• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đăng trong nhà "bacom2" ở Wattpad

Convert bởi ꍌꀎꉻꋬ꒐ꄟꀎ ở Wiki dịch

Sau lễ thành hôn, Thái tử mười chín tuổi bắt đầu rèn luyện trong lục bộ. Thái tử Thái sư Hồng Văn đã hai mươi chín tuổi lần đầu tiên xin từ chức.

Thái tử không đồng ý: "Tuy cô đã thành hôn nhưng vẫn có rất nhiều sự tình yêu cầu tiên sinh dạy dỗ..."

Thái sư trông rất sầu khổ: "Điện hạ sớm thông tuệ, hiện giờ đã lập gia đình lập nghiệp, thật ra có vi thần hay không đều giống nhau."

Hắn chưa bao giờ ngờ được mình sẽ ở kinh thành suốt mười một năm, cũng nên công thành danh toại mà lui thân chứ nhỉ?

Thái tử nheo mắt: "Sao tiên sinh vội vàng đến vậy?"

Thái sư buột miệng thốt ra: "Nếu không đi mau, hạt sen Tây Hồ sẽ già rồi."

Thái tử: "... Người đâu, đưa tiên sinh trở về!"

Đêm nào cô cũng trằn trọc không ăn không ngủ chăm chỉ học tập việc triều chính, ấy mà ngài chỉ biết nghĩ tới hạt sen thôi à?

Thái sư: "..."

Ai biểu mình lanh mồm lanh miệng!

Lần đầu xin từ chức ủ rũ trở về như con gà mắc mưa, Hồng Văn bị Trưởng công chúa Gia Chân đuổi đi thư phòng ngủ vài ngày, một đôi trai gái cũng dùng ánh mắt hoài nghi đánh giá phụ thân:

Chỉ một chút việc nhỏ mà làm không được, phụ thân có thật sự toàn năng như bên ngoài đồn đãi hay không?

Tới năm thứ hai, Hồng Văn rút kinh nghiệm xương máu, lại lần nữa xin từ chức. Lần này hắn còn thức ba đêm liền viết một thiên tấu chương từ ngữ khẩn thiết.

Cơ mà Thái Tử ném thẳng vào trong góc, dùng vẻ mặt cực giống Long Nguyên Đế cười tủm tỉm nhìn Thái sư: "Chỉ cách một năm, tiên sinh vẫn nhớ mãi không quên hạt sen Tây Hồ sao?"

Hắn lớn chừng này mà chưa từng rời khỏi kinh thành đấy!

Cô cũng muốn đi Giang Nam!

Hồng Văn lắc đầu như trống bỏi, nghiêm mặt nói: "Điện hạ hiểu lầm. Điện hạ sở hữu tư chất hơn người cổ kim có một không hai, thật sự là vi thần đã không còn gì để dạy cho ngài."

Thái tử: "..."

Sắc mặt của hắn méo mó giống bị bắt nuốt mười tám con ruồi bọ, nghẹn nửa ngày mới dùng giọng phức tạp nói: "Có người nào đã từng đánh giá tiên sinh thật sự không quá am hiểu vuốt mông ngựa hay chưa?"

Hồng Văn: "... Có."

Từ khi thăng nhiệm Thái tử Thái sư, cả triều văn võ bá quan không người nào có chức vị cao hơn hắn, kỹ năng này đã bỏ hoang phế từ lâu, thật đúng là mới lạ.

Khi không vui, con người sẽ cảm thấy thoải mái nếu biết người khác không hạnh phúc... Thái Tử hiển nhiên am hiểu sâu sắc vụ này, vì thế dịu dàng nói: "Tiên sinh chớ tự coi nhẹ mình, ngày mai cô và Túc Quận vương còn muốn thỉnh tiên sinh dạy học đấy."

Dứt lời, xua tay: "Người đâu, đưa tiên sinh trở về nghỉ ngơi."

Hồng Văn: "...Không phải đâu, điện hạ nghe ta nói!"

Ta thật sự không muốn ngủ tiếp ở thư phòng!

Tối hôm đó, một nhà bốn người trong phủ công chúa ôm đầu ngồi đối diện nhau không nói gì:

Kinh thành thật sự không thú vị!

Rất muốn ra ngoài đi chơi!

À không phải, rất muốn vì quốc phân ưu, đi ra ngoài thể nghiệm và quan sát dân tình!

Thế tử An Khang mới vào cung học tập vài năm ngơ ngẩn nhìn chằm chằm ánh nến lung linh, chợt thở dài: "Hiện tại sư công nhất định vui thú nhàn vân dã hạc..."

Nhóc sớm thông tuệ, tự hiểu được cứ cắm đầu đọc sách không có hiệu quả cao, lại nghe nói sư công lên trời xuống đất không gì làm không được, mấy năm nay ngẫu nhiên tới kinh thành còn mang theo những món đồ chơi hiếm lạ cho hai anh em, nên nhóc đã sớm hướng tâm về thế giới bên ngoài.

Nghĩ đến đây, Thế tử nhỏ tuổi liếc nhìn cha mình một cái, yên lặng thở dài.

Thái sư trẻ tuổi nhất từ khi nhóc chào đời tới nay thì thế nào?

Chẳng phải có mỗi chuyện này cũng làm không được?!

Thấm Dương Quận chúa càng trực tiếp hơn, nửa người ngả vào ngực Hồng Văn, đôi mắt to cực giống Trưởng công chúa Gia Chân lã chã chực khóc, bộ dạng đáng thương vô cùng hỏi: "Phụ thân, Giang Nam như thế nào? Vùng biên giới chơi vui không?"

Sâu tận đáy lòng Hồng Văn cảm thấy những người hoàng gia thật tội nghiệp: Lớn như vậy mà vẫn chưa từng ra khỏi thành!

Nghe sư phụ kể, từ khi hắn là đứa bé vẫn còn bú cũng đã theo sư phụ đi khắp chân trời góc biển!

Trên thực tế, các thời đại đều có tập tục đế vương hạ Giang Nam hoặc ra vùng biên giới. Khi tiên đế còn tại thế đã tự mình đi Giang Nam, vì thế các hoàng thân quốc thích được sủng ái đều có thể thơm lây đi theo ra ngoài mở rộng tầm mắt. Tuy nhiên những chuyến đi như vậy hao phí thật nhiều, sau khi Long Nguyên Đế đăng cơ thì cục diện chính trị ổn định, không có chuyện gì tất yếu cần đi khắp nơi, đơn giản tiết kiệm được phần chi tiêu này.

Long Nguyên Đế làm gương tốt, Thái tử và các đại thần đương nhiên không có khả năng ngây ngốc đề nghị đi ra ngoài...

Hồng Văn xuất sư thất bại hai lần liên tục, Trưởng công chúa Gia Chân không thể trông cậy vào Phò mã, dứt khoát trực tiếp tiến cung vào ngày hôm sau.

Không biết nàng thủ thỉ gì đó với Thái Hậu và Long Nguyên Đế, ngày thứ ba ra cung đã mang theo một đạo thánh chỉ: "Phê chuẩn cho Thái sư Hồng Văn cải trang vi hành, thay triều đình khảo sát dân sinh..."

Khi ánh mắt sùng bái của một nhà ba miệng ăn tập trung lên người mình, Trưởng công chúa Gia Chân rụt rè giơ tay ép xuống: "Chuyện này không nhằm nhò gì, đi thu dọn hành lý nào."

Vào hôm rời kinh, Thái tử cùng Túc Quận vương và Lục Công chúa đích thân tới đưa tiễn, vô cùng lưu luyến.

"Tiểu Hồng đại nhân cũng muốn từ bỏ chúng ta sao?" Túc Quận vương thở dài.

Thiếu niên mười sáu tuổi rút đi dáng vẻ bụ bẫm của trẻ con, vóc người mới nảy nở, gương mặt tuấn mỹ phong độ nhẹ nhàng, đúng như cây trúc xanh ngày xuân.

Sau đó Hồng Văn giơ tay nhéo "lá trúc" một phen: "Ta sẽ không trúng kế đâu!"

Qua chừng ấy năm, chính mình đã bị bộ dạng ngây thơ ngoan ngoãn của cậu nhóc này lừa không biết bao nhiêu lần, hiện giờ nhất định phải tàn nhẫn!

Túc Quận vương bịt má, đôi mắt mở tròn xoe trông cực kỳ vô tội: Ngài đang nói gì thế, ta nghe không hiểu một câu nào!

Hồng Văn tức giận búng một cái lên trán nhóc.

Đây là cây măng lòng dạ hiểm độc!

Hồng Văn mới quay đi thì lại đối diện một đôi mắt trong suốt khác.

Nhiều năm trôi qua, nụ cười của cô thiếu nữ vẫn thẹn thùng: "Ngài sẽ về lại chứ?"

Hoàng huynh nói Thái sư là chim ưng trên bầu trời, như dòng sông xuyên núi, sẽ không bao giờ vĩnh viễn dừng lại ở kinh thành.

Hồng Văn cười cười, giơ tay xoa bím tóc mềm mại của cô bé: "Nhất định sẽ."

Nơi này có bạn bè của ta, có người nhà của ta, sao có thể không trở lại?

Lục Công chúa tặng cho hắn nụ cười xán lạn, chói ngời hơn cả nắng gắt trên bầu trời: "Vậy ta sẽ chờ ngài."

Tuy mẫu phi Lục Công chúa không được sủng ái lắm nhưng lại là người thông minh, rất ủng hộ việc cô bé chơi đùa cùng hai hoàng tử. Bởi vì thế, Lục Công chúa đã trở thành vị công chúa được thương yêu nhất dưới gối Long Nguyên Đế; cũng bởi vì thế, từ khi còn bé xíu Lục Công chúa đã quen được vị đại nhân dịu dàng trước mắt. Sau nhiều năm gắn bó, vị đại nhân này vừa là thầy vừa là cha cũng là bạn, cảm tình thậm chí không ít hơn so với Long Nguyên Đế mười ngày nửa tháng mới gặp...

"Hy vọng Thái sư không cần vui đến quên cả trời đất." Thái tử bỗng nhiên phát ra một câu đầy ẩn ý.

Hồng Văn: "... Điện hạ không cần nói nhảm!"

Túc Quận vương mỉm cười: "Thiên hạ to lớn, hài đồng thật nhiều, nghĩ đến Tiểu Hồng đại nhân tất nhiên có cảm giác hoa cả mắt. Biết đâu ngài sẽ một hơi thu nhận tám mười tiểu đồ đệ ngoan ngoãn lanh lợi cũng không chừng."

Thật tưởng rằng chúng ta không biết ngài thường xuyên đi thăm tiểu cô nương Lena gì đó có đôi mắt lam hay sao?

Hồng Văn: "..." Qua mấy năm nữa điện hạ cũng thành hôn, ăn dấm kiểu này thực mất mặt biết không?

Lục Công chúa che miệng cười khẽ: "Hai vị ca ca không cần lo lắng, Tiểu Hồng đại nhân nhất định sẽ thường xuyên viết thư về, đúng không?"

Câu cuối cùng dường như đang hỏi Hồng Văn.

"... À, đó là điều đương nhiên."

Lục Công chúa gật gật đầu, chợt vươn ra ngón tay: "Móc ngoéo không được thay đổi."

Hồng Văn đột nhiên cảm giác da đầu tê dại, khi nhìn về phía Túc Quận vương đầy mặt vô tội, ấy mà cảm thấy cậu nhóc này thẳng thắn đáng yêu hẳn lên.

Lục Công chúa đã đổi khác rồi!

"Phụ thân, phụ thân, chừng nào chúng ta khởi hành?" Thấm Dương Quận chúa thò đầu ra khỏi xe ngựa hỏi, ánh mắt long lanh lộ rõ sự vui mừng khôn xiết.

Rốt cuộc có thể ra ngoài chơi rồi!

Thế tử An Khang đã đạt được một số thành tựu trong kỹ năng cưỡi ngựa, mấy ngày hôm trước thúc giục người chế tạo gấp gáp một bộ kỵ trang mới. Lúc này cậu nhóc đang cưỡi một con ngựa non dịu ngoan dạo tới dạo lui, trông có chút vênh váo tự đắc diễu võ dương oai.

Cậu nhóc thít chặt cương ngựa, trên cao nhìn xuống nói: "Thái Tử ca ca, Túc Quận vương điện hạ, Công chúa điện hạ, không cần đưa tiễn nữa!"

Rốt cuộc Thái tử nhịn không được, trực tiếp đi lên ôm cổ nhóc, ấn ở trong lòng ngực dùng sức xoa nắn: "Nhóc thúi, ở trước mặt cô còn cố làm ra vẻ, không muốn sống nữa chứ gì!"

Túc Quận vương sửng sốt, lập tức đi qua dịu dàng khuyên can: "Ôi chao, điện hạ chớ làm như vậy, ban ngày ban mặt mà..."

Tuy miệng nói thế, nhưng đôi tay vươn ra lại có vẻ như trong lúc lơ đãng xẹt qua đầu cậu em họ, xoa búi tóc chỉnh tề của cậu bé thành ổ gà.

Hồng Văn: "..."

Trưởng công chúa Gia Chân: "..."

Thấm Dương Quận chúa run lập cập, sợ hãi rúc vào lòng mẫu thân: "Bỗng nhiên con cảm thấy Túc Quận vương ca ca thật đáng sợ!"

So với Thái Tử còn dọa người hơn!

Cuối cùng, xa giá của Trưởng công chúa gần như chạy trối chết, để lại phía sau một đám bụi mù cuồn cuộn.

Thái tử theo bản năng giục ngựa đuổi theo một đoạn, cuối cùng bị bắt dừng lại ở ngã rẽ.

Hắn ngơ ngẩn nhìn theo đoàn xe đi xa, ngực phập phồng kịch liệt như có gì đó muốn phun trào.

Khóe mắt thoáng nhìn cây liễu ven đường đang đâm chồi, hắn bẻ một cành liễu dùng sức ném mạnh ra ngoài, la lớn: "Nếu không trở lại, cô, cô sẽ không buông tha các người!"

"Liễu" và "Lưu" thường được tặng cho người đi xa để tỏ tình cảm lưu luyến không rời.

Trước kia Thái tử chưa nếm qua mùi vị này, nhưng hiện tại dường như hắn đã hiểu.

Đoàn xe đã đi khá xa, Thái tử mơ hồ nhìn thấy một bàn tay từ cửa sổ xe vươn ra vẫy vẫy. Sau đó, một khúc ca đứt quãng từ phương xa truyền đến.

Hắn mở to hai mắt:

Là khúc dân ca năm xưa hắn nghe khi nằm trên lưng cho Thái sư cõng!

"Sông Bạch Sa ở phía Tây, nổi hoa sóng quay cuồng trong mưa;

Đứa bé nhỏ ở phía Đông, cưỡi ngựa tre vui cười khanh khách..."

Câu chuyện ở kinh thành đã hạ màn, có lẽ sẽ bắt đầu một câu chuyện mới, ai biết được!

ĐẾN ĐÂY LÀ HẾT!

Cuối truyện bà Còm muốn gởi lời cảm ơn chân thành đến những bạn đã góp phần để bộ truyện này được biên tập xong:

Cảm ơn bạn ꍌꀎꉻꋬ꒐ꄟꀎ đã nhúng và đăng bản convert lên Wiki dịch!

Cảm ơn bạn Ngân Phạm đã review trên Wiki dịch nên mình mới biết đến bộ này!

Cảm ơn em Đào non đã designed bìa, và nhà Châu Về Hợp Phố dã tặng bìa cũng như giới thiệu bản edit!

Và last but not least, cảm ơn tất cả các bạn đã theo dõi, tặng sao, để lại comments cho bộ truyện!

Chúc mọi người luôn tìm được truyện hợp gu! 😍

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang