• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 33: Di nương độc kế, chúng nha hoàn hãm hại tứ tiểu thư

Giống như phát hiện mình nói lỡ lời, Chương Vân quay đầu gắt lên với Hỉ Ngôn: “Ngươi nói bậy bạ cái gì đó? Cho dù trong viện tứ tiểu thư có cất giữ y phục của nam nhân thì cũng có thể là đồ mới thêu cho lão gia, có như vậy cũng ngạc nhiên sao?” Bên ngoài thì giống như giấu diếm giúp Bùi Nguyên Ca nhưng thực chất trong viện của nàng có giấu y phục của nam nhân; một chữ “giấu” cùng với vẻ mặt kinh hoảng không hề che đậy. Bất kể ai nhìn thấy thì đều sẽ cảm thấy giấu đầu hở đuôi.

Ôn phu nhân hơi nhíu mày, ánh mắt sắc như kiếm, lạnh lùng nhìn Chương Vân và Hỉ Ngôn.

Bùi Chư Thành nhìn Bùi Nguyên Ca. Vẻ mặt nàng kinh ngạc nhưng không hề hoảng sợ, trong lòng ông cảm thấy yên tâm hơn nên mở miệng nói: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Danh dự của tiểu thư cũng có thể thuận miệng bêu xấu được sao?”

Hỉ Ngôn quỳ xuống “Bụp” một tiếng, thất kinh nói: “Nô tỳ biết sai, nô tỳ sẽ đưa nha hoàn trở về Tĩnh Xu trai!” Nói xong xoay người đi ra ngoài.

“Quay lại”. Bùi Nguyên Ca mở miệng, nàng đứng dậy vén áo thi lễ với Bùi Chư Thành rồi nói: “Phụ thân, việc đêm nay rất kỳ quái, nếu cứ bỏ qua như vậy, ngược lại càng tổn hại thanh danh của nữ nhi nhiều hơn. Nữ nhi trong sạch, kính xin phụ thân ra mặt điều tra rõ việc này trước mặt mọi người!”

Bùi Chư Thành gật đầu hài lòng, có người ngoài ở đây, xác thực không thể bỏ qua qua loa như vậy. Ông lên tiếng muốn điều tra rõ ngọn ngành.

Đoàn người chậm rãi đi vào Tĩnh Xu trai. Một tiểu nha hoàn mặc xiêm y màu hồng đang quỳ run run, nhìn thấy mọi người bỗng nhiên quỳ bò tới, ôm lấy chân Bùi Nguyên Ca khóc lớn: “Tứ tiểu thư, nô tỳ phụng mệnh người xử lý xiêm y kia, người không thể thấy chết mà không cứu được! Ngươi cứu nô tỳ đi, nô tỳ không muốn chết, nô tỳ thật sự không muốn chết!” Nàng liên tục khẳng định bộ xiêm y nam nhân này có liên quan tới Bùi Nguyên Ca.

Bùi Nguyên Ca không lên tiếng mà chỉ nhìn Bùi Chư Thành chờ ông hỏi.

Nha hoàn chuyển ghế bành bằng gỗ lim sơn đen tới để Bùi Chư Thành ngồi xuống. Mặc dù đối mặt với tình hình có chút nghi hoặc nhưng sự trầm tĩnh của Bùi Nguyên Ca cũng khiến ông yên tâm hơn, lạnh lùng quát: “Ai kể lại tường tận mọi chuyện một lần cho ta nghe xem nào?”.

Hai mắt tiểu nha hoàn đẫm lệ nhìn Bùi Nguyên Ca mông lung, không ngừng dập đầu.

Hỉ Ngôn thấy thế liền tiến lên quỳ xuống đáp lời: “Bẩm lão gia, Chương di nương sai nô tỳ đưa vải may mặc tới cho tứ tiểu thư, không ngờ khi vào trong viện thì phát hiện nha hoàn này lén lút nằm bò bên bụi hoa, không biết đang làm gì. Nô tỳ lo lắng nàng ta sẽ gây bất lợi cho tứ tiểu thư nên tiến lên hỏi. Nha hoàn này nói năng lộn xộn, chỉ nói rằng nàng ta phụng mệnh tứ tiểu thư phải trôn bộ y phục màu xanh của nam nhân vào trong đất, đừng cho người khác biết. Nô tỳ thấy sự việc trong đại, không dám tự tiện giấu diếm nên sai người trông coi nha hoàn này và vội vàng đi bẩm báo cho di nương.”

