Đăng trong nhà "bacom2" ở Wattpad
Trẻ con mỗi ngày một khác, Hồng Nhai thường xuyên cảm thấy choáng váng, dường như mới hôm qua hắn lôi vật nhỏ này ra khỏi đống cỏ khô, thế mà hôm nay nhóc có thể nằm trên giường đất ôm chân gặm.
Nhóc Hồng Văn xác thật rất ngoan, các phụ nữ cho nhóc bú đều khen dễ nuôi. Nhóc còn đặc biệt thích cười, đôi mắt to cong cong như vầng trăng non, cực kỳ trong sáng như bầu trời xanh sau cơn mưa.
Đã qua một tuổi, nhãi con bắt đầu ê a không ngừng, có người bảo đây là muốn nói chuyện.
Hồng Nhai mừng hết lớn, ngày đêm ghé vào tai bé, không ngại phiền cứ lặp đi lặp lại: "Kêu sư phụ, sư phụ, sư phụ..."
Nỗ lực của hắn không uổng phí, ước chừng qua mười ngày, nhóc con bỗng cười khúc khích: "Si hu ~"
Hồng Nhai: "..."
Hình như có chỗ nào không đúng.
Vì thế khi mọi người thấy Hồng đại phu bế đứa bé dạo quanh, miệng cứ lẩm bẩm liên tục: "Sư phụ sư phụ sư phụ..."
Mọi người: "..."
Đại phu này tuy y thuật cao minh, nhưng đầu óc hình như hơi có vấn đề, cứ kêu đứa bé còn bú sữa là sư phụ kìa!
Chờ đến khi Hồng Văn ngừng bú, tiếng "Si ~ hu" đã kêu rất suôn sẻ.
Có người bế, cười ngọt ngào: "Si ~ hu".
Có người nựng, cười ngọt ngào: "Si ~ hu".
Hồng Nhai cảm thấy cứ tiếp tục như vậy thật không xong.
Chẳng lẽ mình nhặt được một thằng nhóc ngốc?
Lão phu nhân Huyện lệnh thấy hắn lo lắng mỗi ngày bèn an ủi: "Hiện tại chưa nhận người, chờ lớn lên chút nữa thì sẽ tốt thôi."
Nói xong, Hồng Văn nhìn bà cười hì hì: "Si ~ hu"
Lão phu nhân: "..."
Đứa nhỏ này xác thật hơi lạ!
Hồng Nhai rầu đến mức đau đầu, cảm thấy phải thay đổi môi trường mới được.
Bấm đốt ngón tay tính toán, mình đến chỗ này đã hơn một năm, nên đi rồi.
Ý tưởng này vừa nảy sinh thì không thể dứt ra được, tối ngủ Hồng Nhai nằm mộng cưỡi ngựa chạy suốt đêm. Đến khi sáng sớm hắn bị nhóc mập tưới nước dãi đầy mặt đánh thức vẫn còn chưa đã thèm.
Hắn nhìn lên xà nhà, chậm rãi thở hắt ra, nhấc nhóc mập lên trước mặt đong đưa: "Đồ nhi, chúng ta đi thôi, sư phụ dẫn con đi ngắm non sông gấm vóc nhé!"
Hồng Văn đá chân: "Si ~ hu"
Hồng Nhai vừa bực mình vừa buồn cười, nhẹ nhàng vỗ vào mông nhóc vài cái: "Nhóc ngốc."
Nhóc mập ngây ngô cười theo: "Hốc ~"
Hồng Nhai bật cười, cầm nắm tay mũm mĩm cắn vài cái: "Ngốc lắm lắm!"
Ái dồ dồ, về sau phải làm sao đây!
Nhóc mập rụt cổ cười khanh khách: "Hốc ắm ắm ~"
Nghe nói Hồng Nhai muốn đi, các bá tánh đều tới tiễn đưa, người mang trứng gà người mang thịt khô, năn nỉ hắn ở lâu thêm một chút.
Hồng Nhai chỉ chọn mấy món tiện mang theo xin nhận, đánh ngựa xoay quanh chắp tay thi lễ, trong bao vải bố đeo trước ngực thò ra một cái đầu nhỏ tò mò ngó láo liên.
"Đa tạ chư vị hương thân hậu ái, đưa quân ngàn dặm cũng cần từ biệt, đến đây là đủ!"
Một năm trôi qua, lão Tri huyện càng già hơn, chống gậy ra tiễn.
Ông im lặng nhìn người trẻ tuổi trên lưng ngựa thật lâu, phút cuối cùng mới nói, "Rảnh rỗi, trở về nhìn một cái!"
Gió xuân thổi bay mái tóc bạc trắng của ông, trong lòng Hồng Nhai cảm thấy hụt hẫng.
Chuyến này ra đi, cũng không biết khi nào sẽ trở lại.
Mặc dù trở lại, những cố nhân này... còn trên thế gian không?
Nhưng nếu bảo hắn sống tại một nơi cả đời, dùng quãng đời còn lại nhìn những người quen thuộc lần lượt ra đi...
Hắn làm không được.
Hắn tựa chim trên trời, tơ liễu trong gió, chỉ biết tạm dừng một khoảng khắc ngắn ngủi.
Hồng Nhai không dám nghĩ nhiều, cũng không dám đáp ứng, cẳng chân nhẹ nhàng thúc vào bụng ngựa: "Đi!"
Vợ chồng lão Tri huyện dìu nhau nhìn theo hắn đi xa.
"Ông nói xem, tụi nó sẽ về lại không?"
"Khó lắm, cậu ta là nhánh lục bình..."
Không thể ngừng lại bất cứ chỗ nào!
Mùa đông rét lạnh đã qua, Hồng Nhai tính toán một hồi, đi thẳng về hướng Tây Bắc.
Hắn luôn dành một tình cảm đặc biệt cho địa phương mình từng rải bầu nhiệt huyết.
Cứ theo tốc độ này, khi đến được nơi đó là vừa lúc cây cỏ xanh tươi.
Giữa đường hắn còn đặc biệt ghé ngang ngôi đạo quan.
Đã mấy năm không trở lại, vốn tưởng rằng nơi đây sẽ rách nát không còn hình dáng gì. Ai ngờ sau khi đại chiến kết thúc, có người nhớ tới lòng tốt của lão đạo sĩ, lâu lâu lại đây dọn dẹp một phen, vì thế ngôi đạo quan trông vẫn sạch sẽ.
Chỉ có xà nhà quá cao, ở dưới quét không tới, trong góc nhà có một con nhện to đang ra sức dệt mạng, cực kỳ giống con nhện năm xưa Hồng Nhai nhìn thấy.
Nhưng nghĩ lại, chính hắn cũng cảm thấy buồn cười, chỉ lắc lắc đầu.
Hồng Nhai cầm bàn tay mũm mĩm của đồ đệ đi dạo một vòng, chỉ vào tấm đệm hương bồ cũ rích: "Thời trẻ sư công của con thường ngồi ở đó."
Không ngờ món đồ này vẫn còn giữ.
Nhóc chớp chớp mắt nhìn một lát, chập chững đi vài bước đến gần, chỉ vào đệm hương bồ: "Ngồi đây!"
Hồng Nhai cười nhéo nhéo má phúng phính của nhóc, hơi chút cảm khái: "Đúng vậy, ngồi đây."
Cảnh còn người mất!
Sư phụ, ngài có đồ tôn rồi, nếu ở trên tròi có linh thiêng, chắc hẳn ngài cũng rất vui phải không?
Đêm đó hai thầy trò tá túc ở đạo quan.
Hồng Nhai quét dọn một chút, thắp nến châm hương, chính mình lạy trước vài cái rồi vỗ vỗ mông đồ đệ: "Nào, tới bái lạy sư công và các vị tổ sư nhé!"
Nhóc con nghe không hiểu, nhưng vẫn bắt chước quỳ xuống, cuộn tròn cơ thể nhỏ bé, đặt gò má núng nính lên đôi tay chắp lại, cúi sấp trên tấm đệm hương bồ nghiêng mặt nhìn hắn.
Hồng Nhai gật đầu: "Giỏi lắm!."
Nhóc được khích lệ lập tức sáng mắt, bắt chước sư phụ nhà mình dập đầu, khổ nỗi không đủ sức giữ thăng bằng, lúc thẳng người lên lảo đảo rồi lăn quay ra ngoài đệm hương bồ.
Hồng Nhai: "... Haha!"
Nhóc nằm ngửa dưới đất đạp đạp hai chân, vốn hơi bị giật mình nhưng nghe sư phụ cười, thế là cũng ngây ngô cười khanh khách vài tiếng. Nhóc dùng sức lật thân thể, từ nằm ngửa biến thành nằm bò, sau đó sử dụng cả tứ chi chổng mông lên, đầu chạm xuống đất vài cái mới bò dậy.
Hồng Nhai nhìn nhóc lăn lộn, miệng lẩm bẩm: "Sư phụ ơi sư phụ, thằng nhóc này cũng đã cố gắng hết sức rồi, không thể làm khác được, thôi thì coi như lăn cho ngài một cú..."
Hôm sau có bá tánh thấy ánh sáng trong đạo quan, cố ý lên núi xem xét, gặp Hồng Nhai đều vô cùng sửng sốt.
Mọi người cứ tưởng lão đạo sĩ xuất quỷ nhập thần đã trở lại.
Hồng Nhai cũng sửng sốt, hắn nhận ra người tới, nhớ rõ năm xưa khi rời đi đối phương vẫn là hán tử khỏe mạnh, ấy mà hôm nay gặp lại đã thành ông lão lưng còng mái tóc hoa râm.
Con nhện không phải là con nhện năm xưa, nhưng người vẫn là người năm đó.
"Khách nhân ghé ngang qua, trời hanh cỏ khô, lúc đi làm phiền tưới nước dập tắt hết nguồn lửa!"
Lão hán kia không nhận ra hắn.
Trong lòng Hồng Nhai đột nhiên dâng lên cảm giác không thể giải thích được, câu chào sắp rời khỏi miệng lại nuốt vào bụng.
Ngày đó mình và sư phụ lựa chọn rời đi, vận mệnh chú định nơi này không còn là nhà của họ.
Bọn họ từ bỏ "Cố hương", cố hương cũng từ bỏ bọn họ.
Thấy sư phụ vẫn ngây ra nhìn theo bóng lưng tập tễnh của lão hán, Hồng Văn lẫm chẫm bước tới, nhẹ nhàng túm góc áo sư phụ giựt giựt:
"Si ~ hu"
Tựa như một sợi tơ từ trên trời rơi xuống, nháy mắt quấn quanh tâm trí lang thang tứ phương của Hồng Nhai kéo về.
Hắn chợt hoàn hồn.
"Ừm?" Hồng Nhai giơ tay xoa đầu nhóc, chợt cười, "Ngày mai chúng ta lên đường."
Năm xưa sư phụ nói rất đúng, trời đất bao la, đi nơi nào chả được?
Hai thầy trò và một con ngựa, không hề dừng lại giữa đường, thẳng tiến đến Tây Bắc.
Nhóc Hồng Văn ngoan ngoãn rúc trong vòm ngực Hồng Nhai, hai tay bám vào túi vải bố, chỉ lộ ra đầu nhỏ ngó dáo dác.
Nhóc đã bao giờ nhìn xem thế giới bên ngoài? Chỉ cảm thấy cái gì cũng hiếm lạ, cái gì cũng thú vị, thấy cái gì đều phải hỏi một tiếng.
Có cái Hồng Nhai biết thì tỉ mỉ giải thích, có cái không biết, nhóc cũng không thất vọng, vẫn vui tươi hớn hở.
Lúc này chiến tranh đã trôi qua gần hai năm, vùng đất từng bị tàn phá lại tràn đầy sức sống với hoa cỏ và cả bọn côn đồ.
Hôm nay Hồng Nhai và tiểu đồ đệ nghỉ tạm ven đường, thình lình nghe loáng thoáng phía xa có tiếng kêu cứu.
Mùi máu tanh theo gió mà đến thoang thoảng trong không khí.
Hồng Nhai nhìn tiểu đồ đệ, chậc một tiếng.
Nhóc chớp chớp mắt, cũng học bộ dáng sư phụ tặc lưỡi, phun ra một chuỗi dài nước miếng.
Hồng Nhai không biết nên khóc hay cười, bỗng thở dài, lại bế nhóc lên cột vào trước ngực, lưu loát xoay người phóng lên ngựa, vuốt ve thanh trường thương yên lặng đã lâu: "Ông bạn già ơi ông bạn già, hôm nay chúng ta lại kề vai chiến đấu nhé!"
Lần cuối nhìn thấy máu, đã cách vài năm rồi đúng không?
********
"Đại đương gia, ngài đi trước đi!" Một hán tử khoảng ba mươi tuổi bịt lại cánh tay đang phun máu như suối, che chở một người khác.
"Đánh rắm! Hắc Phong tiêu cục không có kẻ hèn nhát! Hãy liều mạng với bọn chúng..." Người nọ đen mặt quát. Lời còn chưa dứt, chợt thấy từ nơi xa một con ngựa phi như bay chạy tới.
Mọi người đều căng thẳng, không biết là địch hay là bạn.
Chỉ trong nháy mắt, người tới đã vung lên một thanh trường thương trông rất nặng, trực tiếp quét bay bọn cướp ra ngoài!
Mọi người đồng loạt hít một hơi khí lạnh:
Vị này quá dũng mãnh!
Chỉ riêng cây trường thương e đã nặng mấy chục cân, thế mà bộ dạng vung thương đánh bay vài người lại vô cùng thoải mái.
Cũng không biết là thần thánh phương nào, trên giang hồ chưa từng nghe qua danh tính!
Kỵ binh được huấn luyện chính quy đấu với bộ binh hỗn tạp, ưu thế lớn đến độ nào không cần nói cũng biết. Sau một chén trà nhỏ, Hồng Nhai vui sướng tràn trề đánh xong, quay đầu nhìn lại thì thấy không còn tên cướp nào đứng nổi.
Hắn vẩy trường thương một cái, cây khô ven đường tức khắc nhiều thêm một chuỗi huyết châu.
"Tại hạ là Quách Du Chi của Hắc Phong tiêu cục, xin hỏi tôn tính đại danh của vị anh hùng này?" Hán tử vừa rồi được gọi là Đại đương gia tiến lên ôm quyền hành lễ, ánh mắt nhìn Hồng Nhai vừa kinh vừa thán lại vừa mừng.
Kinh ngạc và cảm thán bởi vì người này trẻ hơn mình không nhiều nhưng một thân võ công và thần lực thực sự ghê gớm;
Mừng bởi vì thấy cậu ta lẻ loi một mình, chắc là một hiệp sĩ độc hành, nếu mình có thể mời chào gia nhập...
Hồng Nhai vừa định đáp lễ, vạt áo trước đột nhiên giật giật.
Mọi người Hắc Phong tiêu cục đều cả kinh, theo bản năng siết chặt binh khí cảnh giác, ai ngờ ngay sau đó thấy bên trong áo khoác vươn ra một cánh tay trắng nõn nhỏ xíu.
Tiếp theo, trong áo khoác chui ra một cái đầu nhỏ nhắn tóc tai bù xù!
Đầu nhỏ chớp chớp mắt nhìn Quách Du Chi; Quách Du Chi cũng chớp chớp mắt nhìn nhóc:
Úi chà, vật nhỏ này trông thật tuấn!
