• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 45: Di nương bị phạt cấm túc

Đúng như Bùi Nguyên Ca dự đoán, đêm nay Bùi Chư Thành quả nhiên đi Tứ Đức viện. Chương Vân đợi một ngày dài như một năm, rốt cục cũng đợi được Bùi Chư Thành tới, trong lòng mừng như điên. Bà ta chuẩn bị đồ ăn ngon, lại trang điểm lẳng lơ quyến rũ, giọng nói mềm mại dịu dàng, không ngừng để lấy lòng Bùi Chư Thành.

Vương mama đột nhiên tiến vào, nhỏ giọng nói vào tai Chương Vân: “Di nương, người của Tĩnh Xu trai tới báo, nói tứ tiểu thư bị bệnh!”

Bùi Nguyên Ca bị bệnh? Chương Vân cười lạnh, trùng hợp vậy sao? Hôm trước giúp Thư Tuyết Ngọc giữ người, giờ lão gia vừa tới phòng bà lại cố tình bị bệnh? Nàng ta dùng lại trò cũ của bà, thứ nhất châm chọc bà, thứ hai khiến bà bị xấu mặt, hơn nữa còn phá thể diện của bà ngay trước mặt mọi người —— cùng là bệnh, Chương Vân không thể lôi người đi, Bùi Nguyên Ca lại có thể, ai có địa vị nặng hơn trong lòng Bùi Chư Thành, vừa nhìn sẽ thấy ngay!

Tiểu tiện nhân này, đừng mơ thực hiện được!

Chương Vân nháy mắt, Vương mama hiểu ý, đi ra ngoài lát sau thì trở lại.

Chương Vân biết mọi chuyện đã an bài ổn thỏa, trong lòng đắc ý, cười càng dịu dàng, ân cần hầu hạ Bùi Chư Thành. Đến giờ đi nghỉ, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài tranh cãi ầm ĩ, chưa kịp phản ứng lại đã thấy Thư Tuyết Ngọc đẩy Bạch Sương vọt vào, vẻ mặt đầy giận dữ.

Chương Vân nhíu mày, sao mama không lôi người ra ngoài? Lão muốn mình tự ra tay sao? Được, để Thư Tuyết Ngọc nháo đi!

Nghĩ vậy, bà ta giả vờ làm bộ dáng điềm đạm đáng thương, tiến lên hành lễ. Thư Tuyết Ngọc cản bà ta lại, thần sắc không tốt: “Ta không nhận nổi đại lễ của di nương, ta chỉ hỏi ngươi, thẻ bài xuất phủ đâu? Đưa cho ta!”

Bùi Chư Thành nhíu mày nhìn, hỏi: “Sao vậy?”

“Không chuyện gì lớn, chẳng qua tứ tiểu thư bị bệnh mà thôi. Bùi thượng thư và di nương nghỉ ngơi quan trọng hơn? Loại chuyện nhỏ này, không dám phiền ngài hỏi đến!” Thư Tuyết Ngọc cười lạnh, nghĩ đến những lời Tử Uyển bẩm báo lúc trước, tức giận đến run người, chỉ vào người Chương Vân, lớn tiếng quát: “Đưa bài cho ta!”

“Ca nhi bị bệnh?” Bùi Chư Thành kinh hãi, không để ý Thư Tuyết Ngọc đang chế giễu, lập tức phân phó người: “Thạch Nghiễn, cầm bái thiếp của ta tới phủ Trần thái y mời ông ấy tới đây. Mau! Không được chậm trễ!” Nói xong ông lập tức chạy ra khỏi Tứ Đức viện. Mọi người trong Tĩnh Xu trai đều mang gương mặt lo lắng, Bùi Chư Thành thấy vậy càng nóng ruột, chạy vọt vào. Bùi Nguyên Ca nằm trên giường, mặt đỏ bừng, người đầy mồ hôi, dường như đã hôn mê, sắc mặt ông nhất thời kịch biến.

Cũng may Trần thái y nhanh chóng được mời tới.

“Phong hàn xâm nhập, lại để thời gian quá lâu, trễ thêm chút nữa không chừng đã chuyển sang viêm phổi! Vị tiểu thư này của quý phủ thân thể nhu nhược (yếu đuối), độc mỹ nhân lệ lần trước còn chưa tiêu hết, phải nên bồi dưỡng cẩn thận chứ, sao lại để sơ ý như vậy?” Trần thái y không nhịn được oán giận, vội vàng kê thuốc.

Tử Uyển đút thuốc cho Bùi Nguyên Ca uống, qua hồi lâu mới hết bát thuốc, hô hấp cũng vững hơn nhiều.

Bùi Chư Thành lúc này mới cảm thấy hơi yên tâm, nhìn nha hoàn bốn phía, nhất tức giận nổi lên: “Các ngươi hầu hạ kiểu gì thế hả, Ca nhi bị phong hàn, vì sao không ai báo lại với ta? Vì sao không ai đi mời đại phu? Vì sao để chậm trễ đến mức suýt nữa chuyển sang viêm phổi? Tử Uyển! Không phải ngươi biết dược lý sao? Chẳng lẽ không biết phong hàn không thể kéo dài?”

Tử Uyển vội vàng quỳ xuống, nhanh chóng nói: “Sáng sớm nay nô tỳ thấy tình huống tứ tiểu thư không tốt, đã tới Tứ Đức viện bẩm báo lão gia, nhưng mà, lão gia nói…. Ngài nói ngài ở bên di nương, không có thời gian để ý. Bảo tiểu thư… bảo tiểu thư bị bệnh thì nghỉ ngơi cho tốt, đừng đến làm phiền lão gia! Nô tỳ muốn kê toa thuốc tạm thời, nhưng dược liệu đều ở khố phòng (phòng kho), chìa khóa lại ở chỗ Chương di nương. Sai người ra phủ mời đại phu, người gác cổng lại nói cửa đã khóa, không có thẻ bài của Chương di nương, không ai được ra ngoài. Nô tỳ đến Tứ Đức viện bẩm tấu vài lần, nhưng lần nào cũng bị đánh đuổi ra, sau nô tỳ thật sự không còn cách nào khác, mới đành phải cho người đi bẩm báo phu nhân….” Nói xong, không ngừng dập đầu, nước mặt rơi cuồn cuồn.

Bùi Chư Thành càng thêm tức giận: “Ta nói mấy lời vô liêm sỉ này lúc nào?”

“Dạ… Là Vương mama truyền lời, lúc ấy những người của Tứ Đức viện cùng nhau đánh đuổi nô tỳ ra!” Tử Uyển đầy mặt oán giận chỉ vào Vương mama nói.

Vương mama? Bùi Chư Thành bỗng nhiên nhớ lại Vương mama đã từng đi vào rồi lại đi ra, giờ nghĩ lại, ông đã đoán được chuyện gì xảy ra, nghĩ đến lần này Bùi Nguyên Ca bị bệnh nguy hiểm tính mạng, nhất thời tức giận chỉ thẳng vào Chương Vân không nói thành lời, đập chun trà trên bàn, phẫn nộ quát: “Tốt! Tốt! Chương di nương, Chương Vân, ngươi khá lắm.” Một tiếng cuối cùng như sấm động, hạ nhân trong phòng sợ tới mức không tự chủ được quỳ rạp xuống đất.

Chương Vân đã sớm trợn mắt há mồm, lanh lợi hàng ngày, giờ một chữ cũng không nên lời.

“Lão gia ——” Vương mama còn muốn giải thích.

Bùi Chư Thành nổi giận nói: “Câm mồm! Đừng tưởng rằng ta không biết các ngươi có tâm tư gì? Ca nhi là nữ nhi của ta! Nữ… nhi! Đừng đưa những thủ đoạn tranh giành sủng ái bẩn thỉu của các ngươi lên người con gái ta! Chương Vân, ta thấy người càng ngày càng hồ đồ, về Tứ Đức viện đóng cửa suy ngẫm nửa tháng cho ta, bỏ hết bỏ hết được những ý niệm xấu xa trong đầu ra thì mới được ra ngoài!” Cũng may lần này Ca nhi không sao, nếu Ca nhi xảy ra chuyện gì không hay….

Nhìn đôi mắt của Bùi Chư Thành nổi giận sung huyết, Chương Vân sợ tới mức cả người xụi lơ, nửa chữ cũng không dám nhiều lời.

Trong chốc lát, toàn bộ Bùi phủ đều biết tin Chương di nương bị phạt, nghị luận sôi nổi. Hậu viện tranh giành sủng ái vốn là chuyện thường, nhưng bởi vì tranh giành mà chậm trễ chữa bệnh cả đích nữ, thiếu chút nữa xảy ra chuyện lớn mất mạng, đây đã vượt quá giới hạn! Chương di nương là người thông minh, sao lần này lại hồ đồ như vậy? Chương di nương mười năm vinh sủng không suy, chẳng lẽ lần này thật sự gặp hạn?

Trong Tứ Đức viện, Chương Vân trăm tư không thể giải: “Mama, ngươi nói xem, sao lại trùng hợp như vậy được? Lão gia vừa đến chỗ ta, tiểu tiện nhân kia lập tức bị bệnh? Lại bởi vì ta có chút chậm trễ, mà nháo đến mức suýt thành viêm phổi… Nghĩ thế nào ta cũng cảm thấy Bùi Nguyên Ca đang thị uy với ta.” Trước bà giả bệnh không thành, Bùi Nguyên Ca cũng cố ý giả bệnh, đoán bà sẽ không để hạ nhân thông báo cho lão gia, kết quả… Cấm túc, chính mình lại bị cấm túc!

Tiểu tiện nhân này, thủ đoạn càng ngày thâm độc!

Vương mama cũng không hiểu, nhớ lại tình hình lúc đó, lại có thái y chẩn đoán, tứ tiểu thư không giống giả bệnh, nhưng chuyện này thật quá trùng hợp!

Đúng lúc này, tiểu nha hoàn đưa vào một phong thư, nói: “Tứ tiểu thư phái người đưa tới.”

Chương Vân mở ra, bên trong rơi xuống một bao thuốc bột, còn có một tờ giấy trắng trên có vài chữ: “Một bao thuốc bột do Tử Uyển bào chế, sau khi ăn vào giống như phong hàn, sốt cao không giảm, nhưng không nguy hiểm tính mạng. Giả bệnh tranh sủng rất cần thuốc hay, đặc biệt tặng di nương một bao, không cần cảm tạ. Bùi Nguyên Ca kính viết.” Chữ viết xiêu vẹo, nhưng lại không phải nét chữ của Bùi Nguyên Ca.

Ngang nhiên trắng trợn khiêu khích!

Chương Vân xé nát phong thư, phẫn nộ cuồng giận hét lớn: “Bùi.. Nguyên.. Ca —— ”

Trong Tĩnh Xu trai, tưởng tượng vẻ mặt của Chương Vân khi nhận được thư của nàng, Bùi Nguyên Ca “khỏi bệnh” lại mỉm cười lần nữa, không chút lo lắng Chương Vân sẽ cầm thư này đến chỗ phụ thân tố giác nàng. Thứ nhất, chữ viết trên lá thư không phải chữ của nàng. Thứ hai, bao thuốc bột kia cũng không phải do Tử Uyển điều chế cho nàng mà chỉ là bao bột đậu. Nàng cố ý đưa những thứ đó, cố ý nói cho Chương Vân biết chân tướng, chẳng qua là muốn kích động Chương Vân chút thôi.

Bỗng ngoài cửa truyền đến giọng Tử Uyển: “Tiểu thư, phu nhân phái người truyền tin nói buổi chiều muốn ra ngoài đi kiểm tra mấy cửa hàng hồi môn, hỏi tiểu thư có thời gian đi với bà ấy không?”

========

Chương 46: Phiền toái tìm đến

Ngồi thoải mái trong xe ngựa Bùi phủ, Bùi Nguyên Ca nhìn Thư Tuyết Ngọc có chút đăm chiêu. Từ sau khi Chương Vân bị cấm túc, Thư Tuyết Ngọc chủ động muốn dạy cho Bùi Nguyên Ca chủ trì nội vụ phủ trạch. Nàng vốn nghĩ đó chỉ là sách lược (kế sách) của Thư Tuyết Ngọc hoặc đang lấy lòng nàng và phụ thân mà thôi. Không ngờ Thư Tuyết Ngọc lại thật sự thực dụng tâm dạy nàng, lúc xử lý phủ vụ đều để nàng theo bên cạnh học tập, những điều quan trọng cần lưu ý đều nói kỹ càng, không hề giấu diếm nửa điều. Ngay cả hôm nay đi kiểm tra cửa hàng hồi môn cũng mang nàng theo cùng, nói muốn dạy nàng nhận biết.

Điều này hoàn toàn đã vượt quá phạm vi hợp tác, giống như thật lòng vậy.

Lúc đến cửa hàng hồi môn của Thư Tuyết Ngọc, Bùi Nguyên Ca càng nghi ngờ sâu hơn. Những cửa hàng này, chính là những cửa hàng trong danh sách trước đây Thư Tuyết Ngọc đưa cho nàng, cũng chính là cửa hàng hồi môn kiếp trước Chương Vân cho nàng…. Nói như vậy, chẳng lẽ kiếp trước, những cửa hàng này đều là của hồi môn Thư Tuyết Ngọc cho nàng nhưng bị Chương Vân chiếm tên? Nhưng mà….Thư Tuyết Ngọc mặc dù không phải hung thủ hại chết mẫu thân, nhưng hai người bất hòa là thật, nếu không lúc ấy mẫu thân bị ngộ hại, cũng sẽ không khiến mọi người đều cho rằng do Thư Tuyết Ngọc gây nên? Nếu bà ấy và mẫu thân bất hòa, vì sao lại đối tốt với mình như vậy?

Mọi chuyện trải qua ở kiếp trước làm Bùi Nguyên Ca hiểu được, không ai vô duyên vô cớ đốt tốt với ai. Chỉ là nàng không hiểu, vì sao Thư Tuyết Ngọc phải làm vậy với nàng?

Mang theo tâm trang khó hiểu, Bùi Nguyên Ca bước vào Giản Ninh trai.

Giản Ninh trai là cửa tiệm thêu tuyến, chuyên bán các đồ thêu. Chưởng quỹ đi theo từ khi Thư Tuyết Ngọc gả đi, luôn một lòng trung thành với bà. Thư Tuyết Ngọc bị cấm túc mười năm, hắn vẫn cần cù quản trướng như cũ, cứ đúng hạn đưa bạc đến Kiêm Gia viện, chưa bao giờ bỏ túi riêng. Lần này thấy Thư Tuyết Ngọc xuất viện, vô cùng kích động, trên gương mặt già nua cũng không nhịn được mà lấp lánh ánh lệ.

Thư Tuyết Ngọc cũng có chút xúc động, hàn huyên xong liền kéo Bùi Nguyên Ca qua, cười nói: “Đây là tứ tiểu thư, về sau thấy nàng cũng giống như thấy ta. Ngoài ra, ta muốn để nàng ấy thử tới kinh doanh cửa hàng, tránh tương lai bị hạ nhân ức hiếp. Các ngươi đều là lão hành gia (người có tuổi trong nghề) hãy giúp đỡ nàng ấy nhiều hơn! Yên tâm, nàng ấy thông minh lanh lợi hơn ta nhiều, sẽ không khiến các ngươi đau đầu giống ta trước đây đâu.”

“Phu nhân chê cười.” Chưởng quầy cung kính nói: “Ra mắt tứ tiểu thư.”

Bùi Nguyên Ca bán lễ nói: “Sau này xin chưỡng quỹ chỉ giáo nhiều hơn.”

Nàng tuổi tác còn nhỏ, tư thái lại thấp, nhưng khí phái toàn thân lại khiến người khác không thể bỏ qua. Hơn nữa cặp mắt đen như hạt châu kia, càng thể hiện sự thông minh thanh tú, làm người ta không dám khinh thường. Chưởng quỹ đã trải qua thế sự, nhưng cũng rất ít thấy nhân vật như vậy, chỉ nhìn trộm lướt qua rồi không dám nhìn nữa, càng cung kính nói: “Tứ tiểu thư quá khách khí rồi, lão nô nhất định tận tâm tận lực!”

Bùi Nguyên Ca thấy ông nói chân thành, nhưng tâm thần hơi hoảng hốt, ánh mắt thỉnh thoảng lại hướng ra bên ngoài. Nàng hỏi: “Ta thấy sắc mặt chưỡng quỹ có vẻ đang lo lắng, có phải gặp phiền toái gì hay không?”

Chưởng quỹ cả kinh: “Tứ tiểu thư thật tinh mắt!”

Bùi Nguyên Ca nhắc tới như vậy, Thư Tuyết Ngọc cũng nhận ra được khác thường: “Xảy ra chuyện gì sao?”

“Nói ra thật xấu hổ.” Chưởng quỹ cũng không giấu diếm nữa: “Lão nô theo phu nhân tới kinh thành, mấy năm nay kinh doanh giảm sút, Giản Ninh trai mặc dù không dám nói phồn thịnh phát đạt, nhưng trong số các cửa hàng đồ thêu ở kinh thành cũng có chút tiếng tăm. Ai ngờ gần đây, bên cạnh cũng mở cửa hàng thêu tuyến gọi là Nghiễm Trí trai, chuyên đối địch với Giản Ninh trai chúng ta. Đầu tiên bán ra sợi tơ thứ đẳng với giá thấp, lại tìm người đến cửa hàng quấy rối, chuyên mua những tơ sợi hiếm không có hàng, thậm chí còn cố ý nháo lớn mọi chuyện, sau đó lại đi truyền bá tứ phía, nói Giản Ninh trai chúng ta không cung cấp đủ hàng, lại bán giá cao, tiệm lớn mà ức hiếp khách, làm cho cửa hàng làm ăn ngày càng sa sút.”

Thư Tuyết Ngọc nhíu mày, loại người thích ra ám chiêu đùa bỡn kiểu này là khó đối phó nhất.

Bùi Nguyên Ca suy tư một hồi rồi hỏi: “Chưởng quỹ, có biết chủ nhân của Nghiễm Trí trai là ai không?” Tình thế kinh thành rắc rối phức tạp, cửa tiệm lại có chỗ đứng ở đây, nhất định có chút quan hệ. Nghiễm Trí trai này lai giả bất thiện (người đến không có ý tốt), vẫn nên tra ra người đứng sau rồi mới tính tiếp.

“Điều này…” Chưởng quầy lộ vẻ mặt xấu hổ: “Không tra ra được”.

“Vậy bên Nghiễm Trí trai có biết Giản Ninh trai là cửa hàng hồi môn của phu nhân không?” Bùi Nguyên Ca hỏi tiếp.

Chưỡng quỹ đáp: “Chắc là không biết. Theo phu nhân phân phó, Giản Ninh Trai xưa nay làm việc khiêm tốn, chưa bao giờ lấy danh nghĩa Bùi phủ sinh sự.” Trong lòng ông thầm thán phục, vị tứ tiểu thư này tuổi tuy nhỏ, nhưng nhìn nhận vấn đề rất chính xác, liên tiếp mấy vấn đề đều hỏi đúng trọng tâm, thật sự hiếm thấy.

Nếu biết Giản Ninh trai liên quan tới Bùi phủ mà vẫn tới cửa khiêu khích, điều đó chứng tỏ đối phương nhất định không sợ Bùi phủ, nhất định phải ứng phó cẩn thận. Nhưng tình huống trước mắt vẫn còn khá hơn chút, Bùi Nguyên Ca đang suy nghĩ thì trước cửa tiệm bỗng nhiên truyền đến tiếng tiểu nhị tức giận: “Tiểu thư, ngài không phải cố tình gây khó dễ đó chứ? Ta đã nói, Giản Ninh trai chúng ta không có loại chỉ thêu Ngọc Lâu điểm thúy này, ta chỉ nghe nói có hoa mẫu đơn gọi là Ngọc Lâu điểm thúy [*] thôi, còn chưa từng nghe qua loại chỉ thêu nào tên là Ngọc Lâu điểm thúy cả!”

[*] Một loại hoa mẫu đơn, theo phân loại về màu sắc, mẫu đơn trắng có nhiều loại như: Dạ Quang bạch, Cảnh Ngọc, Hương Ngọc, sao Kim Tuyết Lãng, Lưu Ly quan châu, Côn Sơn Dạ Quang,…trong đó có Ngọc Lâu điểm thúy

Ngay sau đó là tiếng tức giận của nữ tử kiêu căng: “Kiến thức nông cạn thì thôi đi, lại còn không thừa nhận. Nói cái gì mà Giản Ninh trai là cửa tiệm đồ thêu lớn nhất kinh thành, căn bản là mua danh chuộc tiếng, loại cửa tiệm này, sớm muộn cũng đóng cửa!”

Chưởng quỹ đau đầu: “Lại tới nữa…”

Bùi Nguyên Ca đã sớm nghe ra giọng cô gái kia, lắc đầu nói: “Cô nương này sợ rằng không liên quan tới Nghiễm Trí trai, ta ra ngoài ứng phó trước, nếu ta ứng đối không được thì chưởng quầy lại ra mặt sau.” Nói xong, nàng đeo khăn che mặt lên, xốc mành thêu ra ngoài.

Bên ngoài có một gã mặc áo dài cổ tròn thêu kiếm lan văn, một nữ tử mặc váy dài xanh biếc, công tử trẻ tuổi bên cạnh khuyên nàng: “Biểu muội, nếu cửa tiệm nhà này không có, chúng ta đổi nhà khác là được, cần phải lời qua tiếng lại với bọn họ?”

“Ta tìm lâu như vậy cũng chưa tìm được, người bên Nghiễm Trí trai nói Giản Ninh Trai tất có, tiểu nhị lại nói không có, đây không phải lừa bịp ta sao? Ta không thể nuốt trôi cục tức này!” Giọng nói lanh lảnh cùng vẻ mặt vênh váo này, không giống giọng nhu mì Bùi Nguyên Ca từng nghe, nhưng vẫn có thể nhận ra được, nữ tử này chính là người ngày ấy bị cửu hoàng tử đấy xuống hồ, Diệp Vấn Khanh cháu gái ruột của hoàng hậu.

Công tử trẻ tuổi đó gọi nàng ta là “biểu muội”, chẳng lẽ lại là vị hoàng tử nào sao?

Thử hỏi, người như vậy, sao có thể có thể nhàn rối đến tìm Giản Ninh trai gây sự? Nghe ý tứ của Diệp Vấn Khanh thì rõ ràng là người của Nghiễm Trí trai nhìn ra nữ tử này khó giải quyết, muốn đẩy phiền toái sang cho Giản Ninh trai. Loại chuyện này, kiếp trước làm ăn ở Giang Nam Bùi Nguyên Ca cũng đã thấy nhiều, chỉ cần xử lý không tốt, chẳng những phá hủy thanh danh Giản Ninh trai, thậm chí còn chọc đến phiền toái. Nàng nhẹ nhàng tiến lên, ôn nhu hỏi: “Tiểu thư, xin hỏi ngài cần loại chỉ thêu Ngọc Lâu điểm thúy sao?”

Nghe giọng nói nhu hòa mềm mại như nước chảy xuôi, công tử trẻ tuổi hơi giật mình, quay đầu nhìn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK