Về đến phủ Trấn Quốc Công, trước tiên Tạ Uẩn đi thỉnh an tổ phụ tổ mẫu, hai cụ hỏi: "Gặp được chuyện gì hay ho à, sao về trễ thế?"
Tạ Uẩn cười kể lại vụ gặp Hồng Nhai: "Ông ta nói hồi xưa làm quân y dưới trướng tổ phụ, cháu còn định mời ông ta tới nhà làm khách."
"Cháu nói y tên gì?" Vốn dĩ đang mỉm cười nghe chuyện, Trấn Quốc Công đột nhiên ngồi thẳng lưng.
Khi còn trẻ tính cách ông cụ nóng nảy vô cùng, nhưng lớn tuổi rồi rất ít khi xảy ra tình trạng cảm xúc dao động mạnh mẽ như vậy. Tạ Uẩn ngạc nhiên, bưng lên chén trà mà quên cả uống: "Tên Hồng Nhai ạ, khoảng chừng hơn bốn mươi, dùng một cây thương dài, giọng nói tựa như người vùng Tây Bắc."
"Thằng nhóc thối!" Trấn Quốc Công vỗ đùi đứng bật dậy, vừa mừng vừa ngạc nhiên vừa tức, "Quả nhiên còn sống."
Dừng một chút rồi cau mày: "Cháu mời nó tới, người đâu?"
Nhìn thấy phản ứng của tổ phụ, Tạ Uẩn mơ hồ cảm thấy vị Hồng đại phu kia coi bộ không phải chỉ đơn giản là một đại phu vô danh tiểu tốt trong quân ngũ. Ông cụ chinh chiến sa trường nhiều năm, trải qua ba triều đế vương, anh hùng hào kiệt nào mà chưa gặp qua? Đâu thấy ai được ông cụ chú ý như vậy.
Tạ Uẩn bỗng nổi lên chút ý xấu, buông chung trà xua tay, bất đắc dĩ nói: "Người ta không muốn tới ạ." 🙃
Ông cụ quả nhiên đen mặt: "Nó dám!"
"Sao không dám ạ?" Tạ Uẩn đổ dầu vào lửa, "Ông ta nói biết ngài chưa chết là được, thăm hay không thăm đâu có gì quan trọng, sau đó đi đến Hà gia ăn cơm."
Bà cụ nãy giờ vẫn chưa lên tiếng phì cười: "Thật là một người thú vị."
"Thú vị cái rắm!" Ông cụ sửng cồ, lại nhíu mày, "Ở đâu lại lòi ra một Hà gia?"
"Chính là Hà Thanh Đình Hà Viện phán đấy ạ," Tạ Uẩn giải thích, "Đồ đệ của vị Hồng đại phu kia hiện đang ở tại Hà gia, ông ta tới kinh thành, dĩ nhiên muốn đến đó nói lời cảm tạ."
"Nhà ta không có chỗ ở hả? Sao cháu không kêu đứa đồ đệ kia tới đây?" Ông cụ không thèm phân biệt xanh đỏ đen trắng, nói xong lại nổi cơn tức: "Đại phu chó má gì chứ, thiên tài vậy mà không đi đánh giặc, lại cứ đâm đầu làm đại phu! Đồ mù!"
Tạ Uẩn: "... Trước đó cháu không quen họ mà!"
Ngài và sư phụ người ta đã bao nhiêu năm không gặp? Làm sao tôn nhi biết đồ đệ người ta?
Quả nhiên là lão ngoan đồng. Ông cụ vốn xuất thân sơn phỉ, sau đó cơ duyên trùng hợp cùng Thái Tổ chiến đấu giành thiên hạ, gốc gác làm sơn phỉ đã bén rễ sâu trong tính cách, già rồi khó tránh khỏi không nói lý...
Trấn Quốc Công ngồi phịch xuống ghế giận dỗi, kết quả lui một bước càng nghĩ càng tức, lại đứng bật dậy, hùng hổ sải bước ra ngoài.
Bà cụ thấy nhiều thành quen, hỏi với theo: "Còn định ăn cơm không?"
Ông cụ cũng không quay đầu lại: "Không ăn!"
Tạ Uẩn vui vẻ, hì hì, sắp có chuyện hay rồi! Thế là cũng đứng bật dậy, nhanh như chớp đuổi theo. Ghé qua wattpad chơi với bà còm nhé!
*********
Bên này Hồng Nhai gặp cả nhà Hà Thanh Đình, cười chào hỏi: "Lão tẩu tử vẫn còn phong thái như xưa."
Bà cụ Hà che miệng cười: "Phong thái gì chứ, nửa người đã vùi xuống đất rồi! Nhưng thật ra trông đệ vẫn còn trẻ lắm."
Hồng Nhai cười ha hả, quay sang chăm chú ngắm Hà Thanh Đình: "Lão ca ca... hình như béo hơn đấy, người có tuổi rồi, phải chú ý mới được."
Hà Thanh Đình mặt già ửng đỏ, đằng hắng một tiếng: "Ngồi đi."
Suốt cả năm qua Tô Viện sử đóng đô ở phủ Thạc Thân Vương, trên dưới Thái Y Viện không có đỉnh Thái Sơn trấn trụ bèn nhất trí quên mất vụ thao luyện tập thể, khó tránh khỏi lơ là việc chăm sóc bản thân.
Tuy nhiên có loại người trời sinh dễ béo, chỉ trong vòng một năm mà ông đã may hai lần quan phục mới, cứ bị lão Mã Lân gầy như que củi kia lôi ra chế giễu...
Thấy Hồng Văn rúc ở trong góc mặt mày thiểu não, không tràn đầy năng lượng như bình thường, bà cụ Hà đau lòng ngay: "Cháu bị sao vậy?"
Hà Nguyên Kiều phì cười, kể lại chuyện vừa rồi phát sinh trong thành: "Nó đang tiếc ba lượng bạc đấy ạ."
"Ba lượng bạc đủ cho bá tánh bình dân trang trải suốt một tháng!" Hồng Văn nhe răng trợn mắt, "Mua cho sư phụ đôi giầy mới chỉ hết một lượng một tiền, bên trong còn lót lông thỏ đó!"
Hồng Nhai vò đầu, vô cùng hổ thẹn: "Mai mốt vi sư kiếm tiền trả lại đồ nhi gấp bội."
Hồng Văn nhìn sư phụ bằng đôi mắt cá chết: "Trước tiên ngài lo đủ gia sản cho mình rồi hãy nói!"
Ngay cả đi đôi giày còn mòn vẹt cả đế, ở đó mà nói chuyện trả gấp bội cái quỷ gì chứ! 🙄
Mọi người tán chuyện trong chốc lát, Hồng Nhai thổn thức hỏi: "Nửa đường nghe nói Thạc Thân Vương không còn?"
Hà Thanh Đình gật đầu: "Là chuyện tháng trước, vâng theo di ngôn lúc sinh thời của Vương gia, hết thảy đều làm giản lược."
Hồng Nhai trầm mặc thật lâu, vẻ mặt qua lớp râu ria xồm xoàm dâng lên nỗi hoài niệm và thương tiếc: "Nên đi bái tế."
Hồng Văn hiếu kỳ hỏi: "Sư phụ quen biết Thạc Thân Vương ạ?"
Trước kia sư phụ chưa từng chủ động đề cập, hắn cũng không nghĩ tới, nhưng hôm nay đột nhiên phát hiện cuộc sống thời trẻ sư phụ trải qua coi bộ rất phong phú! Hình như ai cũng quen biết?
Tò mò ghê!
Hồng Nhai ngửa đầu suy nghĩ một lát: "Thật ra cũng không tính là quen..."
Tuy Thạc Thân Vương không theo về quân sự nhưng là người nhiệt tâm, một khi có đánh giặc ngài luôn dẫn đầu quyên tiền kiếm lương thảo. Thời trẻ từng thay thế Tiên đế đi an ủi quân sĩ, cũng viết vài bài thơ, tự phổ nhạc thành khúc quân ca ủng hộ tinh thần chiến sĩ, vẫn luôn truyền xướng đến ngày nay.
Hồng Văn và Hà Nguyên Kiều liếc nhau, đều nhìn thấy sự kinh ngạc trong ánh mắt đối phương.
Hồng Nhai xoa mặt: "Chuyện đời trước mấy đứa không biết cũng bình thường."
"Nhưng những kỷ niệm này vốn không nên bị lãng quên." Hồng Văn bỗng cảm thấy nghẹn ngào, nhưng cụ thể nghẹn ngào vì vấn đề gì thì chính anh chàng cũng không nói nên lời.
Xa nhau một năm, tiểu đồ đệ vẫn giữ tính cách cũ, Hồng Nhai cười xoa đầu đồ nhi: "Thằng nhóc ngốc, 'người đi trà lạnh', thế sự vốn là vậy."
Tuy nhiên luôn có người nhớ kỹ.
"À phải, tại sao lại náo động ra vụ Tiêu Dao Đan?" Hồng Nhai không muốn để Hồng Văn tiếp tục hạ cảm xúc, lập tức đổi đề tài.
Hồng Văn quả nhiên bị dời lực chú ý, ngạc nhiên hỏi: "Sư phụ, ngài không ở kinh thành, sao chuyện gì cũng biết thế?"
Hồng Nhai thần bí ngoắc ngoắc ngón tay kêu hắn lại gần: "Con biết trên đời này cái gì nhanh nhất không?"
Hồng Văn mờ mịt lắc đầu, suy nghĩ một lát mới thử đáp: "Là gió ạ?"
Hồng Nhai lắc lắc ngón tay: "Là tin tức truyền trong dân chúng."
Không có thứ gì lan nhanh hơn truyền miệng, chỉ cần trà trộn trong đám người lắng nghe, tin tức nhận được còn nhanh hơn tin truyền chính quy rất nhiều.
Hồng Nhai tới nhanh nhưng động tác của Đài ty nha môn càng mau hơn, lúc này vụ án Tiêu Dao Đan cơ bản đã kết thúc.
Có tử lệnh của Long Nguyên Đế như thanh kiếm sắc treo bằng sợi tơ nhện lơ lửng trên đỉnh đầu, trên dưới Đài ty nha môn không dám chợp mắt, sợ vừa ngủ dậy thì bị cho biết chức quan không còn, về quê trồng trọt.
Một đám người ngày tiếp nối đêm thẩm tra xử lí, lật tung Thiên Ngoại Lâu, sau ngày thứ ba đã tập trung mọi hiềm nghi lên người Ngọc Tiên.
Ban đầu Ngọc Tiên còn không chịu thừa nhận, khóc lóc vô cùng thảm thiết, nhưng người Đài ty nha môn đâu còn tâm tư 'thương hương tiếc ngọc'? Trực tiếp sử dụng hình cụ.
Trải qua một màn tra tấn, mình đồng da sắt cũng chịu không nổi, Ngọc Tiên mới nếm nửa ngày đã khai tuốt.
Hóa ra ả ta vốn là con gái của phạm quan, cha ả làm Tri phủ tham ô gần trăm vạn lượng bạc, bòn rút của bá tánh khiến dân chúng lầm than, là nhóm tham quan đầu tiên bị xét xử ngay sau khi Long Nguyên Đế đăng cơ, trực tiếp phán trảm lập quyết, nam đinh sung quân, nữ quyến không làm quan nô.
Ngọc Tiên không những không cảm thấy phụ thân bị trừng trị đúng tội mà còn ấp ủ lòng căm thù triều đình và Long Nguyên Đế, sau đó bị kẻ nào đó nhắm trúng lợi dụng...
Nói đúng ra, Ngọc Tiên chỉ là người phân phối, kẻ sản xuất Tiêu Dao Đan có tổ tiên hành nghề luyện đan, chê tiền tới quá chậm nên đi chệch hướng. Vào thời tiền triều khi Tiêu Dao Đan bị triều đình tiêu diệt, gã đó còn nhỏ nên được đặc xá. Ai ngờ sau khi lớn lên không tự hối cải, ngược lại đi theo nghề cũ.
Gã đó vì tiền, Ngọc Tiên vì trả thù, hai người ăn khớp với nhau.
Mỗi tháng, người sản xuất Tiêu Dao Đan sẽ dùng thân phận khách nhân tới gặp Ngọc Tiên, giao cho ả Tiêu Dao Đan thành phẩm, còn ả chuyên môn ra tay dụ dỗ thư sinh và quan viên đến Thiên Ngoại Lâu: Để vận hành guồng máy của một quốc gia chẳng phải rất cần các quan viên? Chỉ việc bóp chết những người này thì triều Đại Lộc còn biết trông cậy vào ai?
"... Người Đài tư nha môn tìm hiểu nguồn gốc, không chỉ bắt được kẻ sản xuất Tiêu Dao Đan mà còn lần lượt bắt được mấy kẻ ngầm buôn bán truyền bá, nên giết đều giết, nên phạt đều phạt, tất cả đều xử trí đúng tội." Hà Nguyên Kiều nói.
Hồng Nhai vỗ tay trầm trồ khen ngợi: "Nên làm như vậy!"
Đại phu bọn họ cứu người rất khó khăn, thế mà những kẻ khốn nạn kia chỉ chăm chăm hại người, nên giết sạch hết!
Nói xong, Hồng Nhai lại nhíu mày: "Đáng giận những kẻ có học mà phạm pháp, biết rõ triều đình nghiêm cấm dùng Tiêu Dao Đan nhưng vẫn cố phạm!"
Sớm biết như thế, cần gì mười năm gian khổ học tập!
Hồng Văn cũng có chung mối hận: "Đúng ạ, bệ hạ tức giận đến mức loại tư cách thi cử của hơn năm mươi thí sinh, kỳ thi mùa xuân năm sau e sẽ có sự thay đổi lớn."
Thánh chỉ vừa ban xuống thì có vài triều thần nghi ngờ coi bộ hình phạt quá mức khắc nghiệt? Vài cử nhân chỉ nếm thử một chút vì tò mò mà thôi.
Nhưng Long Nguyên Đế rất dứt khoát: "Thiên hạ có rất nhiều sự tình cần làm, sao bọn chúng không tò mò trải nghiệm những việc đó? Không thắc mắc vì sao bá tánh ăn không đủ no? Không hiếu kỳ vì sao đất đai không trồng được hoa màu?
Nếu trẫm khoan dung tha thứ cho bọn chúng, những người khác phải xử thế nào? Chỉ dùng một viên nên tha hay không? Tuy dùng rất nhiều viên nhưng chỉ dùng một lần có tha hay không? Nếu tha hết, vậy những kẻ dùng hai viên, ba viên bắt đầu cảm thấy bất công...
Triều đình ban ra luật pháp chẳng lẽ chỉ để trưng bày? Bọn chúng thâm nhận hoàng ân, là triều thần trong tương lai, chưa thành danh đã tùy ý làm bậy, nếu ngày sau 'xuân phong đắc ý' còn tung hê đến cỡ nào?
Ai cầu tình cho bọn chúng, xử theo tội đồng lõa!"
Chạy tới ωᥲƭƭƿᥲ∂ thăm 𝘣𝘢𝘤𝘰𝘮𝓠 nhé! Nháy mắt đồ ăn được dọn lên, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, hai thầy trò cực kỳ nhất trí bưng chén lớn lùa cơm, gần như vùi luôn nửa gương mặt vào.
Bình Bình và An An nhìn hai thầy trò ăn tô bự, nhìn lại chén nhỏ của mình rồi đồng thanh cảm thán: "Thật là lợi hại!"
Hà Nguyên Kiều: "... Đâu nhất thiết."
Ăn cơm nhiều cũng không nhất định là lợi hại biết chưa?
Mau nhìn cha tụi con nè, ăn cơm không quá nhiều nhưng cũng rất lợi hại! 🙄
Mọi người đang ăn thì đột nhiên nghe tiếng đập cửa rầm rầm, một giọng nói hơi già nua nhưng vẫn tràn đầy khí lực hô to: "Thằng khỉ họ Hồng, mở cửa cho ông cố nội ngươi!"
Mọi người đều sửng sốt, vừa định lên tiếng thì thấy sắc mặt Hồng Nhai biến đổi, ôm chén đứng bật dậy như nghe tiếng đối thủ đáng gờm: "Tai họa tai họa!"
Khóe miệng Hồng Nhai còn dính hạt cơm, ôm chén chạy vòng vòng trong phòng như con ruồi không đầu, bi ai phát hiện không có chỗ nào để ẩn nấp, dậm chân một cái phóng ra bên ngoài.
Chạy ra vài bước còn không quên quay đầu trợn mắt căn dặn: "Hãy nói ta không ở đây!"
Một tay ôm bát cơm, một tay chộp cây thương dựng ở góc tường, Hồng Nhai chạy lấy đà vài bước rồi dẫm lên bức tường phi thân ra ngoài.
Hà Nguyên Kiều cảm thấy giọng nói bên ngoài hơi quen tai, vội tự mình đi ra mở cửa, kết quả mặt đối mặt với Tạ Uẩn.
Tạ Uẩn cười hì hì: "Kế điệu hổ ly sơn."
Nói xong lùi ra khỏi cửa một bước, quay người nhìn ra ngoài bức tường bên trái, thấy tổ phụ nhà mình đang đè bẹp Hồng Nhai mà đánh.
"Ông đây thách mày chạy, mày chạy đi, chạy thử coi, có ngon thì chạy đi!"
"Ối ối!"
"Hừ, mày còn dám chạy!"
"Ui da ui da, ngài bảo tôi chạy mà!"
"Ông bảo mày chạy thì mày chạy liền? Năm đó ông bảo mày đi theo, sao không nghe lời như vậy?"
"Tôi không thích hợp cho vị trí đó!"
"Đánh rắm, ông đây nói mày thích hợp thì nhất định là đúng rồi!"
Sau đó, Hồng Văn, Hà Nguyên Kiều, Tạ Uẩn đều lồng tay trong tay áo túm tụm đứng dưới chân tường xem diễn, thỉnh thoảng nhe răng trợn mắt xuýt xoa.
Ôi chao, trông đau thật đấy!