Nghe nàng ta nói như thật, Bùi Chư Thành lại nhìn Bùi Nguyên Ca lần nữa, thấy nàng vẫn trấn định như cũ, mới hỏi lại: “Xiêm y kia đâu?”

Hỉ Ngôn chỉ vào một khóm hoa thược dược đang nở rộ diễm lệ nói: “Theo lời khai của tiểu nha hoàn này thì xiêm y kia được chôn dưới khóm thược dược.”

Ánh mắt mọi người đều hướng về khóm thược dược, phần đất dưới gốc cây rõ ràng có dấu vết đào xới, hiển nhiên là hố mới bị chôn. Trong lòng Bùi Chư Thành thấy hơi lo sợ, lại liếc nhìn Bùi Nguyên Ca. Ông vẫn tin tưởng nữ nhi của mình nhiều hơn: “Người đâu, tới đào chỗ đất kia lên!”.

Một bà tử to khoe vốn đang trông coi tiểu nha hoàn lập tức lấy công cụ đào xới tới, chỉ hai, ba phát hạ tay đã lộ ra miếng vải xanh lẫn lộn trong đất.

Thật sự đào được xiêm y nam nhân, tất cả mọi người ở đây đều ngẩn ra, đặc biệt là Bùi Nguyên Ca. Khuôn mặt tú nhã trắng bệch một mảnh, rồi đột nhiên hét lên một tiếng đau buồn. Nàng nhào tới giống như không thể tin nổi, nhìn đi nhìn lại góc áo màu xanh kia để chắc chắn đây không phải ảo giác. Lúc này nàng mới sửng sốt, vẻ mặt ngây ngốc khó có thể diễn tả thành lời, rất lâu sau mới xoay người lại, tê liệt ngã xuống đất, lệ rơi đầy mặt: “Phụ thân, nữ nhi không có! Nữ nhi thật sự không có!” Dường như nàng bị đả kích quá độ, ngay cả biện giải cũng không nói lên lời, chỉ lặp đi lặp lại hai câu đó.

Chương Vân đứng ở sau cùng, mặt ngoài khiếp sợ còn trong lòng thì cười thầm.

Xiêm y tất nhiên là do bà ta sai người chôn ở đây vu hãm Bùi Nguyên Ca. Trong Tĩnh Xu trai ngoại trừ Tử Uyển thì những người còn lại đều nghe lời của bà. Mà Tử Uyển luôn theo sát Bùi Nguyên Ca nửa khắc không rời, thừa dịp lúc hai người không có ở đây, muốn chôn bộ y phục này không phải rất dễ dàng hay sao? Hôm nay từ đầu tới cuối Bùi Nguyên Ca cũng chưa về Tĩnh Xu trai một lần, tuyệt đối không thể phát hiện việc này. Có quần áo nam nhân, có những lời làm chứng của tiểu nha hoàn, bằng chứng như núi, khuê dự của Bùi Nguyên Ca bị hủy là cái chắc!

Sắc mặt Tử Uyển cũng trắng bệch.

Có Bạch Vi mật báo lại thêm Tuyền nhi quan sát Bạch Chỉ, nàng nghĩ rằng bất luận Chương di nương có độc kế gì cũng không thể thực hiện được. Tại sao giờ lại xuất hiện một bộ y phục của nam nhân? Xem bộ dáng vừa rồi của tiểu thư thì chẳng lẽ bên trong có sai lầm? Bỗng nhiên nàng khẽ cắn môi, lao tới quỳ rạp xuống đất rồi dập đầu nói: “Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết, thỉnh lão gia trách phạt!”

Nàng đột nhiên lao tới thỉnh tội làm cho tất cả mọi người ngây ngẩn.

Bùi Chư Thành luôn có sự phòng bị rất cao với người của Kiêm Gia viện. Ông nhìn thấy Tử Uyển bèn cảnh giác nói: “Chuyện gì?”

