Convert bởi ꍌꀎꉻꋬ꒐ꄟꀎ ở Wiki dịch
Về đến Thái Y Viện đúng vào bữa trưa, hầu hết quan viên của các nha môn đã đi ăn cơm, Hồng Văn tuôn mồ hôi ướt đẫm cả người, muốn vào Thái Y Viện tẩy rửa sơ qua, thay bộ áo trong cho sạch sẽ thoải mái.
Sư phụ từng dạy, ăn cơm là một chuyện vô cùng quan trọng, tuyệt đối không thể qua loa!
Ai ngờ còn chưa vào cửa đã thấy một người ngồi xổm dưới cây hạnh, nghe động tĩnh ngẩng đầu ngóng qua, ánh mắt trĩu nặng tràn đầy u oán.
Hồng Văn cảm thấy người này hơi quen quen, nhìn kỹ lại, ủa, kia là đại nhân đầu hói ấy mà!
Hồng Văn vội bước qua: "Huynh vẫn chưa đi dùng cơm à?”
Huynh thật sự vì tóc mà cố chấp đến mức này sao?
Lúc nãy đối phương nói không cần gấp, mình thật đúng đã tin...
Người nọ chống gối đứng lên, rầu rĩ nói: “Hồng đại nhân đi chơi vui vẻ nhỉ? Từ thật xa đã nhìn thấy miệng ngài khoe ra hàm răng trắng tinh.”
Đây là tính sổ cho sự tín nhiệm ngập tràn đặt sai chỗ. 😣
Hồng Văn: “... Ta mời huynh ăn đào nhé, Hoàng Hậu nương nương ban thưởng đấy!”
Sau đó, hai người cùng nhau ngồi xổm dưới tàng cây thưởng thức đào mật.
Đào mật cống phẩm quả nhiên không giống bình thường, trái căng mọng hương thơm nồng đậm, làn da đỏ hồng mượt như nhung trông thật đáng yêu, chưa cho vào miệng mà nước dãi đã ứa ra.
Quả đào vừa chín tới, chỉ cần bóc nhẹ lớp vỏ nhung là lộ ra phần cơm vàng mọng, nước mật tươm ra nhỏ giọt xuống đất. Hồng Văn vội vàng liếm thử:
Chà, ngọt quá!
Chậc, còn róc hột nữa chứ, hắn thích nhất loại đào hiểu chuyện như này! 😄
Vị đại nhân đầu hói yên lặng gặm quả đào, cơn giận dịu đi một chút, lại nghe Hồng Văn hỏi: “À phải, còn chưa hỏi huynh xưng hô thế nào?”
Người nọ: “... Ta họ Khương.”
Hay nhỉ, cảm tình kết nối nửa ngày mà ngay cả cái tên cũng không biết.
Thật đủ giận!
“Khương huynh này,” Hồng Văn đi múc nước rửa tay rửa mặt, vắt khăn mặt ướt lau mồ hôi, “Huynh nghĩ chúng ta nên đi dùng cơm trước, hay bắt mạch trước.”
Lời còn chưa dứt, bụng đã kêu rột rột rột.
Khương đại nhân: “... Ăn cơm trước đã.”
Cũng đâu thể để đại phu đói chết.
Nhưng mà ngẫm lại, vừa rồi trái đào bự ước chừng nửa cân bị ngươi ăn hết vào bụng biến đâu rồi? 🤔
Nhà bà còm ở wattpad. Khi hai người đến nhà ăn là đúng ngay giờ cao điểm, nhìn đâu cũng thấy đầu người đen nghìn nghịt.
Lục bộ phụ trách các bộ môn khác nhau, vì thế tính cách của mỗi quan viên tương ứng cũng khác nhau. Hiện tại Hồng Văn nhìn kỹ là có thể đoán ra đối phương thuộc nha môn nào.
Phía trước bên trái là hai vị đại nhân có tướng ngồi như mãnh hổ, đôi đũa đóng mở dứt khoát, chắc hẳn là Binh Bộ;
Đối diện là ba vị đại nhân ngồi nghiêm chỉnh dựa theo thứ tự quan phẩm lớn nhỏ, trước khi động đũa còn phải nhún nhường lẫn nhau, nhìn thôi đã muốn đau đầu, nhất định là Lễ Bộ;
Ồ, vị đại nhân này tự mang theo chén muỗng đũa, chạm trổ rất tinh xảo đẹp mắt, dĩ nhiên là Công Bộ, xác thực mà nói hẳn là một bộ phận của Công Bộ chuyên chế tạo đồ dùng và vật liệu cho các nha môn dinh thự...
“Người Thiện phòng càng ngày càng hư đốn,” chợt nghe có tiếng oán giận, “Trời nóng như đổ lửa vốn khiến hỏa khí dâng lên, sao lại làm thịt dê?”
“Rất đúng rất đúng, đây là đồ ăn có tính nóng, phàm là người thể chất hơi yếu mà ăn vào, nhẹ thì bị nóng người, nặng thì miệng lưỡi bị mụt loét.”
Vừa nghe những lời này, Hồng Văn đã biết mình tìm được đúng bàn của Thái Y Viện. 😄
Đại sư phụ nhà ăn trợn trắng mắt, cố gắng cãi lý: “Thịt dê giá cao không dễ có, bệ hạ thông cảm chư vị đại nhân vất vả, vì thế mới giết dê béo.”
“Không nên đưa ra lý do như vậy,” Một vị lão đại nhân của Thái Y Viện nghiêm túc chỉnh lưng, “Tâm ý rất quý nhưng cũng phải phân rõ đối tượng. Thịt dê rất đắt tiền, cơ mà nếu ăn thành bệnh thì lại tốn thêm một khoảng chi tiêu, đây chẳng phải mất nhiều hơn được?”
Đại sư phụ vùng vằng: “Lão đại nhân xin giúp đỡ tiểu nhân, không dám ăn thì đừng ăn nữa là được rồi. Tội gì phải trách cứ, tiểu nhân chỉ là người nấu cơm.”
Ai ngờ lão thái y kia lại rung đùi đắc ý: “Tuy rất nóng nhưng con dê này xác thật béo lắm, thôi thì hôm nay uống nhiều trà Trúc liên song diệp một chút là được.”
Mọi người Thái Y Viện đồng loạt gật đầu bảo đúng thế.
Những người khác: “...”
Sao mà các vị nhiều chuyện thế nhỉ?! 🙄
Khương đại nhân vốn định ngồi cùng bàn ăn cơm với Hồng Văn lập tức bỏ chạy.
Thói quen lải nhải của Thái Y Viện quả thực danh bất hư truyền. 🤣
Vừa nghe có thịt dê béo, Hồng Văn hớn hở chạy tới múc cơm, quả nhiên thấy ngay nồi Nhũ Xuy Dương với nước hầm trắng như tuyết trông thật mê người, bên cạnh bày mâm lớn rau thơm xanh biếc và bánh nướng hạt mè để ăn kèm.
Món Nhũ Xuy Dương dùng tảng thịt dê lớn hầm thật nhừ, thịt mềm rời khỏi xương sẽ được vớt ra để nguội, xương dư lại tiếp tục hầm lửa thật nhỏ, mãi đến khi nước canh trong suốt biến thành trắng đậm đặc như sữa. Bởi vì màu sắc và độ sền sệt rất giống sữa bò hay sữa dê, cho nên món này được người xưa đặt tên là Nhũ Xuy Dương.
Khi ăn sẽ múc một chén canh đậm đặc trắng như tuyết, cắt thịt dê hầm mềm cho vào, rải lên một lớp rau thơm, nếu thích còn có thể dùng bánh nướng hạt mè nhúng vào ăn kèm, miễn bàn thơm biết bao nhiêu.
Đại sư phụ nhà ăn có ấn tượng cực kỳ khắc sâu với màn vớt cái dưới đáy nồi của vị tiểu đại nhân Thái Y Viện này, thấy mắt anh chàng tỏa tia sánh xang, không khỏi cảnh giác nhắc: “Hôm nay trong canh không có thịt đâu nhé.” 😆
Canh là canh, thịt là thịt, không phải để ngài trổ tài vớt! 🤧
Hồng Văn oan ức nói: “Cháu là người vậy sao? Làm phiền chọn những miếng thật béo cắt cho cháu xin.”
Đại sư phụ: “... Thái Y Viện các vị không phải sợ bị nóng người à?”
Hồng Văn vỗ ngực, “Cháu tuổi trẻ khỏe mạnh, không sợ!”
Còn có trà thanh nhiệt hạ sốt đấy thôi, uống nhiều chút là được.
Sau khi ngồi xuống bàn, Hà Nguyên Kiều nhìn phần cơm tràn đầy của Hồng Văn, cười bảo: “Mới nãy chúng ta còn lo lắng sao đệ đi lâu thế mà chưa trở về, hiện giờ thấy vẫn còn sức ăn như vậy, chắc hẳn không có chuyện gì.”
Hồng Văn ngượng ngùng giải thích, “Vài vị hoàng tử và công chúa đều có mặt, Thái Hậu lại hỏi chút chuyện, đi theo cùng chơi một hồi nên mới bị trì hoãn. À phải, Hoàng Hậu nương nương thưởng đào sao mọi người không ăn? Vừa rồi đệ nếm thử, ngọt lắm!”
Hà Nguyên Kiều bật cười: “Chính chủ chưa trở về, chúng ta đâu thể ăn trước? Hiện giờ thằng nhóc đệ càng có tiền đồ nhỉ, phải chờ đệ rửa sạch đưa đến tận tay mới được, làm vậy mới mong dính chút không khí vui mừng.”
Hồng Văn ăn đến hai bên má phình ra, nghe vậy gật đầu: “Chuyện này dễ mà.”
Mời vào wattpad thăm bà còm. Sau khi nhét đầy bụng món thịt dê hầm béo mềm, Hồng Văn đi bắt mạch cho Khương đại nhân.
Khương đại nhân vô cùng lo lắng: “Có phải ta cũng bị thiếu máu, cần mua chút đồ quý giá về tẩm bổ không?”
“Đừng nhe!” Hồng Văn vội vàng ngăn cản, đổi sang bắt mạch tay khác, “Đồ bổ tuy không coi là thuốc nhưng cũng không thể ăn bậy. Hoặc là nóng lạnh không hợp thể trạng, hoặc là không hợp với thói quen ăn uống, dẫn đến không bệnh mà ăn thành bệnh.”
Khương đại nhân ậm ừ nhưng vẫn không cam lòng: “Hôm kia có người bạn cho ta một ít hải sâm...”
Hồng Văn sắp bị chọc tức sẵng giọng: “Huynh chỉ cần nghỉ ngơi nhiều một chút! Căn bản không thiếu gì cả!”
Khương đại nhân sửng sốt: “Vậy sao ta thường xuyên cảm thấy mỏi mệt, ngủ một giấc tỉnh dậy còn mệt hơn là lúc chưa nghỉ ngơi, còn rụng nhiều tóc đến thế?”
“Huynh há mồm xem,” Hồng Văn ra hiệu cho anh ta xoay về hướng ánh sáng há miệng, nheo mắt nhìn một lát, “Mạch Sác mà Xúc, mặt hơi phiếm đỏ, khoang miệng và lưỡi nổi mụt nóng, có phải huynh luôn thấy khát nước, uống bao nhiêu nước cũng không nhằm nhò gì?”
Khương đại nhân gật đầu thật mạnh: “Đúng quá, uống no một bụng nước mà vẫn khát như điên.”
“Đi tiểu thế nào? Thường xuyên đi tả phải không?” Hồng Văn lấy giấy bút, chuẩn bị viết phương thuốc.
“Đúng rồi!” Nói đến đây, Khương đại nhân thật sự tin vị tiểu đại phu trước mắt có năng lực, biết hết tất cả tật xấu của mình, “Uống nước nhiều nhưng lại đi tiểu gắt, cũng thường xuyên đi tả. Ta cứ tưởng ban đêm ngủ không đắp chăn kín nên bị lạnh bụng.”
Vì đó là những bệnh nhẹ thông thường nên cứ nghĩ là do mùa hè nắng nóng, căn bản không hề để ý.
“Thường xuyên bực bội, cảm thấy nóng trong người,” Hồng Văn lưu loát viết vài nét bút, “Huynh không mắc bệnh gì nghiêm trọng, chỉ vì phiền muộn quá mức mà dẫn tới ngũ tạng lục phủ sinh ra một cỗ nhiệt độc. Luồng nhiệt độc này chạy tán loạn trong cơ thể huynh, khiến âm dương mất cân bằng, giống như nước sôi bốc hơi hết. Vì thế nước bọt bị khô làm huynh không thoải mái dẫn đến thường xuyên mệt mỏi, tóc không có nước để tẩm bổ nên tất nhiên bị rụng.”
Khương đại nhân trợn mắt há hốc mồm, “Ta không bệnh?”
Làm sao có thể?
“Hiện giờ coi như chính huynh khiến bản thân bị bệnh,” Hồng Văn bất đắc dĩ nói, “Xét cho cùng, nguyên nhân là huynh phiền muộn quá mức, suy nghĩ quá nhiều. Uống mấy thang Đạo Xích Tán là được.”
Bài thuốc này có tác dụng thanh nhiệt, lợi tiểu, dưỡng âm, tiêu hỏa, cuối cùng có thể thải nhiệt độc ra ngoài theo nước tiểu, bệnh sẽ khỏi một cách tự nhiên.
Khương đại nhân ngơ ngác tiếp nhận đơn thuốc, nhìn qua chỉ thấy trong đó có ba vị thuốc -- sinh địa hoàng, mộc thông và cam thảo tán thành bột hòa với nước sắc lá trúc uống nóng -- vì thế khiêm tốn thỉnh giáo: “Trước kia thấy phương thuốc của người khác đều có mười mấy vị, sao bài thuốc này ít như vậy?”
“Huynh cũng nói là 'phương thuốc của người khác',” Hồng Văn bật cười, “Người ta đâu bị rụng tóc!” 😏
Khương đại nhân: “...”
Hồng Văn vỗ vỗ vai anh ta, “Nói trắng ra, vấn đề của huynh là do tâm bệnh, thường ngày đừng suy nghĩ quá nhiều khiến nhiệt độc tích tụ. Nên dùng những món ăn có tính lạnh như thịt vịt, hạt sen, nấu nước cây kim ngân uống cũng tốt, tuy nhiên mỗi ngày chỉ được dùng một nắm, dùng nhiều sẽ bị tổn thương thân thể.”
Khương đại nhân rầu rĩ gật đầu, ngồi tại chỗ bất động.
Qua một lát, ước chừng thật sự không thể kiềm được bèn thở dài một hơi, nhỏ giọng nói: “Làm sao có thể không lo?”
Anh ta muốn cho con trai vào Thái Học, ngặt nỗi hiện tại chức quan chỉ là chính lục phẩm, vừa vặn bị chặn ở ngưỡng cửa bởi vì “Con cái của quan viên dưới ngũ phẩm không được gia nhập”.
Quan viên ngũ phẩm và lục phẩm chỉ cách nhau hai cấp bậc, thế mà thăng cấp khó tựa lên trời, khiến anh ta vô cùng sầu lo.
Tính cách mỗi người sẽ thể hiện qua lời nói và hành vi, từ lúc đầu Hồng Văn nói chuyện với anh ta cho đến vừa rồi bắt mạch, đủ có thể nhìn ra đây là người cực kỳ hiếu thắng muốn giữ thể diện. Nếu anh ta không tự thay đổi tính tình của chính mình, uống thuốc cũng chỉ trị ngọn chứ không trị gốc, về sau tất nhiên sẽ tái phát.
Hồng Văn khuyên: “Lão Tử từng dạy mọi việc thuận theo tự nhiên, có thể thấy rất nhiều sự tình trên đời đều không thể cưỡng cầu, bằng không sẽ biến khéo thành vụng, tự làm mất đi những gì đang có.”
Khương đại nhân há miệng thở dốc: “Ôi, lý lẽ này không hề sai, nhưng...”
Trên đời có mấy ai chân chính làm được?
Hồng Văn cũng biết 'giang sơn dễ đổi bản tính khó dời', không quá yêu cầu người bệnh có thể sửa đổi một sớm một chiều: “Huynh nói cũng có lý, nhưng sức khỏe mới là nền tảng cho tất cả, nếu huynh ngã xuống, vậy còn có gì mà hy vọng?”
Thấy Khương đại nhân không lên tiếng, Hồng Văn biết là đã nghe lọt, dặn thêm: “Ta thấy tính cách huynh quá mức kiên cường cấp tiến, quá cứng dễ gãy, quá nóng lòng ngược lại không thành công. Chi bằng mỗi ngày huynh đánh Thái Cực quyền hoặc luyện chữ, để có thể bình tâm tĩnh khí.”
Khương đại nhân biết Hồng Văn có ý tốt, vô cùng cảm kích: “Hồng đại phu nói có lý, quả thật ta quá nghiêm khắc với bản thân. Nói đúng ra, ta nên hài lòng vì mình đã đạt đến mức này ở tuổi ba mươi, ngặt nỗi...”
Hồng Văn cười: “Đúng vậy, chính huynh có thể nghĩ được như thế, chứng tỏ huynh cũng là người sáng suốt, ta không cần nhiều lời.”
Vào thăm nhà bà còm ở wattpad. Mấy ngày kế tiếp không có chuyện gì mới mẻ, chỉ là phủ Định Quốc Công bị tra án khiến dư luận ồn ào huyên náo, không ít người phải cảm thán chuyện đời thay đổi quá nhanh.
Hồng Văn cũng hùa theo than vài tiếng, nhưng rốt cuộc cũng không để trong lòng, ai ngờ hôm nay vừa ra khỏi cửa đã bị người chặn đường.