• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 51: Tứ tiểu thư xử trí, thủ đoạn lợi hại!

Nhưng mà, hắn không phải kẻ hồ đồ, đợi Chương di nương không bị cấm túc nữa, mọi quyền quản phủ của tứ tiểu thư sẽ bị thu hồi quá nửa, bởi vậy hắn chỉ cười trừ, không nói.

“Tục ngữ có câu rất hay, phú quý hiểm trung cầu [*] vừa muốn chỗ ngồi vững chãi, lại vừa muốn dễ chịu, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy? Tận dụng thời cơ, mất rồi sẽ không có lần thứ hai, Trương quản gia cứ cân nhắc cho kỹ!” Mồi nhử đã tung ra, Bùi Nguyên Ca không nói thêm nữa, mỉm cười, thản nhiên cùng Thư Tuyết Ngọc rời đi.

[*] phú quý hiểm trung cầu: cầu phú quý trong nguy hiểm; ý nói muốn có vinh hoa phú quý thì phải chấp nhận nguy hiểm.

Trở về Tĩnh Xu trai thay xiêm y, rồi rửa mặt lần nữa, Bùi Nguyên Ca mang theo Tử Uyển và Mộc Tê đi tới Tĩnh Nhã đường. Thư Tuyết Ngọc đã đến từ sớm, chỉ lẳng lặng ngồi. Những người lên quan đều đã đưa tới, chỉ có Chu phó tổng quản vẫn cáo ốm nên không đến.

Cố ý giả bệnh, muốn thoái thác trách nhiệm ư? Bùi Nguyên Ca cầm chung trà trong tay đặt lên bàn, thản nhiên nói: “Bị bệnh? Trương Đức Hải, ngươi đi nói cho hắn, bảo hắn tới đây ngay. Nếu thật sự bệnh không dậy nổi, vậy ta đích thân dẫn đại phu giỏi nhất kinh thành tới thăm hắn, nhất định phải để nửa đời sau của hắn nằm trên giường được thư thái thoải mái, không cần bận tâm bất kỳ điều gì.” Còn nếu hắn dám giả bệnh, nàng dứt khoát sẽ khiến hắn “bệnh nặng” thật luôn, với nanh vuốt của Chương Vân, nàng tuyệt đối sẽ không mềm lòng!

Lời này truyền ra, Chu phó tổng quản vội vàng đến : “Nô tài bái kiến Tứ tiểu thư!”

Thấy sắc mặt hắn tái nhợt, giả bộ run rẩy, Bùi Nguyên Ca cũng không giận, lẳng lặng nói: “Nhìn Chu phó tổng quản có vẻ bệnh không nhẹ nhỷ, là do ta không quan tâm ngươi, ép buộc ngươi đến đây. Nếu như vậy, ta cũng không dám lấy chuyện Bùi phủ làm phiền ngươi nữa, ngươi giao lại công việc của phó tổng quản, trở về dưỡng bệnh đi! Khi nào khỏe lại thì đến gặp ta, thế nào?”

Chu phó tổng quản không muốn mất chức một cách vớ vẩn như vậy, trong lòng chấn động, vội đáp: “Nô tài đã không sao rồi.”

Bùi Nguyên Ca cười thành tiếng, không để ý đến hắn nữa, quay đầu đánh giá Trần Thanh Gia đang quỳ trên đất: “Ngươi chính là mama quản sự mới trong viện của tam tỷ? Nếu thân là mama quản sự, phải để ý tốt mọi chuyện trong Thải Vi Viên, rõ ràng ban ngày ban mặt, lại để người ta trộm mất của Tam tỷ một bộ đồ trà đất nung màu trắng, một bộ trang sức ngọc lưu ly, một cây trâm điểm thúy (gắn ngọc phỉ thúy), một bình hoa Quan Diêu lớn. Trần Thanh Gia, ngươi đã biết tội chưa?”

Trần Thanh Gia đã được dặn dò từ trước, nói: “Nô tỳ biết tội, xin tứ tiểu thư trách phạt!”

