Đăng trong nhà "bacom2" ở Wattpad
Vì là hôn lễ của Trưởng công chúa, Hồng Văn được may mắn dẫn đầu đội ngũ đón dâu đi vào cửa chính của hoàng cung.
Cửa cung nguy nga vừa cao vừa sâu đến nỗi khi bước vào có cảm giác như một đường hầm, khiến người bất giác kinh ngạc vì sự nhỏ bé của chính mình.
Trong ngoài cung thành sớm đã giăng đèn kết hoa, nhìn đâu cũng thấy lụa đỏ tươi đẹp. Thị vệ đúng canh hai bên thay đổi vẻ nghiêm túc thường ngày, mỉm cười vui vẻ chúc mừng Hồng Văn.
Hồng Văn khá được ưa thích trong vòng thị vệ cung đình, khi nhìn thấy nụ cười trêu chọc trên gương mặt ai đó, anh chàng lớn tiếng nói: “Chư vị vất vả, tôi tới đón tiên nữ đây!”
Thay vì để người khác chọc ghẹo, chi bằng ta tự mình nói ra!
Mọi người sửng sốt, sau đó đồng loạt cười ồ, quả nhiên nghĩ không ra đề tài mới để trêu.
Hồng Văn thực hài lòng với kết quả này.
Chỉ cần không phải nhóm lão đại nhân thành tinh trên triều, đầu óc ai có thể suy nghĩ nhanh như chớp suốt ngày?
Tin tức truyền tới Thanh Phong cung của Trưởng công chúa Gia Chân, mọi người vừa nghe cũng bật cười.
Tạ Anh nói: “Phò mã thật sự là người thú vị, sau này Công chúa không sợ nhàm chán.”
Thục Quý phi đã sớm sai người bày đủ mười tám ban binh khí ngoài sân: “Không thể để Phò mã dễ dàng đem người đi.”
Nói xong quay sang phân phó đại cung nữ của mình: “Lát nữa Phò mã tới, trước tiên mời bọn họ uống chén trà bổ.”
Da mặt Trưởng công chúa Gia Chân giật giật: “Hà tất làm phiền Quý phi? Muội có trà ngon đây mà.”
Thục Quý phi xua tay: “Khách sáo với ta làm gì!”
Trưởng công chúa Gia Chân: “...”
Cũng không phải khách sáo đâu ạ!
Nhớ ghé qua ⱳᥲƭƭρᥲժ thăm ხà ᥴòm. Đang nói chuyện thì Hồng Văn đã dẫn người tới cửa Thanh Phong cung, lần đầu tiên hắn biết được hoàng tộc đông đúc như vậy! Nào là chú bác, cô dì, anh em họ, thân thích quan hệ bạn dì của Trưởng công chúa, ngày thường đều trốn chỗ nào vậy cà?
Một đám người hí hứng chặn cửa, ồn ào la hét cái gì mà Trưởng công chúa xuất sắc như vậy, há có thể tùy tiện để người cưới đi? Nhất định phải "vượt năm ải chém sáu tướng".
Hồng Văn đáp không thành vấn đề, Tạ Uẩn ló đầu ra từ phía sau hỏi muốn đấu văn hay đấu võ.
Mọi người đều cười: “Đã biết võ công binh pháp của Tạ Tước gia hiếm có người nào địch nổi. Vì để cho công bằng, chúng ta đương nhiên muốn đấu văn.”
Kể từ Long Nguyên Đế trở đi, hoàng thất bắt đầu trọng văn khinh võ. Ngẫm lại cũng đúng thôi, từ trên xuống dưới một đám lớn nhỏ cứ như ma ốm, còn đấu võ bộ không sợ xương cốt gãy hết sao?
Đám người Tạ Uẩn bắt đầu la hét phản đối, vậy mà công bằng cái nỗi gì?
Đúng lúc thấy Thái tử và Túc Quận vương đang thập thò phía sau, Hồng Văn vẫy tay kêu: “Nào nào, để tiểu cô trượng vào nhé, được không?”
Trước đó Thái tử đã từng công nhiên “khiêu khích”, Hồng Văn không trông cậy vào cậu ta, lời này là nói với Túc Quận vương.
Túc Quận vương nghe vậy quả nhiên khó xử.
Một bên là Tiểu Hồng đại nhân được nhóc rất thích, một bên là Thái tử ca ca ân cần giao phó, vậy phải làm sao bây giờ?
“Thái Tử ca ca nói, không được để người qua!” Lại thấy một cái đầu nhỏ thò ra từ sau lưng Thái tử, đúng là Lục Công chúa.
Hôm nay cô bé mặc bộ váy áo đỏ rực, trên đầu cũng cắm nguyên bộ trâm vàng, rất giống đồng nữ trước tòa Bồ Tát, đáng yêu cực kỳ.
Túc Quận vương nhỏ giọng phân trần: “Thái Tử ca ca nói, đây là vì muốn tốt cho Tiểu Hồng đại nhân và tiểu cô cô.”
Bằng không, nhóc chẳng thèm nghe lời đâu!
Thái Tử thoải mái thừa nhận chính mình xúi giục sau lưng: “Dân gian đều làm vậy mà!”
Hồng Văn nghiến răng nhìn hắn, Túc Quận vương và Lục Công chúa cười khúc khích.
May thay Hồng Văn đã chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc đấu văn!
Ba vị cử nhân phía sau dàn thành hàng ngang, do Tạ Giáng cầm đầu, vẻ mặt không quá khẩn trương mà ngược lại hưng phấn nhiều hơn.
Hôm nay gần như quan to hiển quý của cả nước đều tề tụ trong cung, một chút động tĩnh là có thể truyền khắp triều dã trong nháy mắt, đúng là cơ hội rất tốt để trở nên nổi bật, há có thể buông tha?
Cũng phải công nhận, mặc dù phần lớn thành viên hoàng tộc đều kém về thể chất, nhưng họ quả thực có tài văn chương, ngay cả những anh chàng công tử bột mà trong mắt thế nhân là một đám ăn chơi trác táng cũng có thể đấu qua lại với đám người Tạ Giáng.
Từ xưa văn nhân luôn kình nhau, người ta thường nói đa số văn nhân đều thuộc loại tâm cao khí ngạo không dễ dàng chịu thua, hôm nay coi như Hồng Văn mở rộng kiến thức.
Ban đầu mọi người vẫn đấu qua đấu lại bình thường, nhưng dần dần đã ngửi thấy mùi thuốc pháo, tốc độ ra đề mục càng lúc càng nhanh, sau đó biến thành trận chém giết sống còn giữa các văn nhân.
Đám người Hồng Văn không có tố chất như vậy, chỉ cảm thấy đầu óc ong ong không theo kịp nên đành giao phó cho bọn họ.
Tạ Uẩn lại la hét muốn đấu võ.
Bởi vì hôm nay Hồng Nhai cũng theo tới, tuy hiện tại đứng ở cửa không vào nhưng đã đủ mang lại tự tin.
Ai ngờ mọi người chặn cửa lại nở nụ cười ranh mãnh kiểu như “Ngươi trúng kế” rồi, tách ra hai bên để lộ Thục Quý phi đang chễm chệ ngồi ngay trước cửa tẩm điện.
Tạ Uẩn: “... Tỷ?!”
Thật là quá đáng!
Chưa nói đến việc đánh thắng được hay không, Tạ Uẩn làm sao dám động thủ với chị ruột của mình?
Hồng Nhai càng không thể, ông là nam giới, đây chính là Quý phi của Hoàng đế đấy!
Tạ Uẩn bèn hô hào bảo rằng rối loạn quy củ, kết quả bị Thục Quý phi không nói hai lời rượt đánh.
Tạ Tước gia đau đến nhe răng trợn mắt cũng không biết giận. Nói đúng ra là không dám nổi giận với Thục Quý phi.
Sau đó anh ta ôm cánh tay hít hà, quét mắt một vòng qua đám đông canh cửa, đột nhiên chỉ vào một người cười lạnh: “Chúng ta ra so tài!”
Mọi người đồng loạt nhìn theo hướng tay anh ta, thấy Bình Quận Vương đã tái xanh mặt mày.
Bình Quận Vương mới đi rèn luyện ở cấm quân bao lâu? Mà Tạ Uẩn chém giết trên chiến trường bao lâu?
Dùng ngón chân cái để suy nghĩ cũng biết không có khả năng đánh thắng được!
Tiết Vũ là chị dâu của Trưởng công chúa Gia Chân, lúc này cũng ở trong tẩm điện ngồi chung với nữ quyến, nghe có người đột nhiên nhắc tới Bình Quận Vương, vội hỏi chuyện gì.
Có tiểu cung nữ ra thăm dò, trở về cười thuật lại: “Tạ Tước gia muốn đấu võ để san bằng Quận Vương đấy ạ!”
Từ sau khi Bình Quận Vương sửa đổi, Trưởng công chúa Gia Chân không còn chán ghét anh ta nữa, nghe vậy bật cười: “Đây mà gọi là đấu à?”
Tiết Vũ đỏ mặt: “Chàng, chàng đâu thể nào là đối thủ của Tạ Tước gia...”
Tiểu cung nữ kể lại toàn bộ sự tình phát sinh vừa rồi: “... Tạ Tước gia không chọn được ai, bởi vì Bình Quận Vương có liên quan đến võ quan nên cứ như vậy.”
Các nữ quyến nghe xong đều bất đắc dĩ, cười ha ha.
Tiết Vũ vừa buồn cười vừa tức giận, bản thân chàng có mấy cân mấy lượng bộ không biết sao? Tự nhiên hăng hái thò ra phía trước làm gì để người ta tóm được?
“Thôi thôi, nếu là ca ca của Công chúa thì phải chấp nhận vậy. Chẳng lẽ còn có thể bị đánh hỏng luôn?” Tiết Vũ nói
Trưởng công chúa Gia Chân dẫn đầu hé mắt nhìn qua khe cửa sổ, một đám các cô gái lớn nhỏ vừa xem vừa cười khúc khích tường thuật.
Nào là vừa rồi Thục Quý phi đuổi theo đánh Tạ Uẩn thế nào, hiện tại Tạ Uẩn bèn đuổi theo đánh Bình Quận Vương thế nấy.
Ban đầu Bình Quận Vương còn cố gắng chống đỡ, có thể đánh trả vài cái, nhưng không bao lâu binh bại như núi đổ, chỉ có thể kêu oai oái chạy vắt giò lên cổ, khiến mọi người cười vang.
Tiết Vũ che mặt cười: “Thật sự không dễ qua.”
Bây giờ hãy chạy đến nhà ɓαᴄom𝟸 ở ⱳᥲƭƭρᥲժ nhé! Có Bình Quận Vương kéo chân, đội ngũ tân lang cũng coi như thắng một trận, tức khắc sĩ khí dâng cao.
Thục Quý phi cười tủm tỉm: “Các ngươi vất vả rồi, ta vừa sai người nấu canh bổ và trà nóng, mau uống vài chén cho ấm áp thân mình.”
Chỉ có Tạ Uẩn và Hồng Văn biết nội tình, tức khắc tái xanh mặt mày.
Thứ đó có thể uống?
Còn ấm áp thân mình gì gì nữa, e rằng một chén xuống bụng thì thân thể đều lạnh luôn rồi?
“Sao không nhận?” Đầu kia Tạ Giáng mới vừa dẫn đầu Uông Thành và Hồ Khoát đấu văn xong, mồ hôi đầy trán miệng khô lưỡi khô, thấy vậy nghi ngờ nói, “Thật là hơi khát mà.”
Đây chẳng phải rất đúng lúc?
Lời còn chưa dứt, Hồng Văn và Tạ Uẩn cùng nhìn sang, lộ ra một loại vẻ mặt gần như thương hại.
Tạ Giáng bị họ nhìn đến cả người nổi da gà, theo bản năng lùi về phía sau một bước, kéo lên hai đồng bạn để thêm can đảm: “Sao ạ?”
Hồng Văn và Tạ Uẩn liếc nhau, mỗi người một bên kéo cậu ta lại gần: “Rất đúng rất đúng, đúng là bởi vì chúng ta không khát, cho nên mới rầu rĩ không biết làm sao uống hết đồ tốt như vậy, nếu đổ đi chẳng phải rất đáng tiếc?”
Hồ Khoát cười khờ khạo: “Đúng ạ, hôm nay coi như mở rộng tầm mắt, thật sự là ngọa hổ tàng long! Tân lang quan, mau lấy trà nóng tiếp đãi chúng ta.”
Rốt cuộc là Tạ Giáng hiểu biết ông anh nhà mình, cảm thấy có chỗ nào quái quái, chần chờ không chịu giơ tay nhận.
Uông Thành cầm một chén đưa qua cho bạn, thấy thế cười nói: “Nghĩ ngợi gì vậy, vừa rồi còn kêu khát mà? Ta nghe nói trong trà bỏ thêm đại táo nhân sâm cẩu kỷ và rất nhiều đồ bổ dưỡng. Mau thừa dịp còn nóng uống đi!”
Tạ Giáng nghe vậy ngẫm lại, nói cũng đúng, hôm nay là ngày đại hôn sao lại có sai lầm gì được? Còn thầm tự chế giễu mình quá đa nghi.
Ngay sau đó, trong sân vang lên tiếng nôn ọe.
“Ọe ~”
“Thứ gì thế này?”
“Sao có màu xanh lục?” Hồ Khoát nhìn thứ mình vừa phun ra, vẻ mặt kinh hoảng. Anh ta uống nhiều nhất, hiện tại cũng nôn dữ nhất, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.
Mọi người vây xem đều hoảng hồn, đồng loạt kêu “Có độc” rồi ào ào tránh ra.
Hồng Văn nháy nháy mắt ra hiệu cho Tạ Uẩn, hai người nhanh như chớp chen vào đám người hỗn loạn, rẽ trái rẽ phải lao thẳng về phía cửa tẩm điện.
Hồng Văn vừa vén áo choàng vừa hô lớn: “Tới đón tiên nữ đây! Người rảnh rỗi tránh ra, ngộ thương sẽ không tốt!”
Dứt lời, nghiêng thân mình va vào cánh cửa đang đóng chặt, các cung nữ thái giám chặn cửa bên trong cười ngặt nghẽo té đầy đất.
Hồng Văn cũng không ngẩng đầu đâm thẳng vào trong, một đám nữ quyến cười né tránh, lộ ra Trưởng công chúa Gia Chân đang ngồi ngay ngắn sau bức rèm trong bộ hỉ phục trang trọng.
Hồng Văn lập tức ngừng bước.
“Ôi chao, phò mã nhìn đến ngây người!” Tạ Anh vỗ tay cười nói.
Hồng Văn gãi đầu, “Quả thật là vậy.”
Mọi người cười vang.
Tuy mặt nàng bị che bởi khăn hỉ, nhưng Hồng Văn chỉ cần nhìn như vậy đã cảm thấy vui mừng, trong lòng nhanh chóng tràn ngập hạnh phúc.
Từ nay về sau, chúng ta chính là vợ chồng, không cầu một đời thái bình, chỉ nguyện vĩnh viễn không chia lìa.
Hồng Văn chậm rãi hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, đi đến trước mặt Trưởng công chúa Gia Chân vái chào: “Công chúa.”
Trưởng công chúa Gia Chân bị khăn hỉ che mặt dường như có thể nghe được tiếng tim mình đập thình thịch, đột nhiên có chút hoảng loạn khó tả: “Phò mã.”
Một bàn tay quen thuộc chậm rãi duỗi đến trước mắt, bên ngoài khăn hỉ Hồng Văn dịu dàng nói: “Nên đi chào từ biệt bệ hạ và Thái Hậu.”
Tâm tình hoảng loạn của Trưởng công chúa Gia Chân đột nhiên bình tĩnh lại, giong nói cũng khôi phục vẻ trấn định thường ngày.
Nàng nhẹ nhàng đặt tay phải lên cánh tay đối phương, chậm rãi đứng lên.
Hồng Văn chỉ cảm thấy châu ngọc leng keng đến hoa cả mắt, thấy Trưởng công chúa Gia Chân hơi lảo đảo vội vươn đôi tay đỡ nàng.
Trưởng công chúa Gia Chân nương theo lực đạo của Hồng Văn đứng vững, thấp giọng oán trách: “Đồ này quá nặng!”
Hồng Văn nhịn cười: “Công chúa vất vả.”
Trưởng công chúa Gia Chân mỉm cười, nhỏ giọng nói: “Cả đời chỉ có lần này, vất vả cũng xứng đáng...”
Hồng Văn nắm chặt tay nàng. Đưa đến ⱳᥲƭƭρᥲժ chơi với ხà ᥴòm nào!
Sau đó đi bái biệt Long Nguyên Đế và Thái Hậu, Trưởng công chúa Gia Chân không khỏi ướt hốc mắt, Thái Hậu nghẹn ngào nói: “Hôm nay là ngày lành, tân nương tử không được rơi lệ.”
Trưởng công chúa Gia Chân rưng rưng thưa vâng.
Nhìn đôi tân hôn bên dưới, trong lòng Long Nguyên Đế trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Ngài bước xuống vỗ vai Hồng Văn nói: “Trẫm và Thái Hậu giao Công chúa cho khanh, nếu sau này không đối xử tốt... nhất quyết không tha!”
Hồng Văn thưa vâng, trịnh trọng nói: “Vi thần sẽ không để bệ hạ và Thái Hậu có cơ hội trừng trị.”
Được câu hứa hẹn này, thương cảm trong lòng Long Nguyên Đế biến mất, đành phải xua tay: “Đi thôi, đừng làm trễ giờ lành. Buổi tối trẫm và Thái Hậu sẽ tham dự hỉ yến.”
Hồng Văn và Trưởng công chúa Gia Chân lại bái biệt, lúc này rời đi theo tiếng cổ nhạc vang trời.
Nhìn theo bóng dáng hai người đi xa, Long Nguyên Đế chợt thở dài, chỉ cảm thấy trong lòng vắng vẻ.
Đôi tân hôn đi về phủ công chúa, Hồng Văn mặc áo đỏ đội kim quan cưỡi ngựa đi trước, dọc đường không ngừng chắp tay thi lễ cảm tạ những lời chúc mừng của mọi người hai bên, tay chưa hề buông xuống.
Anh chàng thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn cỗ xe mạ vàng phía sau, trong lòng vui sướng khó có thể nói nên lời.
Hồng Nhai rốt cuộc chủ động nói câu đầu tiên của hôm nay: “Từ đây về sau, con lại nhiều thêm một tầng thân phận, phải sống cho tốt.”
Làm đồ nhi, làm thần tử, làm sư phụ, hiện tại còn làm trượng phu, ông chính mắt chứng kiến đứa nhỏ này trưởng thành.
Hồng Văn nghiêm túc thưa vâng, quay đầu lại nhìn lên, tâm trạng đã hoàn toàn khác xưa:
Trải qua trăm cay ngàn đắng, cuối cùng nàng đã thành thê tử của ta.
Trong xe ngựa, Trưởng công chúa Gia Chân dường như cảm nhận được, khóe môi giấu dưới khăn đỏ hơi cong lên, má lúm đồng tiền ẩn hiện.
Thật tốt quá!
Vì là hôn lễ của Trưởng công chúa, Hồng Văn được may mắn dẫn đầu đội ngũ đón dâu đi vào cửa chính của hoàng cung.
Cửa cung nguy nga vừa cao vừa sâu đến nỗi khi bước vào có cảm giác như một đường hầm, khiến người bất giác kinh ngạc vì sự nhỏ bé của chính mình.
Trong ngoài cung thành sớm đã giăng đèn kết hoa, nhìn đâu cũng thấy lụa đỏ tươi đẹp. Thị vệ đúng canh hai bên thay đổi vẻ nghiêm túc thường ngày, mỉm cười vui vẻ chúc mừng Hồng Văn.
Hồng Văn khá được ưa thích trong vòng thị vệ cung đình, khi nhìn thấy nụ cười trêu chọc trên gương mặt ai đó, anh chàng lớn tiếng nói: “Chư vị vất vả, tôi tới đón tiên nữ đây!”
Thay vì để người khác chọc ghẹo, chi bằng ta tự mình nói ra!
Mọi người sửng sốt, sau đó đồng loạt cười ồ, quả nhiên nghĩ không ra đề tài mới để trêu.
Hồng Văn thực hài lòng với kết quả này.
Chỉ cần không phải nhóm lão đại nhân thành tinh trên triều, đầu óc ai có thể suy nghĩ nhanh như chớp suốt ngày?
Tin tức truyền tới Thanh Phong cung của Trưởng công chúa Gia Chân, mọi người vừa nghe cũng bật cười.
Tạ Anh nói: “Phò mã thật sự là người thú vị, sau này Công chúa không sợ nhàm chán.”
Thục Quý phi đã sớm sai người bày đủ mười tám ban binh khí ngoài sân: “Không thể để Phò mã dễ dàng đem người đi.”
Nói xong quay sang phân phó đại cung nữ của mình: “Lát nữa Phò mã tới, trước tiên mời bọn họ uống chén trà bổ.”
Da mặt Trưởng công chúa Gia Chân giật giật: “Hà tất làm phiền Quý phi? Muội có trà ngon đây mà.”
Thục Quý phi xua tay: “Khách sáo với ta làm gì!”
Trưởng công chúa Gia Chân: “...”
Cũng không phải khách sáo đâu ạ!
Nhớ ghé qua ⱳᥲƭƭρᥲժ thăm ხà ᥴòm. Đang nói chuyện thì Hồng Văn đã dẫn người tới cửa Thanh Phong cung, lần đầu tiên hắn biết được hoàng tộc đông đúc như vậy! Nào là chú bác, cô dì, anh em họ, thân thích quan hệ bạn dì của Trưởng công chúa, ngày thường đều trốn chỗ nào vậy cà?
Một đám người hí hứng chặn cửa, ồn ào la hét cái gì mà Trưởng công chúa xuất sắc như vậy, há có thể tùy tiện để người cưới đi? Nhất định phải "vượt năm ải chém sáu tướng".
Hồng Văn đáp không thành vấn đề, Tạ Uẩn ló đầu ra từ phía sau hỏi muốn đấu văn hay đấu võ.
Mọi người đều cười: “Đã biết võ công binh pháp của Tạ Tước gia hiếm có người nào địch nổi. Vì để cho công bằng, chúng ta đương nhiên muốn đấu văn.”
Kể từ Long Nguyên Đế trở đi, hoàng thất bắt đầu trọng văn khinh võ. Ngẫm lại cũng đúng thôi, từ trên xuống dưới một đám lớn nhỏ cứ như ma ốm, còn đấu võ bộ không sợ xương cốt gãy hết sao?
Đám người Tạ Uẩn bắt đầu la hét phản đối, vậy mà công bằng cái nỗi gì?
Đúng lúc thấy Thái tử và Túc Quận vương đang thập thò phía sau, Hồng Văn vẫy tay kêu: “Nào nào, để tiểu cô trượng vào nhé, được không?”
Trước đó Thái tử đã từng công nhiên “khiêu khích”, Hồng Văn không trông cậy vào cậu ta, lời này là nói với Túc Quận vương.
Túc Quận vương nghe vậy quả nhiên khó xử.
Một bên là Tiểu Hồng đại nhân được nhóc rất thích, một bên là Thái tử ca ca ân cần giao phó, vậy phải làm sao bây giờ?
“Thái Tử ca ca nói, không được để người qua!” Lại thấy một cái đầu nhỏ thò ra từ sau lưng Thái tử, đúng là Lục Công chúa.
Hôm nay cô bé mặc bộ váy áo đỏ rực, trên đầu cũng cắm nguyên bộ trâm vàng, rất giống đồng nữ trước tòa Bồ Tát, đáng yêu cực kỳ.
Túc Quận vương nhỏ giọng phân trần: “Thái Tử ca ca nói, đây là vì muốn tốt cho Tiểu Hồng đại nhân và tiểu cô cô.”
Bằng không, nhóc chẳng thèm nghe lời đâu!
Thái Tử thoải mái thừa nhận chính mình xúi giục sau lưng: “Dân gian đều làm vậy mà!”
Hồng Văn nghiến răng nhìn hắn, Túc Quận vương và Lục Công chúa cười khúc khích.
May thay Hồng Văn đã chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc đấu văn!
Ba vị cử nhân phía sau dàn thành hàng ngang, do Tạ Giáng cầm đầu, vẻ mặt không quá khẩn trương mà ngược lại hưng phấn nhiều hơn.
Hôm nay gần như quan to hiển quý của cả nước đều tề tụ trong cung, một chút động tĩnh là có thể truyền khắp triều dã trong nháy mắt, đúng là cơ hội rất tốt để trở nên nổi bật, há có thể buông tha?
Cũng phải công nhận, mặc dù phần lớn thành viên hoàng tộc đều kém về thể chất, nhưng họ quả thực có tài văn chương, ngay cả những anh chàng công tử bột mà trong mắt thế nhân là một đám ăn chơi trác táng cũng có thể đấu qua lại với đám người Tạ Giáng.
Từ xưa văn nhân luôn kình nhau, người ta thường nói đa số văn nhân đều thuộc loại tâm cao khí ngạo không dễ dàng chịu thua, hôm nay coi như Hồng Văn mở rộng kiến thức.
Ban đầu mọi người vẫn đấu qua đấu lại bình thường, nhưng dần dần đã ngửi thấy mùi thuốc pháo, tốc độ ra đề mục càng lúc càng nhanh, sau đó biến thành trận chém giết sống còn giữa các văn nhân.
Đám người Hồng Văn không có tố chất như vậy, chỉ cảm thấy đầu óc ong ong không theo kịp nên đành giao phó cho bọn họ.
Tạ Uẩn lại la hét muốn đấu võ.
Bởi vì hôm nay Hồng Nhai cũng theo tới, tuy hiện tại đứng ở cửa không vào nhưng đã đủ mang lại tự tin.
Ai ngờ mọi người chặn cửa lại nở nụ cười ranh mãnh kiểu như “Ngươi trúng kế” rồi, tách ra hai bên để lộ Thục Quý phi đang chễm chệ ngồi ngay trước cửa tẩm điện.
Tạ Uẩn: “... Tỷ?!”
Thật là quá đáng!
Chưa nói đến việc đánh thắng được hay không, Tạ Uẩn làm sao dám động thủ với chị ruột của mình?
Hồng Nhai càng không thể, ông là nam giới, đây chính là Quý phi của Hoàng đế đấy!
Tạ Uẩn bèn hô hào bảo rằng rối loạn quy củ, kết quả bị Thục Quý phi không nói hai lời rượt đánh.
Tạ Tước gia đau đến nhe răng trợn mắt cũng không biết giận. Nói đúng ra là không dám nổi giận với Thục Quý phi.
Sau đó anh ta ôm cánh tay hít hà, quét mắt một vòng qua đám đông canh cửa, đột nhiên chỉ vào một người cười lạnh: “Chúng ta ra so tài!”
Mọi người đồng loạt nhìn theo hướng tay anh ta, thấy Bình Quận Vương đã tái xanh mặt mày.
Bình Quận Vương mới đi rèn luyện ở cấm quân bao lâu? Mà Tạ Uẩn chém giết trên chiến trường bao lâu?
Dùng ngón chân cái để suy nghĩ cũng biết không có khả năng đánh thắng được!
Tiết Vũ là chị dâu của Trưởng công chúa Gia Chân, lúc này cũng ở trong tẩm điện ngồi chung với nữ quyến, nghe có người đột nhiên nhắc tới Bình Quận Vương, vội hỏi chuyện gì.
Có tiểu cung nữ ra thăm dò, trở về cười thuật lại: “Tạ Tước gia muốn đấu võ để san bằng Quận Vương đấy ạ!”
Từ sau khi Bình Quận Vương sửa đổi, Trưởng công chúa Gia Chân không còn chán ghét anh ta nữa, nghe vậy bật cười: “Đây mà gọi là đấu à?”
Tiết Vũ đỏ mặt: “Chàng, chàng đâu thể nào là đối thủ của Tạ Tước gia...”
Tiểu cung nữ kể lại toàn bộ sự tình phát sinh vừa rồi: “... Tạ Tước gia không chọn được ai, bởi vì Bình Quận Vương có liên quan đến võ quan nên cứ như vậy.”
Các nữ quyến nghe xong đều bất đắc dĩ, cười ha ha.
Tiết Vũ vừa buồn cười vừa tức giận, bản thân chàng có mấy cân mấy lượng bộ không biết sao? Tự nhiên hăng hái thò ra phía trước làm gì để người ta tóm được?
“Thôi thôi, nếu là ca ca của Công chúa thì phải chấp nhận vậy. Chẳng lẽ còn có thể bị đánh hỏng luôn?” Tiết Vũ nói
Trưởng công chúa Gia Chân dẫn đầu hé mắt nhìn qua khe cửa sổ, một đám các cô gái lớn nhỏ vừa xem vừa cười khúc khích tường thuật.
Nào là vừa rồi Thục Quý phi đuổi theo đánh Tạ Uẩn thế nào, hiện tại Tạ Uẩn bèn đuổi theo đánh Bình Quận Vương thế nấy.
Ban đầu Bình Quận Vương còn cố gắng chống đỡ, có thể đánh trả vài cái, nhưng không bao lâu binh bại như núi đổ, chỉ có thể kêu oai oái chạy vắt giò lên cổ, khiến mọi người cười vang.
Tiết Vũ che mặt cười: “Thật sự không dễ qua.”
Bây giờ hãy chạy đến nhà ɓαᴄom𝟸 ở ⱳᥲƭƭρᥲժ nhé! Có Bình Quận Vương kéo chân, đội ngũ tân lang cũng coi như thắng một trận, tức khắc sĩ khí dâng cao.
Thục Quý phi cười tủm tỉm: “Các ngươi vất vả rồi, ta vừa sai người nấu canh bổ và trà nóng, mau uống vài chén cho ấm áp thân mình.”
Chỉ có Tạ Uẩn và Hồng Văn biết nội tình, tức khắc tái xanh mặt mày.
Thứ đó có thể uống?
Còn ấm áp thân mình gì gì nữa, e rằng một chén xuống bụng thì thân thể đều lạnh luôn rồi?
“Sao không nhận?” Đầu kia Tạ Giáng mới vừa dẫn đầu Uông Thành và Hồ Khoát đấu văn xong, mồ hôi đầy trán miệng khô lưỡi khô, thấy vậy nghi ngờ nói, “Thật là hơi khát mà.”
Đây chẳng phải rất đúng lúc?
Lời còn chưa dứt, Hồng Văn và Tạ Uẩn cùng nhìn sang, lộ ra một loại vẻ mặt gần như thương hại.
Tạ Giáng bị họ nhìn đến cả người nổi da gà, theo bản năng lùi về phía sau một bước, kéo lên hai đồng bạn để thêm can đảm: “Sao ạ?”
Hồng Văn và Tạ Uẩn liếc nhau, mỗi người một bên kéo cậu ta lại gần: “Rất đúng rất đúng, đúng là bởi vì chúng ta không khát, cho nên mới rầu rĩ không biết làm sao uống hết đồ tốt như vậy, nếu đổ đi chẳng phải rất đáng tiếc?”
Hồ Khoát cười khờ khạo: “Đúng ạ, hôm nay coi như mở rộng tầm mắt, thật sự là ngọa hổ tàng long! Tân lang quan, mau lấy trà nóng tiếp đãi chúng ta.”
Rốt cuộc là Tạ Giáng hiểu biết ông anh nhà mình, cảm thấy có chỗ nào quái quái, chần chờ không chịu giơ tay nhận.
Uông Thành cầm một chén đưa qua cho bạn, thấy thế cười nói: “Nghĩ ngợi gì vậy, vừa rồi còn kêu khát mà? Ta nghe nói trong trà bỏ thêm đại táo nhân sâm cẩu kỷ và rất nhiều đồ bổ dưỡng. Mau thừa dịp còn nóng uống đi!”
Tạ Giáng nghe vậy ngẫm lại, nói cũng đúng, hôm nay là ngày đại hôn sao lại có sai lầm gì được? Còn thầm tự chế giễu mình quá đa nghi.
Ngay sau đó, trong sân vang lên tiếng nôn ọe.
“Ọe ~”
“Thứ gì thế này?”
“Sao có màu xanh lục?” Hồ Khoát nhìn thứ mình vừa phun ra, vẻ mặt kinh hoảng. Anh ta uống nhiều nhất, hiện tại cũng nôn dữ nhất, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.
Mọi người vây xem đều hoảng hồn, đồng loạt kêu “Có độc” rồi ào ào tránh ra.
Hồng Văn nháy nháy mắt ra hiệu cho Tạ Uẩn, hai người nhanh như chớp chen vào đám người hỗn loạn, rẽ trái rẽ phải lao thẳng về phía cửa tẩm điện.
Hồng Văn vừa vén áo choàng vừa hô lớn: “Tới đón tiên nữ đây! Người rảnh rỗi tránh ra, ngộ thương sẽ không tốt!”
Dứt lời, nghiêng thân mình va vào cánh cửa đang đóng chặt, các cung nữ thái giám chặn cửa bên trong cười ngặt nghẽo té đầy đất.
Hồng Văn cũng không ngẩng đầu đâm thẳng vào trong, một đám nữ quyến cười né tránh, lộ ra Trưởng công chúa Gia Chân đang ngồi ngay ngắn sau bức rèm trong bộ hỉ phục trang trọng.
Hồng Văn lập tức ngừng bước.
“Ôi chao, phò mã nhìn đến ngây người!” Tạ Anh vỗ tay cười nói.
Hồng Văn gãi đầu, “Quả thật là vậy.”
Mọi người cười vang.
Tuy mặt nàng bị che bởi khăn hỉ, nhưng Hồng Văn chỉ cần nhìn như vậy đã cảm thấy vui mừng, trong lòng nhanh chóng tràn ngập hạnh phúc.
Từ nay về sau, chúng ta chính là vợ chồng, không cầu một đời thái bình, chỉ nguyện vĩnh viễn không chia lìa.
Hồng Văn chậm rãi hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, đi đến trước mặt Trưởng công chúa Gia Chân vái chào: “Công chúa.”
Trưởng công chúa Gia Chân bị khăn hỉ che mặt dường như có thể nghe được tiếng tim mình đập thình thịch, đột nhiên có chút hoảng loạn khó tả: “Phò mã.”
Một bàn tay quen thuộc chậm rãi duỗi đến trước mắt, bên ngoài khăn hỉ Hồng Văn dịu dàng nói: “Nên đi chào từ biệt bệ hạ và Thái Hậu.”
Tâm tình hoảng loạn của Trưởng công chúa Gia Chân đột nhiên bình tĩnh lại, giong nói cũng khôi phục vẻ trấn định thường ngày.
Nàng nhẹ nhàng đặt tay phải lên cánh tay đối phương, chậm rãi đứng lên.
Hồng Văn chỉ cảm thấy châu ngọc leng keng đến hoa cả mắt, thấy Trưởng công chúa Gia Chân hơi lảo đảo vội vươn đôi tay đỡ nàng.
Trưởng công chúa Gia Chân nương theo lực đạo của Hồng Văn đứng vững, thấp giọng oán trách: “Đồ này quá nặng!”
Hồng Văn nhịn cười: “Công chúa vất vả.”
Trưởng công chúa Gia Chân mỉm cười, nhỏ giọng nói: “Cả đời chỉ có lần này, vất vả cũng xứng đáng...”
Hồng Văn nắm chặt tay nàng. Đưa đến ⱳᥲƭƭρᥲժ chơi với ხà ᥴòm nào!
Sau đó đi bái biệt Long Nguyên Đế và Thái Hậu, Trưởng công chúa Gia Chân không khỏi ướt hốc mắt, Thái Hậu nghẹn ngào nói: “Hôm nay là ngày lành, tân nương tử không được rơi lệ.”
Trưởng công chúa Gia Chân rưng rưng thưa vâng.
Nhìn đôi tân hôn bên dưới, trong lòng Long Nguyên Đế trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Ngài bước xuống vỗ vai Hồng Văn nói: “Trẫm và Thái Hậu giao Công chúa cho khanh, nếu sau này không đối xử tốt... nhất quyết không tha!”
Hồng Văn thưa vâng, trịnh trọng nói: “Vi thần sẽ không để bệ hạ và Thái Hậu có cơ hội trừng trị.”
Được câu hứa hẹn này, thương cảm trong lòng Long Nguyên Đế biến mất, đành phải xua tay: “Đi thôi, đừng làm trễ giờ lành. Buổi tối trẫm và Thái Hậu sẽ tham dự hỉ yến.”
Hồng Văn và Trưởng công chúa Gia Chân lại bái biệt, lúc này rời đi theo tiếng cổ nhạc vang trời.
Nhìn theo bóng dáng hai người đi xa, Long Nguyên Đế chợt thở dài, chỉ cảm thấy trong lòng vắng vẻ.
Đôi tân hôn đi về phủ công chúa, Hồng Văn mặc áo đỏ đội kim quan cưỡi ngựa đi trước, dọc đường không ngừng chắp tay thi lễ cảm tạ những lời chúc mừng của mọi người hai bên, tay chưa hề buông xuống.
Anh chàng thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn cỗ xe mạ vàng phía sau, trong lòng vui sướng khó có thể nói nên lời.
Hồng Nhai rốt cuộc chủ động nói câu đầu tiên của hôm nay: “Từ đây về sau, con lại nhiều thêm một tầng thân phận, phải sống cho tốt.”
Làm đồ nhi, làm thần tử, làm sư phụ, hiện tại còn làm trượng phu, ông chính mắt chứng kiến đứa nhỏ này trưởng thành.
Hồng Văn nghiêm túc thưa vâng, quay đầu lại nhìn lên, tâm trạng đã hoàn toàn khác xưa:
Trải qua trăm cay ngàn đắng, cuối cùng nàng đã thành thê tử của ta.
Trong xe ngựa, Trưởng công chúa Gia Chân dường như cảm nhận được, khóe môi giấu dưới khăn đỏ hơi cong lên, má lúm đồng tiền ẩn hiện.
Thật tốt quá!