Ôn Dật Lan muốn giải thích, nói rằng vì đang ở cung của Liễu quý phi, nàng mới nói như vậy. Nhưng không cách nào bác được Diệp Vấn Quân chất vấn, nôn nóng đến mức cả ngươi run rẩy. Bùi Nguyên Ca nhẹ nhàng cầm tay nàng, đột nhiên kinh hoảng thất sắc hô lớn: “Xong rồi xong rồi, lần này ta xong rồi!”
“Bây giờ mới biết ngươi xong rồi sao? Đã muộn!” Diệp Vấn Quân cười lạnh.
“Hôm qua nha hoàn trong viện ta cãi nhau, ta trách cứ đôi câu, vốn nghĩ không có gì. Giờ ngẫm lại, là đại bất kính a!” Bùi Nguyên Ca vẻ mặt như đưa đám, hai bàn tay đan chặt vào nhau, nói: “Viện của ta ở Bùi phủ, chủ nhân Bùi phủ là phụ thân ta, ta hẳn phải bẩm báo phụ thân xử lý mới đúng. Bùi phủ lại ở kinh thành, thuộc Đại Hạ vương triều, Hoàng thượng đứng đầu Đại Hạ, nói cách khác, phụ thân phải đem chuyện này bẩm báo cho hoàng thượng, để hoàng thượng quyết đoán cuối cùng. Nhưng mà, chuyện này ta lại tự mình xử lí. Ta thật sự không muốn vượt qua phụ thân, càng không dám bất kính với hoàng thượng… Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?”
Đôi mắt trong suốt rưng rưng, kinh hoảng nhìn chung quanh, gấp đến độ sắp khóc, khiến người ta thương tiếc.
Ngu ngốc! Diệp Vấn Quân khinh thường cười nhạo nói: “Ngươi nghĩ ngươi là ai? Hai nha hoàn trong viện cãi nhau, chuyện nhỏ nhặt không đáng kể này, ngươi cũng muốn ẫm ĩ đến chỗ phụ thân ngươi sao? Còn muốn thỉnh hoàng thượng quyết đoán! Tốt xấu ngươi cũng là chủ nhân trong viện, ngay cả chuyện này cũng không quản được, thì cũng quá vô dụng đi!”
“Nói như vậy, ta là chủ nhân, chuyện cãi nhau nhỏ này, ta có thể xử lý ?” Bùi Nguyên Ca như hiểu ra, bỗng nhiên chuyển chủ đề, ngưng mắt nhìn Diệp Vấn Quân, nói: “Vậy ta cũng không hiểu, Trầm hương điện trong Trường Xuân cung của Liễu quý phi, Liễu quý phi thân là đứng đầu một cung, chẳng lẽ ngay cả chuyện hai nha đầu cãi nhau tình cũng quản không được, ngược lại còn phải làm phiền Hoàng hậu nương nương sao? Hay là, Diệp tiểu thư cảm thấy, Liễu quý phi nương nương chính là vô dụng như vậy?” Lập tức phản vấn Diệp Vấn Quân.
Diệp Vấn Quân lúc này mới biết mục đích của Bùi Nguyên Ca, cứng họng nói không nên lời.
Mọi người xung quanh đều thở phào, bọn họ cũng nghe thấy Ôn Dật Lan nói, cũng không mở miệng cản lại, chiếu theo lời Diệp Vấn Quân, tất cũng bị liên lụy. Hiện tại bị Bùi Nguyên Ca nói hai ba câu hóa giải việc này, ai nấy đều yên tâm, thầm khen Bùi Nguyên Ca thông minh, rối rít trêu ghẹo đùa giỡn, coi như quên đi đi chuyện này.
“Vị Bùi tứ tiểu thư này, thật ra rất thú vị.” Trên lầu cao, Liễu quý phi khoan thai, quyến rũ, cười phân phó cung nữ vài câu, quay đầu nhìn nam tử dung mạo kinh thế bên cạnh, trong ánh mắt lóe lên dị sắc không dễ phát hiện: “Mặc nhi, con cảm thấy sao?”
Vũ Hoằng Mặc không đáp, đôi mắt phượng chăm chú nhìn bóng dáng màu trắng dưới lầu, khóe miệng hiện lên nụ cười tà mị.
Bùi tứ tiểu thư…
Bên giàn hoa, một cung nữ áo xanh đi tới bên cạnh Bùi Nguyên Ca, cung kính nói: “Bùi tứ tiểu thư, giày của người bị bẩn, quý phi nương nương phái nô tỳ tới mời tiểu thư đến Thiên điện đổi giày mới, sau đó sẽ mời thái y đến xem vết thương ở chân của tiểu thư. Thỉnh tiểu thư đi cùng nô tỳ!”
Liễu quý phi săn sóc chu đáo như vậy ư? Không biết là bản tính vốn có hay có ý đồ khác? Bùi Nguyên Ca thầm nghĩ.
Nhưng mà, Thiên điện xa hoa không có nhiều người, thái y chẩn trị qua, nói nàng chỉ bị ứ thương một chút. Cung nữ giúp nàng xoa bóp tan máu bầm dựa theo thái y phân phó, còn đưa nàng thay đôi giày mới tinh xảo, sau đó mới dẫn Bùi Nguyên Ca trở lại chính điện. Tất cả mọi người đều đã nhập điện, Liễu quý phi còn chưa tới, buổi tiệc cũng chưa chính thức bắt đầu, nhưng không khí cũng đã bắt đầu náo nhiệt, rất nhiều người vây quanh một bức họa, hứng thú thảo luận sôi nổi .
Di chuyển ánh mắt, nhìn Bùi Nguyên Dung.
Nàng ta bị vây giữa mọi người, mặt đỏ hồng, thần thái phấn chấn, nữ tử nhìn bằng ánh mắt ghen tị, còn nam tử thì tán thưởng, nhìn qua vô cùng nổi bật. Bùi Nguyên Ca cảm thấy kì lạ, Bùi Nguyên Dung ngoài dung mạo minh diễm bên ngoài, tài nghệ còn lại đều tầm thường, sao có thể được tôn sùng như thế? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nghĩ vậy, nàng tao nhã đi tới, nhẹ giọng kêu: “Tam tỷ tỷ.”
Ngoài dự đoán, Bùi Nguyên Dung không đổi sắc nhìn nàng, ngược lại còn cười dài ngoắc tay về phía nàng: “Tứ muội mau tới đây, mọi người đều lấy bức họa này làm chủ đề ngâm thơ, tứ muội ngươi xưa nay tài hoa xuất chúng, nhất định có thể dành được vị trí đầu”. Vỗn dĩ nàng vẫn lo lắng, Bùi Nguyên Ca đi theo, sẽ phá hư chuyện tốt của nàng, không ngờ nàng ta lại đột nhiên rời đi, để nàng có thời gian rảnh, thật sự là trời cũng giúp mình!
Bùi Nguyên Ca a Bùi Nguyên Ca, cho dù vừa rồi ngươi gây náo động, đó cũng chỉ như phù dung sớm nở tối tàn, để ngươi mất mặt trở về, từ nay về sau không ngẩng đầu lên được!
Trong lòng Bùi Nguyên Ca cảnh giác, nhưng trên mặt vẫn mang theo ý cười: “Tam tỷ tán thưởng, muội muội tài sơ học thiển, không dám bêu xấu!”
“Tứ muội đừng nên khiêm tốn, hơn nữa, dù thật sự viết không tốt, cũng không tính gì cả, chỉ là trò chơi mà thôi!” Bùi Nguyên Dung khuyên ân cần, nếu nàng ta không nhìn tranh làm thơ, thì mưu kế của mình thực hiện thế nào đây? Trải qua màn kinh diễm ban nãy, hiện tại, Bùi Nguyên Dung càng nóng lòng muốn đạp Bùi Nguyên Ca vào trong vũng bùn, trọn đời không thể xoay người.
“Đúng vậy đúng vậy!” Mọi người phụ họa, đều muốn nhìn tài học của Bùi Nguyên Ca.
An Trác Nhiên nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Ca, cười lạnh nói: “Mọi người đừng làm khó dễ Bùi tứ tiểu thư, Bùi tướng quân là võ tướng, sở trường là tung hoành bày trận, nói đến ngâm thơ, kia không phải là bắt Trương Phi cầm kim may sao? Gia học như thế, ta nghĩ không bằng để Bùi tứ tiểu thư biểu diễn hạ vũ, nói không chừng còn là sở trường đó!” Hắn vốn lòng dạ hẹp hòi, Bùi Nguyên Ca là vị hôn thê bị hắn bỏ rơi, giờ lại kinh diễm hơn ngươi như thế, hóa ra ý bảo hắn có mắt không tròng sao. Bởi vậy, trong lòng ghét cay ghét đắng nàng không thua gì Bùi Nguyên Dung, chỉ ước gì nàng lòi cái xấu mất hiện thể diện.
Nghe giọng mỉa mai của hắn, lại đẩy cả Bùi Chư Thành vào, đôi mắt Bùi Nguyên Ca chuyển lạnh, thản nhiên nhìn hắn, bước lên trên.
Trên giấy tuyên thành tinh xảo, bức tranh vẽ cảnh sắc biên cương, bầu trời xa xăm, sông nước khô cạn, tường thành sừng sững cô độc mà hùng tráng, cành dưỡng liệu trơ trụi theo gió lay động, khung cảnh hiu quạnh nhưng không ảm đạm mất hứng, ngược lại có một loại bi tráng thê lương, bức tranh đường nét mạnh mẽ, hiển nhiên là được vẽ từ tay nam tử. Bức tranh đẹp, nhưng lấy chủ đề là phong cảnh biên cương, cảnh sắc bí thương hùng tránh như thế, đừng nói nữ tử, ngay cả nam tử ở đây, đa số đều trang phục phú quý, cũng khó mà viết ra được thơ hay.
Nhưng mà, lại vừa vặn đúng lúc với nàng… Bùi Nguyên Ca mỉm cười.
Bùi Chư Thành lần này từ biên cương trở về, từng giảng thuật qua biên cương thú sự (chuyện lí thú) với nàng, còn mang về một bức bình phong cảnh trí biên cương đại mạc cát vàng, nàng từng lấy nó để viết một bài thơ, hôm nay lấy dùng ở đây thật ra rất đúng lúc.
Ngón tay như ngọc nhấc bút lông, ở trên miếng lục mềm mại chậm rãi chuyển động.
Từ lúc nàng bắt đầu viết, toàn bộ đại điện bỗng nhiên yên tĩnh, đủ loại ánh mắt tập trung trên người Bùi Nguyên Ca, kinh ngạc có, khinh thường cũng có, còn cả không thể tin nổi.
An Trác Nhiên cười lạnh mở miệng: “Bùi tứ tiểu thư thực không biết khiêm tốn, đúng xứng với 4 chữ tài sơ học thiển. Nhưng mà, dù tài sơ học thiển như nào, cũng không nên lấy trộm thơ của tam tiểu thư chứ? Không biết làm thơ thì thôi đi, nhưng vì lấy thánh sủng, lại đi trộm thơ tỷ tỷ, nhân cách ti tiện, người như vậy, thật sự làm bẩn hoa yến của quý phi nương nương!”
Thơ của Bùi Nguyên Dung? Tay chấp bút của Bùi Nguyên Ca dừng lại, ngẩng đầu, đón nhận tươi cười đắc ý của Bùi Nguyên Dung. Thì ra là thế!
Trách không được vừa rồi nàng ta cười tươi với mình… Chắc là từ tay đám người ở Tĩnh Xu trai lấy trộm thi tập của nàng, dành viết thơ trước, sau đó chờ nàng nhảy vào.
Lấy biên cương làm đề thơ vốn sẽ không dễ viết, Bùi Nguyên Ca vừa vặn viết được 1 bài, nhưng không truyền ra ngoài, lại vừa vặn sát đề, tình cảnh này, đương nhiên sẽ thuận tay lấy dùng, cứ như vậy rơi vào cạm bẫy của nàng…
Bởi lời đồn đãi lui hôn, thanh danh của Bùi Nguyên Ca vốn lung lay sắp đổ, nay lại trộm thơ tranh sủng, từ nay về sau, giới danh viện kinh thành, sẽ không còn có chỗ yên ổn cho nàng…
Đủ ti tiện, đủ ngoan độc!
======
Chương 20: Vạch trần chân tướngMọi âm thanh đều dừng lại, Bùi Nguyên Ca có thể cảm giác được ánh mắt của mọi người trên đại điện đều tập trung ở trên người mình, hơn nữa còn một ánh mắt đạm bạc, u lãnh, giống như đâm vào lưng nàng. Nhưng quan trọng nhất hiện tại, là giải quyết khốn cảnh trước mắt, Bùi Nguyên Ca cắn nhẹ môi, nhìn nhanh tấm vải lụa trắng noãn, tiếp tục viết tuyệt đối không được, tranh chấp với Bùi Nguyên Dung cũng chỉ là hạ sách, sẽ chỉ khiến người ta thêm chế giễu. Nhưng nếu viết thơ khác thì sao?
Bùi Nguyên Ca lắc đầu, phủ định chủ ý này.
Câu đầu tiên nàng đã viết sáu chữ, muốn viết tiếp tại chỗ câu thơ khác sau sáu chữ này, vừa phải phù hợp chủ đề biên cường, vừa phải xuất sắc, quá khó khăn … Đột nhiên ánh mắt chợt lóe, xẹt qua bảy chữ, tiếp tục đặt bút viết.
Trong đại điện chỉ còn tiếng thở, An Trác Nhiên khóe môi cong lên: “Đã nói thơ này do Bùi tam tiểu thư làm, Bùi tứ tiểu thư vẫn chép nguyên văn nó, thật quá vô liêm sỉ? Huống chi, ngươi còn sai một chữ, thất ngôn tứ tuyệt đặc sắc biến thành chẳng ra gì. Bùi tứ tiểu thư còn có thể viết xuống tự nhiên trấn định như vậy, phần hàm dưỡng công phu này, thực khiến người ta theo không kịp!”
“An thế tử có phải hơi nóng vội? Tam tỷ tỷ viết là thơ, ta viết “nhất khuyết từ” (khuyết một từ). Bùi Nguyên Ca liếc nhìn hắn, thanh âm thanh nhã vang lên giữa đại điện: “Hoàng hà viễn thượng, bạch vân nhất phiến, cô thành vạn nhận san, khương địch hà tu oán, dương liễu xuân phong, bất độ ngọc môn quan”
Bài thơ này nguyên bản là thất ngôn tứ tuyệt:
Hoàng hà viễn thượng bạch vân gian,
Nhất phiến cô thành vạn nhận san
Khương Địch hà tu oán Dương Liễu
Xuân phong bất độ Ngọc Môn quan. [1]
Nàng đã xóa chữ “gian” ở cuối câu đầu tiên, thêm một dấu chấm, nhưng lại đem bài thơ này đổi thành khuyết một từ. Lưu loát như nước chảy mây trôi, hoàn toàn tự nhiên, ý cảnh không hề kém hơn nguyên thi (ý nói là cái hồn trong bài mới không hề kém bài cũ).
Cho dù bài thơ do Bùi Nguyên Dung làm, nhưng Bùi Nguyên Ca có thể cơ biến (tùy cơ ứng biến) đến tận đây, trí tuệ nhạy bén này, cũng đủ để làm người ta trầm trồ.
Trong điện khen ngợi không ngớt, Bùi Nguyên Dung tức giận đến phát run, khó khăn mới nuốt xuống lời chửi mắng, miễn cưỡng cười nói: “Ta rất vất vả mới ngâm ra thơ này, tứ muội muội chỉ làm mất một chữ, hơi cải biến, để chính mình từ mới thành được yêu thích, có phải rất cơ hội hay không?” Ý nàng muốn nhắc nhở mọi người, nguyên bản bài thơ này do nàng làm, nếu không có thơ hay của nàng thì lời thơ của Bùi Nguyên Ca sao có thể hay như thế? Người tài hoa chân chính là nàng, người nên nhận tất cả lời ca tụng này cũng phải là nàng mới đúng!
Giữ mặt mũi Bùi phủ, Bùi Nguyên Ca không muốn vạch trần nàng ta trước mặt mọi người, không nghĩ tới Bùi Nguyên Dung lại không thuận theo cũng không buông tha…
Cười lạnh lùng, đang muốn mở miệng, lại nghe phía trước bên trái truyền ra giọng nói như rượu ngon, làm người ta muốn say: “Bùi tam tiểu thư nói phải, tuy tứ tiểu thư trí tuệ nhạy bén, nhưng chung quy vẫn là mưu lợi, chỉ có thơ của tam tiểu thư khí thế to lớn, thê lương bi tráng, thật khiến người ta tán thưởng.” Phương hướng giọng nói truyện đến, tựa hồ chính là nơi trước đó làm nàng đứng ngồi không yên, Bùi Nguyên Ca ngưng mày, quay đầu nhìn, nhất thời ngẩn ra.
Nam tử thân hồng y, vạt áo tay áo viền đen, dùng kim tuyến thêu tinh xảo. Người khác đều ngồi nghiêm chỉnh rụt rè, chỉ có hắn nghiêng người tựa lưng vào ghế ngồi, lấy tay chống đầu, tay kia thưởng thức ghế vòng làm bằng gỗ tử đàn nhẵn bóng, tư thái nhàn nhã mà lười biếng, phóng khoáng ngang ngược. Dung mạo mỹ lệ hơn cả nữ tử, nhưng không có chút mùi son phấn, ngược lại càng có vẻ hơn người. Môi mỏng mang theo nụ cười như có như không, tựa tiếu phi tiếu, đôi mắt phượng hẹp dài khẽ nhướn lên, khiến người ta cảm giác ôn nhu, ẩn tình. Nữ tử bị hắn nhìn đều đỏ mặt, lại ngượng ngùng mừng thầm, bị hút vào trong đó.
Quanh thân nam tử này đều toát lên một loại ma lực tà mị, dù lấy định lực của Bùi Nguyên Ca, cũng không ngăn được tim đập nhanh mà bị kiềm hãm.
Xung quanh vang lên tiếng nữ tử thở dài ghen tị, ghen tị ánh mắt đều bắn về phía Bùi Nguyên Dung. Cửu hoàng tử từ khi nhập điện đến nay, bất luận người khác a dua lấy lòng như nào, cũng không nói, nhưng vừa mở miệng lại là tán thưởng Bùi Nguyên Dung… Quả nhiên là thứ nữ di nương sinh, quen thói quyến rũ dụ dỗ người khác, lại ngay cả Cửu hoàng tử cũng trúng chiêu của nàng ta. Thật đáng giận!
Bùi Nguyên Dung kích động muốn ngất: Cửu hoàng tử tán dương ta, hắn kính trọng chỉ riêng với ta.
Nữ tử trên điệu đều bị phong thái của Vũ Hoằng Mặc mê hoặc, chỉ có Bùi Nguyên Ca vẫn duy trì tỉnh táo, cũng chỉ có nàng, mới có thể nhìn ra sau đôi mắt ôn nhu đa tình kia của Vũ Hoằng Mặc, che dấu ám thúy sâu thẳm, giống như là cây bông nhiễm độc châm, nhìn thì ôn nhu, nhưng vào lúc ngươi lơ đãng cho ngươi một kích trí mệnh.
Nam nhân này, tuyệt đối không thể trêu chọc! Bùi Nguyên Ca âm thầm hạ kết luận, theo bản năng lui ra phía sau vài bước.
“Thơ này của Bùi tam tiểu thư, làm ta không khỏi nhớ tới một truyền thuyết lưu truyền ở nơi biên thùy. Rất lâu trước đây, có đôi tình nhân ở biên cương, nữ tử tên là Dương Liễu, xinh đẹp như hoa; nam tử tên là Khương Địch, cao lớn uy mãnh. Nhưng mà, sau đó Dương Liễu lại gả cho người khác. Trước hôm xuất giá, Khương Địch chạy tới chất vấn nàng, Dương Liễu nói: Không phải ta không muốn gả cho chàng, nhưng mà chàng xem xem nơi biên cương hoang mạc này, ngay cả đóa hoa nhỏ cũng không nở được, ta giống như dương liễu ven đường kia, căn bản không thể sống sót. Vì thế, hai người cứ như vậy xa nhau”. Vũ Hoằng Mặc thở dài: “Lời nói của Dương Liễu cô nương không phải không có lý, nhưng nếu không có Khương Địch cùng với tướng sĩ của hắn trấn thủ biên cương, chống đỡ kẻ địch bên ngoài, sao có Đại Hạ yên bình cường thịnh bây giờ? “Khương Địch hà tu oán Dương Liễu, xuân phong bất độ Ngọc Môn quan”[3], mười bốn chữ ngắn ngủi, lại nói hết lòng tướng sĩ biên quan chua xót cam chịu. Bùi tam tiểu thư nhất định là nghe được truyền thuyết này từ chỗ Bùi tướng quân, cảm động sâu sắc, cho nên mới viết xuống những câu thơ như vậy? Thân là nữ tử, lại chú ý đến khó khăn của tướng sĩ nơi biên cương, tấm lòng như vậy, thật khiến người ta bội phục.”
[3] ý 2 câu thơ này là: tiếng sáo Khương Địch thổi nghe như oán than Dương Liễu, gió xuân không thổi được tới Ngọc Môn Quan
Nét mặt Bùi Nguyên Dung tươi như hoa: “Cửu hoàng tử con mắt tinh tường như đuốc, tiểu nữ đúng là nghe phụ thân kể chuyện này, có chút xúc động mới làm bài thơ.”
Trong lòng lại thầm nghĩ, nguy hiểm thật, phụ thân sủng ái Bùi Nguyên Ca, thường xuyên kệ chuyện xưa biên cương cho nàng, nói vậy nàng ta nghe được điển cố này nên mới viết hai câu thơ kia. Nếu Bùi Nguyên Ca lấy hai câu thơ này đến chất vấn mình, nàng không nói được, vậy sẽ lộ tẩy hết. Cũng may hiện tại Cửu hoàng tử nhắc đến trước, hơn nữa, Cửu hoàng tử từng chinh chiến biên cương, như thế càng có thể lưu lại hảo cảm với hắn, vậy chức Cửu hoàng tử phi này, tuyệt đối là vật trong tay của nàng!
Vũ Hoằng Mặc khóe môi kẽ cười, con ngươi màu đen lóe lên giễu cợt, lại nói với Bùi Nguyên Ca: “Nói vậy, Bùi tứ tiểu thư cũng là xúc động với điển cố này, cho nên nhìn thấy tấm biên cương đồ, không nhịn được mà suy đoán lời thơ, ta nói không sai chứ?”
Nam nhân này rất giảo hoạt !
Bùi Nguyên Ca càng thêm cảnh giác, lắc đầu: “Tiểu nữ vẫn chưa nghe phụ thân nói qua việc này.”
An Trác Nhiên cười nhạo nói: “Xem ra Bùi tứ tiểu thư tựa hồ cũng không được Bùi tướng quân yêu thích nha, nếu không sao tam tiểu thư biết, ngươi lại không biết chứ?” Sớm biết nàng không được sủng ái, thì đã sớm lui hôn sự này, cũng không để trễ đến hôm nay.
“Bùi tứ tiểu thư không biết việc này là đúng thôi”. Vũ Hoằng Mặc mỉm cười mở miệng: “Bởi vì biên cương không có truyền thuyết này, là ta vừa mới bịa đặt. Nhưng mà ta rất ngạc nhiên, ta bịa đặt điển cố, sao Bùi tam tiểu thư lại có thể biết trước được, dùng vào trong thơ của mình chứ? Hay là nói, thơ này… không phải do Bùi tam tiểu thư làm?”
Vẻ mặt hắn vẫn ôn nhu như cũ, thanh âm trầm bổng, lại khiến Bùi Nguyên Dung như rơi vào hầm băng, bên trọng đại điện ồn ào bùng phát…
— —— —— —— —— —— —— ——–
[1] Đây là bài Lương Châu Từ (涼州詞) của Vương Chi Hoán (王之渙)
Bản dịch thơ Nguyễn phước Hậu:
Cõi xa mây trắng mạch sông
Hoàng Núi vạn nhận cao thành quách hoang
Giặc thổi sáo Khương bài ” Oán liễu ”
Gió xuân nào tới Ngọc môn quan.