Trẻ con mỗi ngày một khác, Hồng Nhai thường xuyên cảm thấy choáng váng, dường như mới hôm qua hắn lôi vật nhỏ này ra khỏi đống cỏ khô, thế mà hôm nay nhóc có thể nằm trên giường đất ôm chân gặm.
Nhóc Hồng Văn xác thật rất ngoan, các phụ nữ cho nhóc bú đều khen dễ nuôi. Nhóc còn đặc biệt thích cười, đôi mắt to cong cong như vầng trăng non, cực kỳ trong sáng như bầu trời xanh sau cơn mưa.
Đã qua một tuổi, nhãi con bắt đầu ê a không ngừng, có người bảo đây là muốn nói chuyện.
Hồng Nhai mừng hết lớn, ngày đêm ghé vào tai bé, không ngại phiền cứ lặp đi lặp lại: "Kêu sư phụ, sư phụ, sư phụ..."
Nỗ lực của hắn không uổng phí, ước chừng qua mười ngày, nhóc con bỗng cười khúc khích: "Si hu ~"
Hồng Nhai: "..."
Hình như có chỗ nào không đúng.
Vì thế khi mọi người thấy Hồng đại phu bế đứa bé dạo quanh, miệng cứ lẩm bẩm liên tục: "Sư phụ sư phụ sư phụ..."
Mọi người: "..."
Đại phu này tuy y thuật cao minh, nhưng đầu óc hình như hơi có vấn đề, cứ kêu đứa bé còn bú sữa là sư phụ kìa!
Chờ đến khi Hồng Văn ngừng bú, tiếng "Si ~ hu" đã kêu rất suôn sẻ.
Có người bế, cười ngọt ngào: "Si ~ hu".
Có người nựng, cười ngọt ngào: "Si ~ hu".
Hồng Nhai cảm thấy cứ tiếp tục như vậy thật không xong.
Chẳng lẽ mình nhặt được một thằng nhóc ngốc?
Lão phu nhân Huyện lệnh thấy hắn lo lắng mỗi ngày bèn an ủi: "Hiện tại chưa nhận người, chờ lớn lên chút nữa thì sẽ tốt thôi."
Nói xong, Hồng Văn nhìn bà cười hì hì: "Si ~ hu"
Lão phu nhân: "..."
Đứa nhỏ này xác thật hơi lạ!
Hồng Nhai rầu đến mức đau đầu, cảm thấy phải thay đổi môi trường mới được.
Bấm đốt ngón tay tính toán, mình đến chỗ này đã hơn một năm, nên đi rồi.
Ý tưởng này vừa nảy sinh thì không thể dứt ra được, tối ngủ Hồng Nhai nằm mộng cưỡi ngựa chạy suốt đêm. Đến khi sáng sớm hắn bị nhóc mập tưới nước dãi đầy mặt đánh thức vẫn còn chưa đã thèm.
Hắn nhìn lên xà nhà, chậm rãi thở hắt ra, nhấc nhóc mập lên trước mặt đong đưa: "Đồ nhi, chúng ta đi thôi, sư phụ dẫn con đi ngắm non sông gấm vóc nhé!"
Hồng Văn đá chân: "Si ~ hu"
Hồng Nhai vừa bực mình vừa buồn cười, nhẹ nhàng vỗ vào mông nhóc vài cái: "Nhóc ngốc."
Nhóc mập ngây ngô cười theo: "Hốc ~"
Hồng Nhai bật cười, cầm nắm tay mũm mĩm cắn vài cái: "Ngốc lắm lắm!"
Ái dồ dồ, về sau phải làm sao đây!
Nhóc mập rụt cổ cười khanh khách: "Hốc ắm ắm ~"
Nghe nói Hồng Nhai muốn đi, các bá tánh đều tới tiễn đưa, người mang trứng gà người mang thịt khô, năn nỉ hắn ở lâu thêm một chút.
Hồng Nhai chỉ chọn mấy món tiện mang theo xin nhận, đánh ngựa xoay quanh chắp tay thi lễ, trong bao vải bố đeo trước ngực thò ra một cái đầu nhỏ tò mò ngó láo liên.
"Đa tạ chư vị hương thân hậu ái, đưa quân ngàn dặm cũng cần từ biệt, đến đây là đủ!"
Một năm trôi qua, lão Tri huyện càng già hơn, chống gậy ra tiễn.
Ông im lặng nhìn người trẻ tuổi trên lưng ngựa thật lâu, phút cuối cùng mới nói, "Rảnh rỗi, trở về nhìn một cái!"
Gió xuân thổi bay mái tóc bạc trắng của ông, trong lòng Hồng Nhai cảm thấy hụt hẫng.
Chuyến này ra đi, cũng không biết khi nào sẽ trở lại.
Mặc dù trở lại, những cố nhân này... còn trên thế gian không?
Nhưng nếu bảo hắn sống tại một nơi cả đời, dùng quãng đời còn lại nhìn những người quen thuộc lần lượt ra đi...
Hắn làm không được.
Hắn tựa chim trên trời, tơ liễu trong gió, chỉ biết tạm dừng một khoảng khắc ngắn ngủi.
Hồng Nhai không dám nghĩ nhiều, cũng không dám đáp ứng, cẳng chân nhẹ nhàng thúc vào bụng ngựa: "Đi!"
Vợ chồng lão Tri huyện dìu nhau nhìn theo hắn đi xa.
"Ông nói xem, tụi nó sẽ về lại không?"
"Khó lắm, cậu ta là nhánh lục bình..."
Không thể ngừng lại bất cứ chỗ nào!
Mùa đông rét lạnh đã qua, Hồng Nhai tính toán một hồi, đi thẳng về hướng Tây Bắc.
Hắn luôn dành một tình cảm đặc biệt cho địa phương mình từng rải bầu nhiệt huyết.
Cứ theo tốc độ này, khi đến được nơi đó là vừa lúc cây cỏ xanh tươi.
Giữa đường hắn còn đặc biệt ghé ngang ngôi đạo quan.
Đã mấy năm không trở lại, vốn tưởng rằng nơi đây sẽ rách nát không còn hình dáng gì. Ai ngờ sau khi đại chiến kết thúc, có người nhớ tới lòng tốt của lão đạo sĩ, lâu lâu lại đây dọn dẹp một phen, vì thế ngôi đạo quan trông vẫn sạch sẽ.
Chỉ có xà nhà quá cao, ở dưới quét không tới, trong góc nhà có một con nhện to đang ra sức dệt mạng, cực kỳ giống con nhện năm xưa Hồng Nhai nhìn thấy.
Nhưng nghĩ lại, chính hắn cũng cảm thấy buồn cười, chỉ lắc lắc đầu.
Hồng Nhai cầm bàn tay mũm mĩm của đồ đệ đi dạo một vòng, chỉ vào tấm đệm hương bồ cũ rích: "Thời trẻ sư công của con thường ngồi ở đó."
Không ngờ món đồ này vẫn còn giữ.
Nhóc chớp chớp mắt nhìn một lát, chập chững đi vài bước đến gần, chỉ vào đệm hương bồ: "Ngồi đây!"
Hồng Nhai cười nhéo nhéo má phúng phính của nhóc, hơi chút cảm khái: "Đúng vậy, ngồi đây."
Cảnh còn người mất!
Sư phụ, ngài có đồ tôn rồi, nếu ở trên tròi có linh thiêng, chắc hẳn ngài cũng rất vui phải không?
Đêm đó hai thầy trò tá túc ở đạo quan.
Hồng Nhai quét dọn một chút, thắp nến châm hương, chính mình lạy trước vài cái rồi vỗ vỗ mông đồ đệ: "Nào, tới bái lạy sư công và các vị tổ sư nhé!"
Nhóc con nghe không hiểu, nhưng vẫn bắt chước quỳ xuống, cuộn tròn cơ thể nhỏ bé, đặt gò má núng nính lên đôi tay chắp lại, cúi sấp trên tấm đệm hương bồ nghiêng mặt nhìn hắn.
Hồng Nhai gật đầu: "Giỏi lắm!."
Nhóc được khích lệ lập tức sáng mắt, bắt chước sư phụ nhà mình dập đầu, khổ nỗi không đủ sức giữ thăng bằng, lúc thẳng người lên lảo đảo rồi lăn quay ra ngoài đệm hương bồ.
Hồng Nhai: "... Haha!"
Nhóc nằm ngửa dưới đất đạp đạp hai chân, vốn hơi bị giật mình nhưng nghe sư phụ cười, thế là cũng ngây ngô cười khanh khách vài tiếng. Nhóc dùng sức lật thân thể, từ nằm ngửa biến thành nằm bò, sau đó sử dụng cả tứ chi chổng mông lên, đầu chạm xuống đất vài cái mới bò dậy.
Hồng Nhai nhìn nhóc lăn lộn, miệng lẩm bẩm: "Sư phụ ơi sư phụ, thằng nhóc này cũng đã cố gắng hết sức rồi, không thể làm khác được, thôi thì coi như lăn cho ngài một cú..."
Hôm sau có bá tánh thấy ánh sáng trong đạo quan, cố ý lên núi xem xét, gặp Hồng Nhai đều vô cùng sửng sốt.
Mọi người cứ tưởng lão đạo sĩ xuất quỷ nhập thần đã trở lại.
Hồng Nhai cũng sửng sốt, hắn nhận ra người tới, nhớ rõ năm xưa khi rời đi đối phương vẫn là hán tử khỏe mạnh, ấy mà hôm nay gặp lại đã thành ông lão lưng còng mái tóc hoa râm.
Con nhện không phải là con nhện năm xưa, nhưng người vẫn là người năm đó.
"Khách nhân ghé ngang qua, trời hanh cỏ khô, lúc đi làm phiền tưới nước dập tắt hết nguồn lửa!"
Lão hán kia không nhận ra hắn.
Trong lòng Hồng Nhai đột nhiên dâng lên cảm giác không thể giải thích được, câu chào sắp rời khỏi miệng lại nuốt vào bụng.
Ngày đó mình và sư phụ lựa chọn rời đi, vận mệnh chú định nơi này không còn là nhà của họ.
Bọn họ từ bỏ "Cố hương", cố hương cũng từ bỏ bọn họ.
Thấy sư phụ vẫn ngây ra nhìn theo bóng lưng tập tễnh của lão hán, Hồng Văn lẫm chẫm bước tới, nhẹ nhàng túm góc áo sư phụ giựt giựt:
"Si ~ hu"
Tựa như một sợi tơ từ trên trời rơi xuống, nháy mắt quấn quanh tâm trí lang thang tứ phương của Hồng Nhai kéo về.
Hắn chợt hoàn hồn.
"Ừm?" Hồng Nhai giơ tay xoa đầu nhóc, chợt cười, "Ngày mai chúng ta lên đường."
Năm xưa sư phụ nói rất đúng, trời đất bao la, đi nơi nào chả được?
Hai thầy trò và một con ngựa, không hề dừng lại giữa đường, thẳng tiến đến Tây Bắc.
Nhóc Hồng Văn ngoan ngoãn rúc trong vòm ngực Hồng Nhai, hai tay bám vào túi vải bố, chỉ lộ ra đầu nhỏ ngó dáo dác.
Nhóc đã bao giờ nhìn xem thế giới bên ngoài? Chỉ cảm thấy cái gì cũng hiếm lạ, cái gì cũng thú vị, thấy cái gì đều phải hỏi một tiếng.
Có cái Hồng Nhai biết thì tỉ mỉ giải thích, có cái không biết, nhóc cũng không thất vọng, vẫn vui tươi hớn hở.
Lúc này chiến tranh đã trôi qua gần hai năm, vùng đất từng bị tàn phá lại tràn đầy sức sống với hoa cỏ và cả bọn côn đồ.
Hôm nay Hồng Nhai và tiểu đồ đệ nghỉ tạm ven đường, thình lình nghe loáng thoáng phía xa có tiếng kêu cứu.
Mùi máu tanh theo gió mà đến thoang thoảng trong không khí.
Hồng Nhai nhìn tiểu đồ đệ, chậc một tiếng.
Nhóc chớp chớp mắt, cũng học bộ dáng sư phụ tặc lưỡi, phun ra một chuỗi dài nước miếng.
Hồng Nhai không biết nên khóc hay cười, bỗng thở dài, lại bế nhóc lên cột vào trước ngực, lưu loát xoay người phóng lên ngựa, vuốt ve thanh trường thương yên lặng đã lâu: "Ông bạn già ơi ông bạn già, hôm nay chúng ta lại kề vai chiến đấu nhé!"
Lần cuối nhìn thấy máu, đã cách vài năm rồi đúng không?
********
"Đại đương gia, ngài đi trước đi!" Một hán tử khoảng ba mươi tuổi bịt lại cánh tay đang phun máu như suối, che chở một người khác.
"Đánh rắm! Hắc Phong tiêu cục không có kẻ hèn nhát! Hãy liều mạng với bọn chúng..." Người nọ đen mặt quát. Lời còn chưa dứt, chợt thấy từ nơi xa một con ngựa phi như bay chạy tới.
Mọi người đều căng thẳng, không biết là địch hay là bạn.
Chỉ trong nháy mắt, người tới đã vung lên một thanh trường thương trông rất nặng, trực tiếp quét bay bọn cướp ra ngoài!
Mọi người đồng loạt hít một hơi khí lạnh:
Vị này quá dũng mãnh!
Chỉ riêng cây trường thương e đã nặng mấy chục cân, thế mà bộ dạng vung thương đánh bay vài người lại vô cùng thoải mái.
Cũng không biết là thần thánh phương nào, trên giang hồ chưa từng nghe qua danh tính!
Kỵ binh được huấn luyện chính quy đấu với bộ binh hỗn tạp, ưu thế lớn đến độ nào không cần nói cũng biết. Sau một chén trà nhỏ, Hồng Nhai vui sướng tràn trề đánh xong, quay đầu nhìn lại thì thấy không còn tên cướp nào đứng nổi.
Hắn vẩy trường thương một cái, cây khô ven đường tức khắc nhiều thêm một chuỗi huyết châu.
"Tại hạ là Quách Du Chi của Hắc Phong tiêu cục, xin hỏi tôn tính đại danh của vị anh hùng này?" Hán tử vừa rồi được gọi là Đại đương gia tiến lên ôm quyền hành lễ, ánh mắt nhìn Hồng Nhai vừa kinh vừa thán lại vừa mừng.
Kinh ngạc và cảm thán bởi vì người này trẻ hơn mình không nhiều nhưng một thân võ công và thần lực thực sự ghê gớm;
Mừng bởi vì thấy cậu ta lẻ loi một mình, chắc là một hiệp sĩ độc hành, nếu mình có thể mời chào gia nhập...
Hồng Nhai vừa định đáp lễ, vạt áo trước đột nhiên giật giật.
Mọi người Hắc Phong tiêu cục đều cả kinh, theo bản năng siết chặt binh khí cảnh giác, ai ngờ ngay sau đó thấy bên trong áo khoác vươn ra một cánh tay trắng nõn nhỏ xíu.
Tiếp theo, trong áo khoác chui ra một cái đầu nhỏ nhắn tóc tai bù xù!
Đầu nhỏ chớp chớp mắt nhìn Quách Du Chi; Quách Du Chi cũng chớp chớp mắt nhìn nhóc:
Úi chà, vật nhỏ này trông thật tuấn!