" Cậu sao buồn vậy? "
Cô nhóc lém lỉnh chạy đến tò mò nhìn chăm chú bộ dạng vô cảm của đứa trẻ lủi thủi một góc.
" Ba tôi mất rồi. "
Nghe xong bất chợt ôm cậu vào lòng xót xa an ủi vỗ về, hương tóc êm dịu như xoa tan hoàn toàn ấm ức trong lòng, chưa từng có người nào ôm cậu mang đến cảm giác ấm áp thế này.
" Ba cậu trên thiên đàng nhất định sẽ dõi theo cậu, mẹ tớ cũng thế đó. "
Cậu không cảm thấy buồn, cậu chỉ cảm thấy mất mát như một dòng điện chạy qua người khiến toàn thân run rẩy.
" Cậu lạnh hả? "
Cô nhóc cởi bỏ áo khoác ngoài của mình đưa cho cậu, miệng mỉm cười nhè nhẹ.
" Tôi lớn tuổi hơn nhóc đấy. "
Hắc Minh Hạo trầm lặng cảnh cáo, sợ bàn tay lỡ làm hại đứa trẻ trước mặt. Ngược lại câu nói lại càng khiến cô bé hứng thú nắm lấy tay cậu.
" Vậy lí ra anh phải chăm sóc em sao!? "
Câu hỏi đột ngột khiến cậu sững sờ, đối với cậu như một lời tỏ tình muốn được cạnh cậu suốt đời. Gương mặt đỏ ửng cúi rạp đầu xuống không nói lời nào.
" Nhóc tên gì? "
" Em- "
Chưa kịp cất lên trả lời thì tiếng gọi vệ sĩ phía xa hớt hải lo lắng tiến đến mong cô trở về.
Cô mỉm cười toe toét vẫy tay tạm biệt hẹn gặp lại chạy biến đi mất chưa kịp để lại tên.
Hắc Minh Hạo nhìn xuống chiếc áo khoác trên mình mỉm cười vui vẻ, có lẽ ấn tượng về cô nhóc đó đã làm cậu động lòng rồi.
Thời gian trôi qua thoăn thoắt mãi sau này khi cậu đi kí kết hợp đồng với đối tác mới gặp lại gương mặt quen thuộc ấy đang trên đường đến trường.
Anh vội vã muốn lại gần xác nhận bị thư kí ngăn lại.
" Thiếu gia, ngài xuất hiện với thân phận này sẽ khiến cô ấy chạy mất dép đó. "
" Chuẩn bị cho tôi bộ đồng phục học sinh. "
" D-dạ? "
Diệp La Manh Hạ đơ người ngây ngốc, tất cả lời kể của Lý Yết Gia khiến đầu óc trống rỗng lẫn lộn cảm xúc khó tả.
Trong quá khứ của cô quả thực có gặp một cậu nhóc lớn tuổi còn đưa cả áo của mình cho cậu ấy nữa.
" Hóa ra…anh ấy vẫn luôn nhớ. "
" Không phải lúc cô ôn lại tình xưa đâu. "
" Tất cả những lần căm hận của Hắc Minh Hạo đều do tôi là kẻ bày trò, món đồ chơi cũng do tự tay tôi cố tình làm hỏng, lúc bị đẩy ngã cũng là tôi cố tình hét lớn để lão già kia nghe thấy.
" Khốn nạn! Hắc Minh Hạo đã làm gì gây hại đến anh mà anh lại làm vậy!? "
" Cô không thấy à? Hắn hạnh phúc hơn tôi. "
" Thằng chó! "
Tiếng nổ phát ra bên ngoài cánh cửa thật lớn khiến cô giật mình, tiếng ô tô xông vào ló ra cây súng dài tầm ngắm bắn sượt qua dây thừng trói cô trên ghế.
Ngô Kim Nhất mỉm cười thả bom khói hạ gục toàn bộ đám tôm tép ẩn lấp cạnh đấy phòng thủ.
Lý Yết Gia nhanh tay hơn một chút đã siết chặt cô vào người dí dao kề cổ bất mãn.
" Hành động nhanh nhẹn như vậy cũng thật đáng khen, Hắc Minh Hạo đâu rồi? "
Ngô Kim Nhất thản nhiên bước đến cười lạnh.
" Đang ôm vợ mình trong tay rồi. "
" C-cái gì? "
Quay ra mới phát hiện người hắn ôm trong tay chỉ là ma nơ canh đội tóc giả, người thật đã nhân lúc hắn sơ hở được Hắc Minh Hạo cứu ra rồi.
" Khốn kiếp! "
Nhưng chỉ sau một lúc hắn lại cười lên khanh khách rút ra công tắc bom trong túi áo mỉa mai.
" Có chết tao cũng lôi bọn mày theo. "
Hắc Minh Hạo nhanh chóng đưa Diệp La Manh Hạ đến chỗ Ngô Kim Nhất dặn anh mau lái xa khỏi chỗ này.
Diệp La Manh Hạ lo lắng cau mặt hỏi dò.
" Còn anh? "
" Đợi anh, sẽ sớm đến chỗ em thôi. "
Ngô Kim Nhất nghe lời thúc giục bạn mình cũng cắn chặt răng lái xe đưa Diệp La Manh Hạ ra khỏi nơi này, cô gào lên muốn nhảy xuống xe đến cạnh Hắc Minh Hạo nhưng bị anh ngăn cản.
" Anh làm gì vậy!? Hắc Minh Hạo sẽ chết mất! "
Cô nhóc lém lỉnh chạy đến tò mò nhìn chăm chú bộ dạng vô cảm của đứa trẻ lủi thủi một góc.
" Ba tôi mất rồi. "
Nghe xong bất chợt ôm cậu vào lòng xót xa an ủi vỗ về, hương tóc êm dịu như xoa tan hoàn toàn ấm ức trong lòng, chưa từng có người nào ôm cậu mang đến cảm giác ấm áp thế này.
" Ba cậu trên thiên đàng nhất định sẽ dõi theo cậu, mẹ tớ cũng thế đó. "
Cậu không cảm thấy buồn, cậu chỉ cảm thấy mất mát như một dòng điện chạy qua người khiến toàn thân run rẩy.
" Cậu lạnh hả? "
Cô nhóc cởi bỏ áo khoác ngoài của mình đưa cho cậu, miệng mỉm cười nhè nhẹ.
" Tôi lớn tuổi hơn nhóc đấy. "
Hắc Minh Hạo trầm lặng cảnh cáo, sợ bàn tay lỡ làm hại đứa trẻ trước mặt. Ngược lại câu nói lại càng khiến cô bé hứng thú nắm lấy tay cậu.
" Vậy lí ra anh phải chăm sóc em sao!? "
Câu hỏi đột ngột khiến cậu sững sờ, đối với cậu như một lời tỏ tình muốn được cạnh cậu suốt đời. Gương mặt đỏ ửng cúi rạp đầu xuống không nói lời nào.
" Nhóc tên gì? "
" Em- "
Chưa kịp cất lên trả lời thì tiếng gọi vệ sĩ phía xa hớt hải lo lắng tiến đến mong cô trở về.
Cô mỉm cười toe toét vẫy tay tạm biệt hẹn gặp lại chạy biến đi mất chưa kịp để lại tên.
Hắc Minh Hạo nhìn xuống chiếc áo khoác trên mình mỉm cười vui vẻ, có lẽ ấn tượng về cô nhóc đó đã làm cậu động lòng rồi.
Thời gian trôi qua thoăn thoắt mãi sau này khi cậu đi kí kết hợp đồng với đối tác mới gặp lại gương mặt quen thuộc ấy đang trên đường đến trường.
Anh vội vã muốn lại gần xác nhận bị thư kí ngăn lại.
" Thiếu gia, ngài xuất hiện với thân phận này sẽ khiến cô ấy chạy mất dép đó. "
" Chuẩn bị cho tôi bộ đồng phục học sinh. "
" D-dạ? "
Diệp La Manh Hạ đơ người ngây ngốc, tất cả lời kể của Lý Yết Gia khiến đầu óc trống rỗng lẫn lộn cảm xúc khó tả.
Trong quá khứ của cô quả thực có gặp một cậu nhóc lớn tuổi còn đưa cả áo của mình cho cậu ấy nữa.
" Hóa ra…anh ấy vẫn luôn nhớ. "
" Không phải lúc cô ôn lại tình xưa đâu. "
" Tất cả những lần căm hận của Hắc Minh Hạo đều do tôi là kẻ bày trò, món đồ chơi cũng do tự tay tôi cố tình làm hỏng, lúc bị đẩy ngã cũng là tôi cố tình hét lớn để lão già kia nghe thấy.
" Khốn nạn! Hắc Minh Hạo đã làm gì gây hại đến anh mà anh lại làm vậy!? "
" Cô không thấy à? Hắn hạnh phúc hơn tôi. "
" Thằng chó! "
Tiếng nổ phát ra bên ngoài cánh cửa thật lớn khiến cô giật mình, tiếng ô tô xông vào ló ra cây súng dài tầm ngắm bắn sượt qua dây thừng trói cô trên ghế.
Ngô Kim Nhất mỉm cười thả bom khói hạ gục toàn bộ đám tôm tép ẩn lấp cạnh đấy phòng thủ.
Lý Yết Gia nhanh tay hơn một chút đã siết chặt cô vào người dí dao kề cổ bất mãn.
" Hành động nhanh nhẹn như vậy cũng thật đáng khen, Hắc Minh Hạo đâu rồi? "
Ngô Kim Nhất thản nhiên bước đến cười lạnh.
" Đang ôm vợ mình trong tay rồi. "
" C-cái gì? "
Quay ra mới phát hiện người hắn ôm trong tay chỉ là ma nơ canh đội tóc giả, người thật đã nhân lúc hắn sơ hở được Hắc Minh Hạo cứu ra rồi.
" Khốn kiếp! "
Nhưng chỉ sau một lúc hắn lại cười lên khanh khách rút ra công tắc bom trong túi áo mỉa mai.
" Có chết tao cũng lôi bọn mày theo. "
Hắc Minh Hạo nhanh chóng đưa Diệp La Manh Hạ đến chỗ Ngô Kim Nhất dặn anh mau lái xa khỏi chỗ này.
Diệp La Manh Hạ lo lắng cau mặt hỏi dò.
" Còn anh? "
" Đợi anh, sẽ sớm đến chỗ em thôi. "
Ngô Kim Nhất nghe lời thúc giục bạn mình cũng cắn chặt răng lái xe đưa Diệp La Manh Hạ ra khỏi nơi này, cô gào lên muốn nhảy xuống xe đến cạnh Hắc Minh Hạo nhưng bị anh ngăn cản.
" Anh làm gì vậy!? Hắc Minh Hạo sẽ chết mất! "