“Dựa theo quy củ trong phủ, lơ là nhiệm vụ, phải phạt năm mươi trượng.” Bùi Nguyên hời hợt nói: “Chu phó tổng quản, ta nói không sai chứ?”

Chu phó tổng quản không thể ngờ tiểu thư mới xử lý phủ vụ mấy ngày, đã thông thuộc toàn bộ quy củ, trong lòng càng nhận định vị tứ tiểu thư này tâm tư thâm sâu không tưởng được, dè dặt nói: “Theo quy củ thì đúng là như vậy!”

“Năm mươi trượng có vẻ hơi tàn nhẫn, ta giảm xuống còn hai mươi trượng, coi như giáo huấn đi.” Bùi Nguyên Ca thuận miệng nói, không để ý tới mọi người đang kinh ngạc: “Đồ bị mất trộm tổng cộng hai ngàn bốn trăm hai mươi mốt lượng bạc (2421 lượng bạc). Trần Thanh Gia , chuyện này do ngươi thất trách, không làm tròn bổn phận mà ra, nên tổn thất này phải do ngươi bồi thường?”

“Dạ, nhưng nô tỳ thật sự không thể bồi thường nổi!” Trần Thanh Gia bối rối.

“Không sao, ta sẽ ghi chép lại, hai ngàn bốn trăm hai mươi mốt lượng bạc này, có thể từ từ trả, nếu đời ngươi không trả xong, thì đến đời con trai con gái các người gánh tiếp, nếu vẫn không trả xong, thì lại để đời cháu các người trả. Không chỉ tiền lương hàng tháng, mà phàm là thu nhập các ngươi kiếm được, đều phải lấy để trả nợ, bao giờ trả đủ không kém một văn tiền thì hết nợ!” Bùi Nguyên Ca giọng điệu thản nhiên, vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng lời nói ra khiến mọi người bàn tán xôn xao. Loại hành hạ như cắt chậm rãi từng miếng thịt này, còn độc ác hơn nhiều so với đánh năm mươi đại bản. Thủ đoạn của vị tứ tiểu thư này đúng là rất lợi hại!

Trần Thanh Gia hốt hoảng dập đầu: “Tứ tiểu thư đại phát từ bi, đại phát từ bi!”

“Muốn ta phát từ bi cũng không phải không được, nếu ngươi có thể tìm được đồ bị mất trộm về, thì ta sẽ miễn tiền bồi thường, còn nếu tìm được cả kẻ ăn trộm, thì ngay cả hai mươi trượng này cũng miễn.” Bùi Nguyên Ca đặt cánh tay lên thành ghế, nét mặt bình tĩnh: “Hoặc là bị đánh, bồi thường tiền; hoặc là tìm vật bị mất, bắt kẻ lấy trộm, tự ngươi chọn đi!”

Nàng muốn bà ta chọn, bảo vệ Chương di nương hay tự bảo vệ mình…

Trần Thanh Gia tất nhiên không muốn đắc tội Chương di nương, nhưng chiếu theo hình phạt của Tứ tiểu thư, bất luận Chương di nương có thưởng bà ta thế nào, cuối cùng đều phải lấy để trả nợ, đời này không thể ngóc đầu dậy. Hơn nữa, có nợ nần như vậy, con của bà cũng đừng mơ có hôn sự tốt, họa duyên con cháu. Mặc dù những thứ kia hiện giờ đều ở nhà bà, nhưng tùy tiện mang ra rất dễ khiến người khác hoài nghi, còn phải phối hợp lời khai với người nhà . Dù thế nào cũng không cam lòng, trong lòng nhất thời do dự khó quyết định, đấu tranh kịch liệt.

Chu phó tổng quản ho khan một tiếng, nói: “Tứ tiểu thư, như vậy có vẻ không thích hợp?”

Nếu Trần Thanh Gia thật sự không chịu nổi uy hiếp này mà khai hết mọi chuyện, thì mưu kế của Chương di nương coi như hỏng hết.

“Thiếu nợ trả tiền là lẽ bất di bất dịch, có gì mà không thích hợp? Chẳng lẽ Chu phó tổng quản cảm thấy, phải theo thông lệ trước kia, hạ nhân sơ suất làm tổn thất, chỉ đánh bằng roi, cuối cùng lại bắt chủ tử phải bù vào, như vậy mới thích hợp ư?” Bùi Nguyên Ca nhìn hắn, ánh mắt tối tăm, thở dài nói tiếp: “Theo ta thấy thì Chu phó tổng quản tuổi lớn, sức khỏe cũng không tốt, giờ ngay cả đầu óc bị ảnh hưởng nên cũng có vấn đề rồi, cái ghế phó tổng quản này, làm cũng hơi miễn cưỡng đó? Trần Thanh Gia này do ngươi tiến cử lên, yên ổn hậu viện cũng là chức trách của ngươi, giờ lại để cho kẻ trộm lẻn vào… Nếu không tìm được kẻ trộm, tìm vật bị mất về, ngươi cũng đừng làm phó tổng quản nữa, tìm người khác có tài đức hơn đi!”

Chu phó tổng quản trợn mắt há mồm, vừa rồi hắn còn muốn cầu tình cho Trần Thanh Gia, không ngờ trong nháy mắt, hắn cũng lưu lạc đến tình cảnh lưỡng nan giống bà ta.

Nếu không tìm được kẻ trộm, tìm vật bị mất, tức phó tổng quản hắn vô năng, tứ tiểu thư cách chức hắn cũng là danh chính ngôn thuận. Nhưng hắn luồn cúi bao lâu nay, khó khăn lắm mới lên được vị trí này, dầu mỡ không tới tay, hơn nữa còn được người kính trọng. Ra ngoài chỉ cần báo danh hào tổng quản Bùi phủ, ngay cả quan viên bình thường cũng phải kính hắn ba phần. Bị đuổi đi như vậy, ngay cả hắn cũng thấy không cam lòng!

Ai ngờ, mọi chuyện vẫn chưa dừng lại, Bùi Nguyên Ca tiếp tục nói: “Ta lần đầu xử lý công việc, tuy có tâm đề bạt, nhưng vẫn chưa hiểu hết năng lực các vị quản sự, vậy mượn việc này thử đi! Ai tìm được vật bị mất trước, tìm được kẻ trộm, quản gia thì thăng lên làm phó tổng quản; từ quản gia trở xuống , thăng lên một cấp, thưởng hai trăm lượng. Mọi người đều có cơ hội giống nhau, các ngươi cứ thế mà làm!”

Thư Tuyết Ngọc nhìn Bùi Nguyên Ca xử sự, thầm khen ngợi.

Chuyện mất trộm này, người trong phủ biết nội tình khẳng định không ít, hiện tại Nguyên Ca đã tung ra mồi nhử, với Trần Thanh Gia và Chu phó tổng quản mà nói, việc này coi như lập công chuộc tội; với những người còn lại mà nói, đó là dụ dỗ, hơn nữa dụ dỗ có sức nặng vô cùng. Chỉ có một miếng thịt, nhưng lại có rất nhiều sói đói, một hai người có thể nhịn không cắn, nhưng chẳng lẽ tất cả mọi người đều nhịn được? Suy nghĩ này ai cũng có, nên càng khiến tâm tư bọn họ dao động. Nguyên Ca thủ đoạn thật lợi hại.

Nhìn dáng vẻ những người xung quanh, Chu phó tổng quản thầm kêu không ổn, chuyện này ngay cả hắn cũng động tâm, huống chi người khác? Hơn nữa, cái ghế phó tổng quản này, không biết bao nhiêu người nhòm ngó như hổ rình mối. Hiện giờ có cơ hội tốt như vậy, ai lại chịu buông tha dễ dàng đây?

Bùi Nguyên Ca lúc này không nói thêm nữa, chỉ chậm rãi uống trà, lẳng lặng chờ kết quả.

========

Chương 52: Đích thứ khác nhau, truy tìm vật bị mất

Trương Đức Hải khom người cúi đầu, trong lòng nổi lên làn sóng dao động dữ dội, rốt cục hắn cũng hiểu được cơ hội mà Bùi Nguyên Ca nói là gì. Nhìn một cách đơn thuần, hắn tiếp xúc với tứ tiểu thư trong thời gian rất ngắn, nhưng cũng biết thủ đoạn của nàng cao minh nhường nào, huống chi, nàng còn khiến Chương di nương độc sủng 10 năm bị giam lỏng… Trong lòng cân nhắc lại lần nữa , cuối cùng thầm hạ quyết tâm, lặng lẽ phái người rời khỏi Tĩnh Nhã đường.

“Tốt lắm, lời nên nói, ta đều đã nói hết rồi —— ”

Đúng lúc đó, đại nha hoàn của Bùi Nguyên Dung là Tú Ngọc tiến vào nói: “Tứ tiểu thư, lão gia đã trở lại, tam tiểu thư đã kể hết mọi chuyện xảy ra, lão gia mời ngài và phu nhân đến Đồng Trạch đường!” Lời vừa nói ra, mọi người ở đây tâm tư lại dao động, ngay cả Trương Đức Hải cũng có chút hối hận, nhưng người đã phái đi không thể rút lại, chỉ hy vọng Tứ tiểu thư có thể ứng phó được trước mặt lão gia.

Thư Tuyết Ngọc hơi lo lắng nói: “Nguyên Ca, chúng ta mau qua đó thôi!”

Bùi Nguyên Ca không vội vàng, trước để mọi người giải tán, sau đó mới cùng Thư Tuyết Ngọc đi tới Đồng Trạch đường.

Trong phòng, Bùi Nguyên Dung đang lệ rơi đầy mặt, khóc lóc kể lể, Bùi Chư Thành nhẹ giọng an ủi. Bùi Nguyên Ca không vội xen vào, đi tới trước bàn, thử độ ấm của nước trà, rồi mới châm (rót) một ly trà, hai tay bưng đến trước mặt Bùi Chư Thành, ôn nhu nói: “Phụ thân công vụ cả ngày, chắc hẳn rất mệt, nữ nhi mời người uống ly trà thấm giọng, có chuyện gì chờ lát nữa rồi nói, không cần sốt ruột.”

Bùi Chư Thành đúng là vừa mệt vừa khát, vui vẻ nói: “Ca nhi vẫn là tri kỷ nhất, biết thương phụ thân.”

Bùi Nguyên Dung không ngờ mình khóc kể nửa ngày, nhưng lại không bằng một ly trà của Bùi Nguyên Ca, vừa tức vừa giận, khóc lớn: “Phụ thân còn khen nàng! Không biết nàng ta và phu nhân có tâm tư gì, vừa xử lý phủ vụ liền đổi mama quản sự trong viện con. Hôm nay còn nói muốn dẫn con đi xem cửa hàng, nhận biết sổ sách, ai ngờ đúng ngày mất trộm . Sau đó, phu nhân và tứ muội, một không truy kẻ trộm, hai không phạt nặng mama quản sự, ba không chịu đền bù đồ bị mất cho con. Đây rõ ràng là khi dễ con do di nương sinh ra , cố ý lạnh nhạt con. Di nương nay bị giam lỏng, nữ nhi chỉ có phụ thân có thể dựa vào, phụ thân phải làm chủ cho con!”

Kịch bản tốt ban đầu Chương Vân đặt ra, nàng ta cũng không thèm để ý xem tình huống còn thích hợp nữa hay không, chỉ rập khuôn nói theo (đầu heo mà :v).

Bùi Nguyên Ca vừa nhận lấy ly trà Bùi Chư Thành đã uống hết, đang định rót thêm, nghe xong Bùi Nguyên Dung nói, tức giận ném ly trà trong tay xuống đất, “choang” một tiếng vỡ tan tành, lạnh giọng phẫn nộ quát: “Tam tỷ ngươi nói gì?”

Nàng xưa nay trầm tĩnh thong dong, dù ủy khuất cũng chỉ rơi lệ, Bùi Chư Thành chưa bao giờ thấy nàng như thế, vội hỏi nói: “Ca nhi sao vậy? Có bị thương chỗ nào không?”

Bùi Nguyên Ca ngoảnh mặt làm ngơ, vọt tới trước mặt Bùi Nguyên Dung, tức giận nói: “Ngươi nói ta ỷ vào thân phận đích nữ, khi dễ (ức hiếp) thứ nữ như ngươi? Được, vậy thì chúng ta ba mặt một lời nói cho rõ ràng! Từ nhỏ đến lớn, có thứ gì không phải ba tỷ muội chúng ta mỗi người một phần, khi nào ta được nhiều hơn chưa? Chưa nói đến phụ thân và di nương đều không phải người như vậy, chỉ nói đến tình tỷ muội chúng ta. Không nói đâu xa, đồ trong phòng ta, phàm thứ gì tốt, ngươi muốn lấy, ta đã đưa ngươi bao nhiêu? Được, được lắm, nếu đã mất công chịu tiếng xấu, thì cho nó thành thật luôn đi.” Nói xong tức giận quát lên: “Tử Uyển, lấy tờ khai ra đây, phàm đồ gì ta đưa tam tỷ, đều lấy về hết cho ta! Từ nay về sau, ta không dám nhận có người tỷ tỷ như ngươi, ngươi mà là thứ tỷ của ta gì chứ, giống tổ tông của ta thì đúng hơn, ta không đáp ứng nổi ngươi nữa đâu?”

Tử Uyển nghe lệnh, xoay người trở về lấy tờ khai.

Nhắc tới đồ của Tĩnh Xu trai, Bùi Nguyên Dung nhất thời chột dạ, ấp úng nói: “Những thứ đó đều là ngươi tặng cho ta, sao phải trả lại chứ?”

Bùi Chư Thành khuyên giải hai bên: “Được rồi, được rồi, đều là tỷ muội với nhau, cần gì phải phân rạch ròi như vậy?”

Ông cho rằng chỉ có son phấn lung tung, vải vóc may mặc gì đó, nhưng mà khi nhìn tờ khai (tờ giấy kê khai đồ vật) Tử Uyển đưa ra, đến lượt Bùi Chư Thành tức giận. Cái gì mà sư tử xanh ngọc , tranh gỗ tử đàn, hộp nữ trang pháp lang (đã giải thích pháp lang ở các chương trước)… Tất cả đều là đồ quý giá, rất nhiều thứ là di vậy Minh Cẩm lưu lại, lại đều bị Bùi Nguyên Dung lấy đi! Ông nhớ lại lúc trước, Dung nhi đi thăm bệnh Ca nhi, kết quả lại “xin đồ”, tức giận không kiềm chế được, quát lớn: “Làm càn! Bùi Nguyên Dung, những thứ này ngươi cũng dám lấy! Làm giống theo tờ khai này , hoàn trả lại cho Ca nhi hết cho ta!”

Bùi Nguyên Dung sợ ngây người, nhưng vẫn luyến tiếc những đồ tốt kia, ngập ngừng nói: “Đây đều là tứ muội đưa ta!”

“Đúng vậy, ta hối hận vì đã tặng cho bạch nhãn lang [*]như ngươi! Giáo tập tiên sinh hãm hại ta, tam tỷ ngươi giúp tiên sinh làm chứng. Trong hoàng cung, ngươi trộm thơ của ta nhưng quay lại vu oan hãm hại ta, giờ còn nói ta ỷ vào là đích nữ ức hiếp thứ nữ là ngươi… Sớm biết như thế, ta có ném vào nước cũng không đưa cho ngươi!” Bùi Nguyên Ca vừa ủy khuất vừa buồn bực, không kiềm chế được nữa, xoay người gục xuống mặt bàn khóc nức nở.

[*] bạch nhãn lang (白眼狼) — hình dung người vô tình vô nghĩa, tâm địa hung ác, vong ân phụ nghĩa

Nàng xưa nay luôn trầm tĩnh, có ủy khuất cũng ít khi như vậy, có thể thấy được lần này thực sự bị thương tâm!

“Thạch Nghiễn, dẫn người đến Thải Vi viên, theo tờ giấy này, đem hết những thứ ghi trong đó tới đây!” Bùi Chư Thành phát cáu vì Bùi Nguyên Dung kiến thức hạn hẹp, nữ nhi Bùi phủ, Chương Vân lại chưởng phủ, chẳng lẽ còn khắt khe nàng sao? Thế nhưng lại lỗ mãng như vậy!

“Ca nhi, con cũng thật là…, dù rộng rãi cũng nên đúng mực, di vật của mẫu thân, con cũng dám đem tặng?” Mặc dù cũng là trách cứ, nhưng ngữ điệu thân thiết lại hoàn toàn khác.

Bùi Nguyên Ca nghẹn ngào nói: “Con vốn cho rằng, tỷ muội hòa thuận quan trọng hơn, ai ngờ…”

Bùi Chư Thành trừng mắt nhìn nàng, lấy khăn tay trong áo ra, lau nước mắt cho nàng, cũng không hỏi chuyện Thải Vi viên mất trộm nữa. Ngay cả đồ quý trọng như vậy, Ca nhi cũng đưa cho Dung nhi, làm sao có thể cố ý khắt khe Dung nhi được chứ? Rõ ràng Dung nhi mượn cớ làm loạn, kiên quyết muốn kiếm chuyện.

Ông không hỏi, nhưng Bùi Nguyên Ca lại chủ động kể rõ sự tình, nói rõ nguyên nhân mình làm như vậy: “Mặc dù Bùi phủ có lệ cũ như vậy, nhưng con cảm thấy không ổn, tục ngữ nói, tiền tài động lòng người, tuy đánh năm mươi đại bản, nhưng khó đảm bảo không có người thấy tiền nảy sinh lòng tham, liều mạng chịu đau mà trộm đồ. Chẳng bằng mượn việc này sửa lại thông lệ, cho người mang tâm xấu như lời cảnh cáo, cũng có thể đốc thúc nhóm mama quản sự làm việc nghiêm túc, không dám qua loa lấy lệ! Nếu con có chỗ nào suy nghĩ không chu toàn, xin phụ thân chỉ dạy.”

“Không, con làm tốt lắm, cứ theo ý con đi!” Nghe thấy nữ nhi làm việc chừng mực, phong thái quý phái, Bùi Chư Thành hết sức vui mừng.

Bùi Nguyên Ca cười nói: “Đều do mẫu thân dạy tốt!”

Từ đầu tới cuối, Thư Tuyết Ngọc chưa nói lời nào, thấy Bùi Nguyên Ca xoay chuyển phong ba biến mất, ngược lại khiến Bùi Chư Thành càng yêu thương, trong lòng bội phục. Nhưng thủ đoạn như vậy, hiển nhiên không phải vị chính thất phu nhân như bà sử dụng. Nguyên Ca chịu đem đồ giá trị ngàn vàng đưa cho Bùi Nguyên Dung, không ai có thể nói nàng khắt khe thứ tỷ. Đúng như lời Nguyên Ca nói , chuyện này để Nguyên Ca xử lý thích hợp hơn.

Nghe thấy Nguyên Ca nhường hết công lao cho mình, Thư Tuyết Ngọc ngẩn ra, giương mắt nhìn, vừa vặn đón nhận ánh mắt phức tạp mang theo chút vui mừng, một chút xin lỗi của Bùi Chư Thành, trong lòng chấn động, quay đầu đi, tránh ánh mắt ông.

Đúng lúc này, Thạch Nghiễn báo lại nói: “Lão gia, Trương quản sự cầu kiến, nói là tìm được đồ mất trộm rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK