• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 5: Vạch trần chân tướng

“Di nương đừng trẻ con như vậy, bôi thuốc vẫn an tâm hơn. Dù sao di nương vì ta mà bị thương, nếu người xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Nguyên Ca nhất định sẽ áy náy cả đời!” Bùi Nguyên Ca làm sao để nàng ta qua mặt dễ dàng, cười nói, vẫn như cũ cố chấp muốn bôi thuốc cho Chương Vân.

Chương Vân trong lòng không yên, nếu bị vạch trần trước mặt Bùi Chư Thành, hậu quả kia… Không biến sắc véo Bùi Nguyên Dung một cái, muốn nàng ta giải vây cho.

Bùi Nguyên Dung tỉnh ngộ, vội vàng nói: “Tứ muội ngồi xuống trước đi. Chúng ta đều là tới thăm ngươi, nếu để ngươi động tay, vậy chẳng phải ngược lại bổn ý (ý định ban đầu) lúc đến đây sao. Lại nói, tứ muội vẫn còn đang bệnh nặng, làm sao có thể thấy máu được? Đây là điềm xấu. Cho nên cứ để di nương về Tứ Đức viện bôi thuốc là tốt nhất!”

Những lời quan tâm này, lập tức được Bùi Chư Thành gật đầu tán thưởng.

“Lời này của Tam tỷ không đúng rồi, di nương vốn là trưởng bối của ta, lần này lại vì cứu ta mà bị thương, đại ân đại đức như vậy, sau này, ta cũng chỉ có thể coi di nương như mẫu thân thân sinh của ta mà phụng dưỡng. Thử hỏi, nào có mẫu thân bị thương, lại bởi vì nữ nhi sinh bệnh mà không bôi thuốc chẩn bệnh? Lúc này ta còn so đo chuyện đó, há chẳng phải ngay cả súc sinh cũng không bằng sao?” Bùi Nguyên Ca lời lẽ hùng hồn, thần sắc kiên quyết nghiêm nghị: “Hơn nữa, có thuốc dân của di nương trân quý như thế, bệnh của ta tất nhiên sẽ khỏi. Giờ quan trọng hơn là để di nương tháo băng xuống, bôi lại thuốc một lần nữa, miễn cho chậm trễ.”

Nhắc lại lời này, lại vô cùng có lí, nhất thời khiến Bùi Nguyên Dung á khẩu không phản bác được.

Bùi Chư Thành gật gật đầu, nói: “Nếu Ca nhi đã nói không so đo, lại là người trong nhà, thương thế quan trọng hơn. Vân nhi, nàng cũng đừng từ chối nữa.”

Thấy Bùi Nguyên Ca dễ dàng áp chế Bùi Nguyên Dung, trong lòng Chương Vân càng thêm khẩn trương, thầm mắng Bùi Nguyên Dung vô dụng. Nhưng Bùi Chư Thành cũng đã lên tiếng, nếu nàng vẫn từ chối e rằng không được, đành miễn cưỡng cười nói: “Đa tạ lão gia quan ái, thiếp chờ thuốc đến để bôi”.

Vừa vặn lúc đó có tiểu nha hoàn bị ánh mắt của Bùi Nguyên Ca dọa, rất nhanh mang thuốc phỏng và dụng cụ băng bó vết thương tới.

Chương Vân cũng không còn tâm trạng nào nghĩ cách thu thập nha hoàn ngu ngốc này, chỉ muốn kéo dài thời gian, nhưng không dám nói từ chối, miễn cưỡng chậm rãi vén ống tay áo lên, chuẩn bị cởi băng vải, trong lòng lo sợ bất an, không biết phải giải thích với Bùi Chư Thành thế nào.

Mắt thấy bị lộ, Quế mama bên cạnh đột nhiên nói: “Ôi, di nương và Tứ tiểu thư đều là thiên kim tiểu thư, đều phải dùng thuốc thượng đẳng? Hơn nữa, trước mắt bao người, còn có lão gia ở đây, di nương sao có thể lộ ra cánh tay như thế? Như vậy rất không hay! Vẫn là để lão nô mang di nương ra sau bình phong bôi thuốc đi!”

Chương Vân trong lòng quyết tâm, lập tức nghe lời Quế mam theo ra sau bức bình phong.

Mắt thấy sự việc sắp thành lại bị hỏng, bị Quế mama quấy rối. Nàng nói rất có lí, khó có thể phản bác được, Bùi Nguyên Ca trong lòng cực hận.

Đi ra sau bình phong bát phiến thêu tranh hoa điểu thảo trùng (bình phong có 8 phiến thêu chim và hoa, bướm, cây cỏ), Chương Vân mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn Quế mama bằng ánh mắt tán thưởng, cởi chiếc vòng tay bằng vàng ròng khảm ngọc Dương Chi trên cổ tay trạc thưởng cho nàng ta. Nhưng mà, nàng vào trong thay thuốc, nếu băng bị thay ra sạch sẽ trống trơn, không tránh khỏi bị người khác nghi ngờ. Hơn nữa, cánh tay hoàn hảo không chút tổn hại gì cũng quá dễ dàng lộ ra sơ hở…

Ánh mắt nghiêm nghị chợt lóe, Chương Vân đột nhiên nhổ chiếc trâm vàng trên đầu xuống, hung hăng đâm vào cánh tay trái, lại nghiến răng rạch một đường. Máu đỏ tươi theo kim trâm chảy xuống.

Không nghĩ tới Chương di nương sẽ làm như vậy, Quế mama hoảng sợ, thất thanh nói: “Chương di nương!” Lập tức thấy mình luống cuống, vội vàng chữa cháy nói: “Di nương, vết thương này không nhẹ, người xem, toàn là máu!” Giọng nói hơi run run, tranh thủ thời gian luống cuống tay chân giúp Chương Vân bôi thuốc trị thương tốt nhất, sau đó dùng băng quấn gọn gàng, thả ống tay áo xuống, giúp nàng cài lại chiếc trâm, lúc này mới đỡ Chương Vân từ sau bình phong đi ra.

Bùi Nguyên Ca chú ý đến vẻ mặt tái nhợt của Chương Vân, lại nghĩ đến tiếng kêu kinh hãi của Quế ma ma sau bình phong, mơ hồ cảm thấy gì đó không đúng.

Bất luận thế nào, nàng cũng phải vạch trần chân tướng việc Chương di nương “cắt thịt làm thuốc”. Nếu không, với sự giảo hoạt nhạy bén của bà ta, nhất định sẽ có biện pháp lừa dối, lúc đó muốn nắm thóp nàng ta sẽ không dễ dàng. Nghĩ gì đó, Bùi Nguyên Ca đột nhiên lên tiếng, nói: “Sắc mặt của di nương so với trước càng xấu, có phải vết thương càng nặng thêm không? Thật là, đại phu sao còn chưa tới? Nếu vạn nhất di nương có làm sao, ta có chết vạn lần cũng không hết tội!”

“Chớ nói bậy bạ!” Bùi Chư Thành nhíu mày, trách Bùi Nguyên Ca một câu, thấy thần sắc Chương Vân quả thật không tốt, cũng lo lắng: “Vân nhi nàng có khỏe không?”

Chương Vân chưa kịp trả lời, Bùi Nguyên Ca đã giành trước nói: “Phụ thân xem sắc mặt của Chương di nương, sao mà tốt được? Nhưng mà trong phủ cũng không có ai biết y thuật, bây giờ làm sao mới tốt đây?” Bộ dáng lo âu, còn giống con ruột của Chương Vân hơn cả Bùi Nguyên Dung. Bỗng nhiên mắt sáng ngời, kéo cánh tay của Bùi Chư Thành nói: “Phụ thân, người là tướng quân, chinh chiến nhiều năm, nhất định biết xử lý vết thương, không bằng người xem trước cho Chương di nương đi, chờ đại phu tới chuẩn đoán lại kĩ càng?”

Chương Vân kinh hãi, dùng sức nhéo Quế ma ma.