“Chuyện tới nước này thì nô tỳ cũng không dám giấu diếm nữa. Xiêm y này, xiêm y này không phải tiểu thư sai người chôn . Là nô tỳ… là nô tỳ…” Tử Uyển dù sao cũng là nữ nhi trong sạch, tuy muốn gánh đỡ cho Bùi Nguyên Ca nhưng những lời chuẩn bị nói ra vẫn có chút khó nói thành lời, trong lòng cố nén lại, rơi lệ nói: “Nô tỳ… Nô tỳ cấu kết cùng người ta, xiêm y này là người….“thân mật” tặng cho nô tỳ, nô tỳ sợ bị tiểu thư phát hiện, cho nên… cho nên kêu tiểu nha hoàn này chôn ở đây. Việc này không liên quan tới tiểu thư, nô tỳ… nô tỳ nguyện lĩnh tội chết!”

Bùi Nguyên Ca nhìn Tử Uyển bằng ánh mắt khiếp sợ, danh tiết đại diện cho nữ tử. Tử Uyển lại vì nàng mà tình nguyện gánh tội danh dơ bẩn như vậy?

Muốn nhận tội thay Bùi Nguyên Ca? Ngươi cũng xứng sao! Chương Vân khinh miệt, điềm đạm hỏi tiểu nha hoàn: “Ngươi nói, quần áo này rốt cuộc là ai sai ngươi xử lý ? Là tứ tiểu thư hay Tử Uyển?” Khi nhắc đến tứ tiểu thư, bà ta rõ ràng cố tình nhấn mạnh giọng.

Tiểu nha hoàn bị Tử Uyển làm cho đầu óc mơ hồ, nghe thấy câu hỏi của Chương Vân thì dập đầu đáp: “Là tứ tiểu thư!”

“Ngươi đừng có nói bậy! Chuyện này liên quan gì tới tứ tiểu thư chứ?” Tử Uyển lạnh lùng nói, lập tức dập đầu giải thích: “Lão gia minh giám, xiêm y này vô cùng xác thực là của nô tỳ, chắc do ngày thường nô tỳ luôn hầu hạ bên người tiểu thư nên tiểu nha hoàn này mới hiểu lầm việc này do tiểu thư gây nên. Trên thực tế không có một chút liên quan nào tới tiểu thư cả!”

Lúc này tiểu nha hoàn mới phục hồi lại tinh thần, biết người Chương Vân muốn hại là Bùi Nguyên Ca chứ không phải Tử Uyển nên vội nói: “Bẩm lão gia, xiêm y này thật sự là tứ tiểu thư tự tay giao cho nô tỳ, sai nô tỳ xử lý gọn gàng. Lúc ấy Bạch Chỉ tỷ tỷ cũng ở đó, có thể làm chứng!” Vì để thêm độ tin cậy nàng phải đưa ra thêm nhân chứng mới. Dù sao người của Tĩnh Xu trai đều là người của Chương di nương, chắc chắn sẽ hùa theo nàng.

Quả nhiên Bạch Chỉ nghe vậy lập tức dập đầu nói: “Nô tỳ đáng tội chết, nô tỳ đáng tội chết!” Tuy nàng chưa hề nói gì cả nhưng chỉ bằng hành động đó cũng như đã thừa nhận việc này do Bùi Nguyên Ca gây nên. Chương di nương từng nói qua, chỉ cần có thể hãm hại tứ tiểu thư thành công, cho dù bị đuổi ra khỏi phủ, bà ấy cũng sẽ chuộc thân cho bọn họ, khôi phục lại tự do, hơn nữa còn đưa cho bọn họ một khoản ngân lượng, từ nay về sau không cần phải làm nô tỳ nữa.

Có Bạch Chỉ đi đầu, các nha hoàn còn lại đều mở miệng, mỗi người một lời nhưng đều chứng minh tội danh Bùi Nguyên Ca tư thông cùng nam nhân.

“Các ngươi thực ngoan độc ——” Tử Uyển tức giận không nói ra lời, trong lòng cảm thấy tuyệt vọng.

Những người này quyết tâm hãm hại tiểu thư, ngay cả nàng muốn gánh tội thay cũng không chịu bỏ qua… Lần này phải làm sao bây giờ? Như thế nào mới có thể bảo vệ tiểu thư bình yên vô sự được đây?

Ôn phu nhân rốt cục không nhịn được nữa đang định lên tiếng, bỗng nhiên nhìn thấy sâu trong đôi mắt của Bùi Nguyên Ca lóe lên tia sáng lạnh giống như không hề ngạc nhiên trước tình huống này, trong lòng không khỏi khả nghi. Chuyện này không phải là hoàn toàn không có điểm khả nga, dựa vào trí tuệ nhạy bén của Bùi Nguyên Ca trong hoàng cung thì theo lý thuyết không đến mức khoanh tay chịu chết như vậy, chẳng lẽ có phía sau còn có chiêu khác sao?

Đúng lúc này, một bà tử to khỏe đứng sau đột nhiên kêu lớn: “Đây, đây không phải xiêm y của nam nhân… Đây là ——” hai tay bà ta run run cầm thứ vừa đào được lên, mặt mày tái mét hoảng sợ.

=======

Chương 34: Tình thế chuyển biến, là ai mưu hại tứ tiểu thư?

Nghe tiếng kinh hô của bà tử, tất cả mọi người đều ngẩn ra rồi nhìn về phía tay bà. Phát hiện đó chỉ là mảnh sa tanh màu xanh cắt thành miếng giống như bọc vật gì đó, nhưng tuyệt đối không phải xiêm y của nam nhân. Chương Vân trợn mắt há mồm, xiêm y là nàng sai người chôn xuống, làm sao có thể biến thành mảnh vải xanh được? Nếu như vậy màn vừa rồi chẳng phải biến thành trò cười rồi sao? Rốt cuộc là ai ở bên trong giở trò? Bùi Nguyên Ca và Tử Uyển vốn dĩ không về Tĩnh Xu trai, chẳng lẽ trong số những nha hoàn này có người phản bội bà?

Đang lúc tâm loạn như ma thì bỗng nhiên nghe được Bùi Chư Thành gầm lên giận dữ, dường như còn hơn cả lúc trước.

Chương Vân liếc mắt nhìn qua cũng kinh ngạc vạn phần. Trong túi vải xanh kia là một con búp bê trắng làm bằng tay rất bình thường nhưng quan trọng hơn cả đó là trên người con búp bê vải đó viết ngày sinh tháng đẻ của Bùi Nguyên Ca bằng mực chảy đầm đìa, quanh thân còn cắm đầy ngân châm sáng loáng —— đây là yểm trấn[1]!

[1] yểm trấn: yểm bùa lên búp bê hình nhân thế mạng cầu cho người đó chết.

Trong lòng Chương Vân ảm đạm, vốn cho rằng kế hoạch không chê vào đâu được, nay lại hoàn toàn mất khống chế. Bây giờ ngoại trừ lão gia và Bùi Nguyên Ca bị yểm trấn thì chuyện này không ai thoát được hiềm nghi. Tuy lão gia không tin quỷ thần nhưng tuyệt đối không dễ dàng tha thứ cho người nào dụng tâm ngoan độc với Bùi Nguyên Ca như vậy… Bà ta trầm tư một lát rồi nói với Bùi Chư Thành: “Lão gia, nô tỳ cả gan muốn nhìn thứ này một chút, có lẽ có thể tìm được manh mối gì đó?”

Bùi Chư Thành tức giận trừng mắt nhìn bà, ném búp bê xuống đất.

Chương Vân yên lặng nhặt búp bê lên. Bà biết Bùi Chư Thành đang thầm oán bà không để ý tốt chuyện trong nhà, để trong viện Bùi Nguyên Ca xảy ra chuyện như vậy? Nếu xử lý không thích đáng, nói không chừng cái thanh củi nóng này cũng sẽ đốt lan đến người bà. Chương Vân tra xét búp bê cẩn thận rồi thở nhẹ ra và nói: “Lão gia, ngân châm trấn yểm, nét mực và châm tuyến (đường kim) này đều rất tầm thường nên khó có thể truy tra. Nhưng mà vải trắng này là băng cẩm (một loại vải sa tanh rất mát). Tháng trước trong phủ từng có một cuộn băng cẩm nhưng vì nó rất trân quý nên nô tỳ đã đưa toàn bộ cho tứ tiểu thư, ngoại trừ Tĩnh Xu trai thì không nơi nào có cả. Vật trân quý như vậy, cửa hàng tơ lụa trong kinh thành cũng không nhiều, nếu có người từng mua thì nhất định sẽ có ghi chép lại. Lão gia có thể sai người đi thăm dò, xem trong phủ còn có người nào khác từng mua băng cẩm hay không?”

Nói như vậy cũng là thu nhỏ phạm vi lại chỉ trong Tĩnh Xu trai. Rất nhiều người tháo bỏ được hiềm nghi, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Lời này của ngươi là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi muốn nói Ca nhi tự làm sao?” Bùi Chư Thành nổi cơn thịnh nộ, không hề nghĩ ngợi mà lớn tiếng quát.

Chương Vân hoảng sợ, quỳ xuống đất nói: “Nô tỳ tuyệt đối không có ý này. Ý của nô tỳ là lão gia có thể hỏi tứ tiểu thư, băng cẩm này nàng đã đưa cho ai. Cứ như vậy sẽ tìm được phương hướng để truy xét.” Tuy hiện tại bà rất hoài nghi việc này do Bùi Nguyên Ca gây nên nhưng dựa vào tình hình lúc này, đừng nói vu oan cho Bùi Nguyên Ca mà chỉ một câu vô ý thôi cũng có thể dẫn lửa thiêu thân.

Nghe lời này còn đúng trọng tâm, sắc mặt Bùi Chư Thành khẽ ngưng, quay đầu nhìn Bùi Nguyên Ca vẫn còn ngồi phịch dưới đất, nước mắt vẫn rơi, đôi mắt ướt sũng như con nai con bị hoảng sợ. Trong lòng ông cảm thấy vô cùng đau lòng, tiến lên nâng nàng dậy rồi vỗ nhẹ bả vai nàng an ủi, ôn nhu nói: “Ca nhi đừng sợ, có phụ thân ở đây, mặc kệ ai đã hại con, phụ thân cũng sẽ không bỏ qua cho hắn! Con mau nói cho phụ thân biết, con đưa băng cẩm cho ai?”

“Băng cẩm?” Bùi Nguyên Ca giống như còn chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra mà chỉ quay đầu nhìn mọi người trong Tĩnh Xu trai theo bản năng. (Be: Ca tỷ diễn giỏi qá =)]]] ).

Ngoại trừ Tử Uyển, sắc mặt những nha hoàn còn lại trở nên trắng bệch.

Băng cẩm phân tới Tĩnh Xu trai là lúc Trấn Quốc Hầu phủ vẫn chưa từ hôn, Quế mama nắm giữ mọi chuyện ở Tĩnh Xu trai. Vì thu mua lòng người, lợi dụng danh nghĩa Bùi Nguyên Ca ban cho, phân băng cẩm cho tất cả nha hoàn của Tĩnh Xu trai. Nói cách khác, giờ phút này tất cả nha hoàn Tĩnh Xu đều không thoát được hiềm nghi.

Nhìn bộ dáng những người này, Bùi Chư Thành cũng hiểu được phần nào, tức giận đến run ngươi.

“Ca nhi phân cho các ngươi đồ trân quý như thế, các ngươi lại dùng nó để mưu hại Ca nhi? Lương tâm của các ngươi đều bị chó ăn hết rồi sao?” Đối diện một đám nha hoàn vong ân phụ nghĩa như vậy, Bùi Chư Thành không thể không tức giận. Ông tiến về phía một nha hoàn, đạp nàng ta một cược rồi phẫn nộ quát: “Nói, rốt cuộc thứ này do ai làm? Nếu như không tra được thì tất cả nha hoàn có băng cẩm, kể cả người nhà của chúng cũng đánh chết cho ta!”

Chúng nha hoàn ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không ai nói ra được nguyên do.

Bọn họ đương nhiên không nói ra được, bởi vì búp bê trấn yểm này là Bùi Nguyên Ca tự mình làm.

Những nhà hoàn này, nàng tuyệt đối không thể lưu lại nữa. Đuổi bọn họ ra ngoài rất dễ dàng nhưng liên tiếp đuổi người sẽ bị người ta nắm được nhược điểm. Cho nên, hoặc là trong vòng một, hai năm đuổi chậm rãi từng người một, hoặc là… Giống như bây giờ, mượn một trận phong ba, tẩy trừ toàn bộ nha hoàn Tĩnh Xu trai! Hơn nữa, Bùi Nguyên Ca phân băng cẩm cho chúng nha hoàn, bọn họ lại dùng nó hãm hại hại nàng, cho dù lan truyền ra ngoài, người khác cũng sẽ chỉ nói nàng trạch tâm nhân hậu còn bọn nha hoàn quên ân hại chủ, đuổi tốt, đuổi hay, đuổi tuyệt!

Như thế vừa đuổi sạch sẽ, cũng sẽ không có người nào mượn cớ nói lệch lạc, ngược lại nàng còn có được thanh danh tốt.

Bùi Nguyên Ca tìm cơ hội nhân lúc Bạch Vi biết được ý định của Chương di nương liền sai Tuyền nhi để ý Bạch Chỉ, chờ nàng ta chôn y phục thì đánh tráo. Về phần thuật trấn yểm có hiệu dụng thật hay không thì đã không có trong phạm vi lo lắng của Bùi Nguyên Ca. Nàng vốn là ác quỷ bò ra ngoài từ hồ nước lạnh băng để báo thù, còn gì phải sợ nguyền rủa của thuật trấn yểm kia?

Trong lòng Bùi Nguyên Ca lại không nhịn được mà thở dài, nếu có thể, nàng thật sự muốn chĩa toàn bộ manh mộ vào Tứ Đức viện, đáng tiếc thời điểm chưa tới.

Nhân tâm phân thân sơ xa gần, giữa Bùi Nguyên Ca và đám nha hoàn này, Bùi Chư Thành tuyệt đối sẽ tin tưởng nàng hơn và nhận định những nha hoàn đó mưu hại nàng. Nhưng nếu đổi thành nàng và Chương Vân giằng co thì rất khó nói. Dù sao mười năm qua, ở trong lòng phụ thân, Chương Vân vẫn luôn là nữ nhân ôn nhu săn sóc, am hiểu lòng người. Phụ thân không hề có chút hoài nghi với bà ta, nếu hướng manh mối lên người bà ta, lên án bà ta lấy thuật trấn yểm mưu hại Bùi Nguyên Ca thì phụ thân rất khó mà tin được, nói không chừng còn hoài nghi có người cố ý hãm hại Chương Vân. Nếu ông nghi ngờ lại Bùi Nguyên Ca thì mới thật sự không hay.

Nhưng mà chuyện này vẫn dính dáng đến Chương Vân. Cái khác không nói nhưng quản phủ không tốt thì bà ta không thể thoát được liên quan.

Hơn nữa nhìn tình hình vừa rồi, phản ứng của bà ta cũng không thỏa đáng, chỉ cần có người nhắc nhở phụ thân một câu…

Nhìn tình cảnh trước mắt, trong lòng Chương Vân như lửa đốt. Tuy hiện tại bà không bị nghi ngờ nhưng tai mắt ở Tĩnh Xu trai sẽ bị nhổ hết, sao bà có thể cam tâm? Đột nhiên, bà ta dừng ánh mắt trên người Tử Uyển, Thư Tuyết Ngọc có tiền tội mưu hại Minh Cẩm và Bùi Nguyên Ca, để Tử Uyển của Kiêm Gia viện làm người chịu tội thay chẳng phải vô cùng thích hợp sao? Lại có thể diệt trừ cánh tay đắc lực của Bùi Nguyên Ca, đúng là nhất cử lưỡng tiện (một công đôi việc)!

Nghĩ vây, bà ta tiến lên vài bước, nói nhỏ vào tai Bùi Chư Thành vài câu.

Sắc mặt Bùi Chư Thành khẽ biến, đột nhiên quay đầu, lạnh lùng nhìn Tử Uyển, trong ánh mắt tràn ngập hoài nghi và rét lạnh.

Thấy thế, Bùi Nguyên Ca thầm kêu không ổn, phụ thân vẫn cho rằng phu nhân hại chết mẹ, nếu lúc này hoài nghi yểm trấn do Tử Uyển gây nên thì mọi chuyện sẽ hỏng bét. Chương Vân này, đến phút cuối rồi còn gây phiền phức cho nàng! Hừ… Trong lòng nàng khẩn trương nghĩ cách hóa giải, bên tai đã truyền đến giọng nói lạnh lùng của Bùi Chư Thành: “Tử Uyển, có phải phu nhân sai ngươi dùng thuật trấn yểm mưu hại Ca nhi hay không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK