu được lợi gì. "
" Anh yêu tôi rồi? "
Hắn câm lặng mặt trở nên nghiêm túc đứng dậy rời đi mặc cô trong đầu vẫn còn ngàn câu hỏi luẩn quẩn muốn được giải đáp.
" Hắc Minh Hạo! Đứng lại trả lời cho tôi! "
" Yên phận đi, tôi ghét nhất là mấy câu hỏi vô nghĩa đấy được thốt ra từ miệng em. "
" Anh sợ gì chứ? Tôi đâu nói là anh đã yêu tôi đến mất hết lí trí chỉ muốn cưới tôi về để chiều chuộng. "
Hắn gằn giọng nạt nộ trong thoáng chốc đã bóp lấy cổ cô.
" CÂM MIỆNG!! "
Quái vật trong hắn thức tỉnh rồi, đây mới là con người thật của Hắc Minh Hạo chứ. Kẻ điên thèm khát sự chết chóc, tên máu lạnh vô tình thì biết yêu là cái quái gì.
" Giết tôi đi. "
Diệp La Manh Hạ buông xuôi thẫn thờ nhìn hắn, không ngăn cản bàn tay to xác đó siết chặt sự sống của cô.
Hơi thở yếu ớt dần hắn mới buông tay nhẹ giọng trong tức giận.
" Đừng bao giờ lặp lại sai lầm như hôm nay nữa Hắc phu nhân. "
Tiếng bước chân dần rời xa căn phòng, cô như chết lặng trong cảm xúc khó tả. Một mình hướng về phía cánh cửa soi lại bản thân trong gương.
Tay chạm nhẹ vào da thịt, hắn không dùng lực. Hoàn toàn không có vết bầm tím hay vết hằn nào do hắn để lại. Đây là đang nương tay với vợ của mình sao?