Quế ma ma hiểu ý, cười nói: “Tứ tiểu thư gấp quá hồ đồ sao, tuy lão gia và di nương là vợ chồng, không cần có nhiều kiêng kị, nhưng giờ vẫn đang ở trong viện Tứ tiểu thư mà? Nô tỳ đoán di nương chỉ là thân thể suy nhược, không bằng để di nương về Tứ Đức viện trước tĩnh dưỡng, chờ đại phu tới xử lý miệng vết thương.”

Đại phu Bùi phủ mời, đều bị Chương di nương thu mua, đến lúc đó không phải Chương di nương nói gì thì chính là cái đó sao?

“Ma ma mới hồ đồ!” Bùi Nguyên Ca lớn tiếng trách cứ: “Thân thể di nương trọng yếu, há có thể khinh mạn? Vả lại vừa bị thương nặng, nếu có chuyện gì ngoài ý muốn, ngươi đảm đương nổi sao?” Nói xong lại làm nũng nói với Bùi Chư Thành: “Phụ thân, con thật sự rất lo cho di nương, người trước nhìn xem nàng có nghiêm trọng không, để nữ nhi và tỷ tỷ an tâm, được không?” Để tăng độ thuyết phục, nàng lại kéo theo cả Bùi Nguyên Dung.

Không lay chuyển được ái nữ, mà hắn cũng lo lắng cho Chương Vân, Bùi Chư Thành gật gật đầu, nói: “Vân nhi, lại đây, để ta xem vết thương của nàng.”

Chương di nương âm thầm cảm thấy mình may mắn, ở sau bình phong ngoan lệ quyết đoán, nhưng không hiểu tại sao nội tâm vẫn thấy lo sợ, nhưng cũng chỉ có thể nghe theo lời ngồi xuống bên cạnh Bùi Chư Thành, vươn cánh tay trái ra. Đừng sợ, đừng sợ, cánh tay trái của nàng thực sự bị thương, lão gia nhìn thấy nhất định khen nàng nhân từ, thật tâm với Bùi Nguyên Ca, tuyệt đối sẽ không nghi ngờ!

Bùi Chư Thành cẩn thận giúp nàng tháo băng, cởi được một vòng, băng vải rơi xuống, vết thương máu me đầm đìa lộ ra.

Nhìn miệng vết thương, Bùi Nguyên Ca đã hiểu được vì sao Quế ma ma lại thất thanh sợ hãi như vậy. Chương Vân này đúng là đủ tâm ngoan thủ lạt, ngay cả bản thân cũng xuống tay ác như thế! Nhưng mà, lần đau khổ này, sợ là tốn công vô ích rồi! Chương Vân ở hậu trạch, giỏi giở âm mưu quỷ kế, nhưng dù sao sống an nhàn sung sướng, nghĩ rằng tất cả các vết thương đều giống nhau, chỉ cần có vết thương, chỉ cần đổ máu thì có thể qua ải. Nhưng phụ thân có kinh nghiệm sa trường, nhìn quen các loại vết thương, nhất định có thể nhìn ra khác biệt trong đó.

Quả nhiên, sau khi nhìn vết thương của Chương Vân, mặt Bùi Chư Thành liền trầm xuống.

“A? Vết thương này——“ Bùi Nguyên Ca ra vẻ kinh ngạc nói, mặt mũi tràn đầy nghi hoặc, hiển nhiên đã dậy lên lòng nghi ngờ. Bùi Chư Thành trong lòng trầm xuống, nặng nề nhìn nàng một cái, lắc nhẹ đầu. Bùi Nguyên Ca hiểu được ý của hắn, sửa lời: “Vết thương thoạt nhìn rất nghiêm trọng nha!”

“Không có việc gì, chỉ là thoạt nhìn nhìn nghiêm trọng thôi.” Bùi Chư Thành nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, ôn nhu nói: “Hài tử ngoan, nghỉ ngơi cho tốt, mai phụ thân lại đến thăm con.” Ngay sau đó quay đầu, đối với Chương Vân thay đổi sắc mặt: “Ngươi cũng đừng quấy rầy Ca nhi nghỉ ngơi, đi theo ta! Ta muốn nói chuyện thật tốt về vết thương của ngươi!”

Chương Vân biết không ổn, nhưng lại không biết không ổn chỗ nào, chỉ có thể lo sợ bất an đi theo.

Thấy Bùi Chư Thành sau khi nhìn vết thương thì sắc mắt thay đổi, hơn nữa Bùi Nguyên Ca xưng hô gượng gạo, lại nghe Bùi Chư Thành nói lạnh nhạt như vậy, kẻ ngu ngốc cũng nhận ra vấn đề. Chẳng lẽ cái gọi là “cắt thịt làm thuốc” của Chương di nương có vấn đề? Hơn nữa, rõ ràng đã bị lão gia phát giác, chẳng lẽ lần này Chương di nương gặp xui xẻo?

Quế ma ma đã biết rõ nội tình, ngẫm lại đầu đuôi câu chuyện, trong lòng không nhịn được mà ớn lạnh. Mọi chuyện ngày hôm nay, chỉ sợ không phải trùng hợp, mà là tứ tiểu thư có chủ tâm muốn vạch trần Chương di nương! Hơn nữa, lúc trước nhắc đến việc từ hôn, tứ tiểu thư cũng không làm theo như nàng dặn dò, lại đột nhiên thân cận lão gia, còn có Bạch Chỉ bị đánh mấy ngày trước…

Do được nàng “dốc lòng dạy dỗ”, tứ tiểu thư không hề có chủ kiến, mọi chuyện đều tin tưởng nàng, căn bản chỉ là con rối trong tay nàng và Chương di nương, hoàn toàn dựa theo ý đồ của bọn họ mà làm. Tại sao trong lúc này lại tựa như biến thành một người khác?

Ngẫm lại lời nói và thủ đoạn hôm nay của Bùi Nguyên Ca, Quế ma ma trong lòng chấn động mạnh mẽ, ánh mắt nhìn về phía nàng có kinh hãi và e ngại.

Nhận thấy có người đang nhìn mình, Bùi Nguyên Ca quay đầu, đón nhận ánh mắt kinh hãi ngờ vực của Quế ma ma, hướng nàng mỉm cười, ánh mắt lại lạnh thấu xương như băng tuyết. Quế ma ma hiển nhiên là cầm đầu Tĩnh Xu trai, cáo già, liên hợp Chương di nương và một đám nha hoàn Phương Hoa Uyển, coi nàng như tượng gỗ mà mặc sức đùa nghịch, hôm nay còn thiếu chút nữa phá hỏng chuyện của nàng.

Có bà ta ở bên người, vướng chân vướng tay, còn phải phòng bị nàng ta phá rối, nhất đĩnh phải nghĩ biên pháp, nhổ cái đinh ở Hoa Phương uyển này.

Nhìn Bùi Nguyên Ca trầm mặc yên lặng, mi mắt cụp xuống, trong lòng Quế ma ma đột nhiên dâng lên dự cảm xấu…

=======

Chương 6: Di nương tố ủy khuất

Trong thư phòng, cái vạc bằng đồng chạm trổ hình con sư tử đang ngồi, ngẩng đầu hướng thiên, trong miệng nhả ra từng đợt khói trắng, lượn lờ tản khắp không khí.

“Quỳ xuống!” Bùi Chư Thành ngồi trên ghế bành gỗ màu đen, sắc mặt âm trầm, thanh âm tuy không cao, nhưng lại cực kỳ uy nghi. Mặt ngoài thoạt nhìn vẫn bình tĩnh, nhưng người quen với tính cách của hắn, đều biết giờ phút này hắn đang tức giận: “Chương Vân, nàng cũng biết tội?”

Chương Vân quỳ xuống, vẻ mặt nghi hoặc, biểu hiện như không biết gì cả: “Nô tỳ không biết mình sai ở đâu?”

“Hay cho “cắt thịt chữa bệnh”, hay cho đại nhân đại từ!” Bùi Chư Thành cười lạnh, trong lòng càng giận dữ: “Ngươi nghĩ rằng ta là người dễ dàng bị lừa gạt như vậy sao? Nói cho ngươi biết, vết thương do trâm, và vết cắt của dao, miệng vết thương hoàn toàn khác nhau. Hơn nữa, vết thương mới và vết thương cũ qua 2, 3 ngày cũng khác nhau. Vết thương trên cánh tay trái của ngươi rõ ràng là mới dùng cây trâm này làm bị thương, lại dám nói là vì Nguyên Ca cắt thịt chữa bệnh? Hay để đích thân ta nghiệm tra cây trâm trên đầu ngươi, ngươi mới bằng lòng thừa nhận?” Nói đến đây, ngữ điệu không che giấu được sự tức giận.

Chương Vân lúc này mới biết vấn đề ở đâu, nhưng nàng đã sớm có chuẩn bị, không chút kinh hoảng. Con ngươi trong suốt nhìn Bùi Chư Thành, nước mắt trào ra, đọng trên lông mi thon dài, ướt át nhỏ xuống: “Hóa ra lão gia trách cứ thiếp vì chuyện này?” Thanh âm cực thống khổ, lại tựa hồ ủy khuất vô hạn.

“Chẳng lẽ ta trách lầm ngươi sao?” Bùi Chư Thành trầm giọng, kiềm chế cơn giận.

“Lão gia chinh chiến bên ngoài, hai năm chưa từng hồi phủ, Nô tỳ vì lão gia chăm lo gia vụ, chiếu cố nữ nhi, kinh doanh sản nghiệp. Mặc dù không dám nói “lao khổ công cao”, nhưng cũng là tận tâm tận lực. Lão gia nhìn Bùi phủ hôm nay, chẳng lẽ không biết dụng tâm của thiếp”.

Chương Vân thanh âm dần dần nghẹn ngào, nước mắt từng giọt chảy xuống gò má trắng nõn, tựa như ngọc trai, cực kì đáng thương, khiến người ta thương tiếc: “Nhưng lão gia vừa trở lại, không để ý tới thiếp cực khổ, ngược lại con trách ta vì lão gia một mảnh tâm ý, thiếp, thiếp…”

Nói xong, khóc nấc lên, khí nhược mềm mại, thậm chí còn thở hổn hển, ủy khuất đến cực điểm.

“Ngươi ngụy tạo cắt thịt chữa bệnh, là vì ta sao? Ta cũng muốn nghe xem, đây là đạo lí gì!” Bùi Chư Thành khó mà tin được, nhưng nghĩ đến nàng quản gia vất vả, thanh âm dịu đi một chút.

“Nô tỳ biết, bởi vì Minh Cẩm tỷ tỷ, nên lão gia đặc biệt yêu thương tứ tiểu thư, nhưng tứ tiểu thư trời sinh tính tình bướng bỉnh, không gần gũi lão gia, lão gia vì thế vô cùng đau buồn.” Chương Vân biết mình khóc bắt đầu có tác dụng, vẻ mặt càng thêm thống khổ đứng lên, nhẹ nhàng nói: “Nô tỳ là người của lão gia, thấy lão gia buồn rầu, há không vì người mà giải trừ?”

Bùi Chư Thành vẫn oán giận: “Nhưng việc này cùng việc ngươi giả cắt thịt chữa bệnh liên quan gì đến nhau?”

“Nô tỳ nghĩ, nếu nô tỳ và tứ tiểu thư có thể thân cận một chút, cũng có thể khiến lão gia và tứ tiểu thư hoà giải. Nhưng mấy năm nay, bất luận lấy lòng thế nào, cũng đều vô ích”. Chương Vân làm như không nghe thấy, vẫn tiếp tục kể khổ: “Lão gia cũng chính mắt nhìn thấy, đưa cho tứ tiểu thư xiêm y trang sức, đồ dùng sinh hoạt, đều bị tứ tiểu thư ném đi, ném cả thành ý quan tâm của ta. Mọi chuyện nô tỳ làm đổi lại là những lời cay nghiệt của tứ tiểu thư. Nàng thậm chí còn muốn động thủ đánh nô tỳ. Tứ tiểu thư ngang bướng, đắc tội cả giáo tập tiên sinh (giáo viên). Nô tỳ thay nàng đi nhận lỗi, khó khăn lắm mới giữ lại được…”

Nghĩ đến chính mình tận mắt nhìn thấy, mẹ con Chương Vân ở chỗ Nguyên Ca chịu ủy khuất, Bùi Chư Thành thở dài, thần sắc bất đắc dĩ.

Đối với Nguyên Ca, Chương Vân có thể nói là thật tâm thật lòng, tận tâm tận lực, thậm chí còn ước thúc Nguyên Hoa và Nguyên Dung, đối Nguyên Ca dùng mọi cách nhẫn nại, nhưng Nguyên Ca cố tình không cảm kích. Kỳ thật, không chỉ các nàng, cho dù là hắn, cũng thường gặp phải chuyện Nguyên Ca chống đối mà trợn mắt nhìn nhau.

Nhưng mà, Bùi Chư Thành không biết, những gì hắn nhìn thấy, đều do Chương Vân cố ý thiết kế, thoạt nhìn hoàn toàn là Nguyên Ca vô lễ cố chấp, kiệt ngạo bất tuân.

Người bị che tai che mắt, không chỉ có Bùi Nguyên Ca, mà còn có cả hắn.

“Ta biết, mấy năm nay, Nguyên Ca khiến nàng, Nguyên Hoa và Nguyên Dung chịu không ít ủy khuất”. Giọng nói Bùi Chư Thành mang theo an ủi, thần sắc cũng đã dịu đi rất nhiều.

“Tứ tiểu thư là đích nữ, Nguyên Hoa, Nguyên Dung là thứ nữ, mà nô tỳ cũng chỉ là thiếp thất, không dám lên tiếng oán hận, lại càng không dám nói mình chịu ủy khuất”. Chương Vân lên tiếng giải thích, biết Bùi Chư Thành đã hết tức giận, tiếp tục nói: “Nô tỳ dùng mọi cách, nhưng thủy chung không có cách nào khiến Tứ tiểu thư thích, thật sự là bất đắc dĩ, mới ra hạ sách này. Vốn dĩ tưởng rằng, nếu Tứ tiểu thư có thể bởi vậy yêu thích nô tỳ, nô tỳ sẽ có thể làm cầu nối giữa lão gia và tứ tiểu thư, để cha con hai người cùng hưởng tình phụ tử, từng quyền chi tâm, đều vì lão gia mà suy nghĩ. Nhưng không ngờ lão gia chẳng những không hiểu tâm ý của nô tỳ, ngược lại còn trách cứ…”

Nói xong, lại dấu mặt sau tay áo khóc không ngừng, yểu điệu đáng thương.

Bùi Chư Thành trầm mặc, một lát sau mới nói: “Ngươi thật là vì ta, mới giả chuyện cắt thịt chữa bệnh?”

“Lão gia thử suy nghĩ đi, nếu không phải vì lão gia, nô tỳ cần gì phải tự mình hại mình? Mà chuyện này, nô tỳ có thể có được lợi ích gì?” Nghe nói như thế, Chương Vân đột nhiên ngẩng đầu, nước mắt đầy mặt: “Việc này nô tỳ vốn không tính giấu diếm lão gia, chính là sau khi lão gia trở về, chỉ hỏi hai câu chuyện tình Trấn Quốc Hầu phủ, liền vội vàng chạy tới Tĩnh Xu trai, nô tỳ còn chưa tới kịp thuyết minh. Nếu lão gia vẫn cho rằng nô tỳ lừa dối người, nô tỳ không dám phủ nhận, nguyện tùy ý lão gia trừng phạt, nhưng nếu nói nô tỳ có ý đồ khác, nô tỳ chết cũng không nhận!”

Thủ đoạn khóc lóc kể khổ này vô cùng hiệu quả, trước nói mình lo liệu gia vụ tận tâm vất vả, lại cố ý nhắc đến Bùi Nguyên Ca bướng bỉnh ngang ngược, nàng chịu ủy khuất, cuối cùng vòng đi vòng lại, lại đem hết thảy quy kết nàng đối Bùi Chư Thành chi tâm, cho dù là trăm gang luyện thép, nghe nàng nói chuyện, cũng biến thành mềm.

Tuy nàng nói hợp tình hợp lí, nhưng Bùi Chư Thành vẫn còn chuyện chưa rõ ràng, hoài nghi nói: “Nàng chưa từng cắt thịt chữa bệnh, vậy Nguyên Ca bệnh nặng, vì sao đột nhiên khỏe lên?”

Chương Vân trong lòng chấn động, gần như biến sắc, nếu Bùi Chư Thành biết nàng động tay động chân vào thuốc của Bùi Nguyên Ca, nhất định sẽ không tha. Vội la lên: “Lão gia, bệnh của tứ tiểu thư, vì từ hôn mà bị đả kích, tâm tình tích tụ, hơn nữa thân thể yếu, nên mới bệnh không dậy nổi. Nhưng đại phu nói, không có gì nghiêm trọng, chỉ cần điều dưỡng tốt là được. Nếu tứ tiểu thư thật sự bệnh nặng, nô tỳ lo còn không kịp, làm sao có tâm tư làm việc này?”

Bùi Chư Thành trầm ngâm hồi lâu, thần sắc khó đoán: “Về sau đừng dùng loại chuyện lừa gạt này, Nguyên Ca vẫn còn đứa nhỏ! Ta còn có việc, đêm nay ngủ ở thư phòng, ngươi không cần chờ ta. Đi xuống đi!”

Ra khỏi thư phòng, Vương mama ở bên ngoài lập tức lên đón, đến chỗ vắng lặng mới vội hỏi: “Di nương, thế nào?”

“Lão gia tuy rằng tin lí do thoái thác của ta, nhưng vẫn còn tức giận, nói đêm nay sẽ không đến Tứ Đức viện, kêu ta không cần chờ. Hừ, tất cả tại tiện nha đầu kia!”. Chương Vân trong lòng vừa buồn vừa đau, chiếc khăn trong tay bị vò nát không ra hình thù.

Trước đây, mỗi lần Bùi Chư Thành hồi phủ, ngày đầu tiên nhất định ở Tứ Đức viện của nàng, đây chẳng những sủng ái nàng, còn ngầm tuyên bố địa vị của nàng trong phủ, lần này lại…

Vương mama thở phào nhẹ nhõm: “Lão gia không phạt, chuyện này coi như bỏ qua. Quan trọng nhất là, việc Trấn Quốc Hầu phủ từ hôn, lão gia dường như cũng chưa nghi ngờ, đây mới thật sự là đại may mắn!” Cuối cùng lại an ủi nói, “Về phần vị ở Tĩnh Xu trai kia, Trấn Quốc Hầu phủ từ hôn, đời này nàng ta coi như bị hủy, bản thân ngu dốt không chịu nổi, về sau di nương muốn gây khó dễ cũng không phải đắn đo, di nương còn sợ không áp chế được khẩu khí của nàng ta sao?”

“Không được!” Chương Vân quả quyết cự tuyệt: “Lão gia đã động nghi tâm, lúc này ta không thể lại có động tác.”

“Chúng ta không thể có động tác, nhưng không có nghĩa người khác không thể có?”

Vương mama chỉ hướng Tĩnh Xu trai phương, lại chỉ chiếc trâm hoa quế trên đầu mình, (ta đoán mụ này chỉ Quế mama đấy), mắt lộ ra tinh quang, “Để cho nàng động thủ, đến lúc đó ầm ĩ cũng là chuyện nội bộ của Tĩnh Xu trai, sân viện kia là của đích nữ, di nương làm sao dám quản? Chuyện này bất luận như thế nào cũng tính lên đâu di nương”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK