• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên đường lớn Dương Thành, có thể thấy được cảnh phồn vinh khắp nơi, Nhậm Thiên Long và Kỷ Tuyết đi bên nhau kề vai sát cánh.

"Lần trước anh cứu tôi, tôi vẫn chưa cảm ơn anh mà."

Kỷ Tuyết có chút ngại ngùng.

"Không cần đâu, trùng hợp mà thôi."

Nhậm Thiên Long giống như người đàn ông kiên cường chính trực, mất đi những ngôn từ thú vị.

Hai người bước đi nhẹ nhàng, Nhậm Thiên Long cảm nhận được mũi nhọn của sự đố kỵ đang tản ra khắp xung quanh. Nếu cầm lên thì nhất định so với thiết chùy trường mâu mà sư phụ dùng để đánh chết lợn rừng, mức độ sắc bén chắc hẳn sánh ngang,

Vốn là hai người cùng chiều cao, nhưng Kỷ Tuyết đi đôi giày cao sáu phân. Thế này thì đúng là thuần chất nữ cao nam thấp, trông không đẹp đôi chút nào.

"Sao vậy, anh lại xấu hổ à?" Kỷ Tuyết vô tình thấy vẻ mặt Nhậm Thiên Long đỏ nhẹ, vẻ mặt giống như say rượu chóng mặt nên thản nhiên cười: "Thiên Long, lát nữa anh muốn ăn gì?"

Khó xử, kiềm chế là biểu hiện bản năng của Nhậm Thiên Long, hơn nữa khoảng cách hai người đang kề vai sát cánh, mơ hồ đến mức chỉ cần động chân là có thể đụng được da thịt đối phương. Như thế thì sao có thể không khiến cho tâm tư một thiếu niên đơn thuần rối loạn như điên cho được?

Nhậm Thiên Long cũng không thể tránh né khi đối mặt với những ánh mắt hướng qua, may mà khả năng thích ứng của anh rất cao, lại có Kỷ Tuyết ở bên cạnh chuyển lời, rất nhanh anh đã ,luyện xong "tuyệt thế thần công" da mặt dày. Mặc kệ bạn khinh bỉ ghen ghét, tôi vẫn làm theo ý mình, coi như không thấy gì.

Đương nhiên, bỏ qua những nhân tố bên ngoài, nội tâm hỗn loạn, còn muốn dựa vào bản thân để che giấu và áp chế lại.

"Ăn móng lợn nhé?"

Nhậm Thiên Long nhớ lại món móng lợn rừng của sư phụ nên lập tức buột miệng nói ra.

"Móng lợn à?"

Dường như câu trả lời của Nhậm Thiên Long khiến Kỷ Tuyết cảm thấy bất ngờ.

Nhìn bộ dạng nghịch ngợm của Kỷ Tuyết, Nhậm Thiên Long có chút ngại ngùng.

"Nếu như anh không thích thì chúng ta đi ăn món khác!"

"Thích chứ, đi nào!"

Kỷ Tuyết nói xong thì cười đùa rồi kéo tay của anh chạy về hướng phía trước.

Mềm mại, mịn màng, dễ chịu, lần đầu tiên Nhậm Thiên Long nắm tay một người con gái. Chạm vào tay của Kỷ Tuyết khiến trái tim anh như dòng nước ấm nhưng lại sững sờ ở trong đó.

Thoải mái ấm áp, chân thành tha thiết ngây thơ.

"Đi thôi, ngốc này!"

Kỷ Tuyết kéo Nhậm Thiên Long đang không nhúc nhích, xoay người lại thì phát hiện mặt anh càng đỏ hơn, lúc này cô lập tức vây quanh cánh tay của anh và túm về phía trước.

Trước khi đang quen Nhậm Thiên Long, cô cho rằng trời sinh bản thân mình đã như vậy, sự xuất hiện của người này khiến trái tim cô như hoa nở ấm áp .

Ông trời ơi, có muốn người ta sống không đây?

Bước đi của Nhậm Thiên Long hiền như khúc gỗ, cảm giác tâm huyết đang cuồn cuộn, điều này còn gian nan hơn so với lúc tiêu hao luyện công bế khí.

Nảy nở như ruộng đất thời điểm mùa xuân, chạy bằng hơi thở của gió, lại sinh sôi ra rừng hoa bỉ ngạn nở rộ.

Khu phong cảnh của Dương Thành không những có tiếng tăm lừng lẫy, đồ ăn ngon cũng tương đối khiến người khác mê mẩn. Nhậm Thiên Long ngồi ở một chỗ của nhà hàng, anh nhìn thịt móng lợn tươi ngon phía trước, lại nhìn nhìn Kỷ Tuyết xinh đẹp, có thể nói là hợp lại càng tăng thêm sức mạnh, đẹp đến mức nhìn thôi đã thấy no rồi.

Nhà hàng này buôn bán rất đắt, người đến sau đều phải lấy số xếp hàng.

Nguyên liệu thịt tươi dồi dào, trơn nhẵn bóng mà không bị ngấy, thấy Nhậm Thiên Long ăn rất ngon, Kỷ Tuyết cũng lấy lên ăn thử, vừa mới bắt đầu nhai kỹ nuốt chậm, cuối cùng làm cho Nhậm Thiên Long không biết nên khóc hay nên cười. Ngay cả như vậy cũng không đánh mất đi tư thái của cô chủ nhà giàu đoan trang khéo léo.

Cũng không biết cô làm như thế nào.

Môi không hở răng, ăn không mở miệng, dáng ngồi ngay ngắn, cười mà không thành tiếng.

"Hương vị nhà hàng này quả thực rất ngon, chỉ là... "

Nhậm Thiên Long nhai rồi nhổ ra một mẩu xương móng, sau đó anh dùng khăn ướt để lau miệng.

"Chỉ là gì vậy?"

Kỷ Tuyết điều chỉnh tư thế ngồi, tò mò hỏi một cách thanh nhã.

"Không ngon bằng sư phụ làm, mặc dù không có những loại gia vị phong phú này nhưng ông ấy làm món móng lợn với hương vị có thể dẫn dắt bầy sói đói cách đó một dặm luôn!"

Nhậm Thiên Long tự hào nói.

"Anh và sư phụ của anh luôn sống ở trong núi sâu, không thấy sợ hãi sao?"

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Kỷ Tuyết hiện lên một chút mê hoặc.

"Không sợ, hơn nữa có sư phụ ở đây mà."

"Vậy khi nào anh thì đưa tôi đi gặp ông ấy đi! Đã lớn như vậy rồi mà vẫn chưa được lên núi lần nào."

"Cô nói cô luôn ở nước ngoài hưởng thụ sự giàu có mà về đây lên núi, ở đó gian khổ lắm đó, cô chịu được không?"

Nhậm Thiên Long quay mặt nhìn Kỷ Tuyết và cười nói.

"Nhất định phải đi xem thử, vả lại anh lợi hại như vậy thì nhất định  là sư phụ của rất giỏi!"

Từ khi Kỷ Tuyết biết được tài năng của Nhậm Thiên Long, sau này còn biết anh có sư phụ, khó tránh khỏi việc sẽ ở trong lòng của cô gái này lưu lại một ấn tượng về "Đại hiệp".

Ở đây Nhậm Thiên Long và Kỷ Tuyết thoải mái ăn móng lợn, mà ở phía bắc, có một âm mưu nhắm vào bọn họ, đang tích trữ thế lực để nổi lên.

Nơi ở của ông chủ nhà họ Diệp, tại đình viện phía nam.

Đây là một vị trí "tài vượng nhân khang" trong thuật học phong thủy.

Nó ở gần hai trăm mét, phạm vi xây thành thạch trụ, một cung điện có cái sân rộng rãi. Sân này bằng phẳng, không bị lồi lõm, đối với phong thủy thì vị trí và cách xây dựng có khả năng là kham vi long hổ.

Hành lang băng tinh xảo, những bóng đèn muôn màu rực rỡ rủ từ trên cao xuống làm hiện ra một khoảng sân uy nga lộng lẫy.

Cuối hành lang, một đôi ngọc lưu ly được dựng trong phòng, một người đàn ông quỳ gối, người này mập mạp lùn tịt, khuôn mặt ông ta xanh đỏ loang lổ, vết máu khắp nơi.

Ngọc lưu ly, cũng là "lưu ly" dùng thủy tinh nhân tạo có nhiều màu sắc làm nguyên liệu, chế tạo từ việc nung với độ nóng hơn một nghìn độ. Ngoài màu sắc lưu vân ly xa hoa lộng lẫy, phẩm chất còn trong suốt và sáng long lanh, sặc sỡ đến lóa mắt.

Bởi vì ánh sáng chói lóa ở sảnh thất, toàn bộ phòng ốc của Nặc Đại đều lưu ly chiếu tới. Người đàn ông quỳ gối ở đây cực kì giống tiên nhân quỳ gối hư không, tuy nhiên khi nhìn tình cảnh của ông ta, có thế nào cũng giống tù phạm giãy giụa khi sắp hấp hối vậy.

Lông mày người đàn ông nhíu chặt, vết sẹo trên mặt ông ta có thể thấy cả đáy, vết cũ và mới trên khuôn mặt không đồng nhất với nhau, trông rất thảm thương và dữ tợn.

Ông ta cảm thấy nhiệt lượng cơ thể đang mất đi, mặc dù không đến mức bị mất mạng, nhưng cứ tiếp tục như vậy, thế nào cũng phải hóa thành một cái xác khô. Máu của ông ta nhỏ từng giọt xuống đất, từ trong ngực, từ mắt cá chân, vì ngoài màu trắng của sảnh thất ra thì không có màu khác, cho nên máu của ông ta trở nên nổi bật một cách dị thường.

Không biết đợi bao lâu, một tiếng vang kì lạ truyền đến từ sảnh thất, bởi vì máu đã thấm ướt chân mày của anh ta, vết máu khô quắt sớm chút hấp hối lại bị một lớp máu che lấp, giương mắt nhìn không phải chuyện dễ. Nhưng dù vậy, anh ta vẫn ngẩng đầu cố gắng, nhìn người đang đi tới.

"Anh Khôn, anh Khôn, là tôi, tôi là Tống Bưu, Bưu Tử đây!"

Thấy người tới, Tống Bưu như là bắt được cây rơm cứu mạng, lập tức dìu dậy.

Sau khi bị một trận đòn hiểm, bị người ta nhốt lại ở đây được vài ngày rồi.

Sảnh thất rất yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi chỉ có tiếng của Tống Bưu thở gấp gáp.

"Bưu Tử, rốt cuộc mày là con chó của ai hả?"

Diệp Thành Khôn dẫm nát ngọc lưu ly, anh ta im lặng một lúc lâu rồi lẳng lặng nói.

"Anh Khôn, tôi là chó của anh, anh Khôn bảo sao thằng Bưu này nghe vậy, anh Khôn biết mà."

Thái độ của Tống Bưu đối với Diệp Thành Khôn và Diệp Vi Dân hoàn toàn khác nhau, mặc dù đều là sự sợ hãi nhưng đối với người đáng sợ trước mặt là kính sợ, đối với người còn lại là kinh hãi, sợ sệt.

Từ lúc Tống Bưu tự mình gia nhập nhà họ Diệp tới nay, khi đối mặt với cha con này không thể nói là không kinh hãi, không thể nói là không thấp thỏm lo âu.

"Ừ, rất tốt, hôm đó trước mặt ông ấy mà ông lại không nói ra là tôi, điểm này làm tôi rất vui vẻ hài lòng đấy."

Diệp Thành Khôn đứng ở trước mặt Tống Bưu, mặc dù ngoài miệng nói rất yên tâm nhưng trên mặt lại có vẻ u buồn.

"Anh Khôn yên tâm, chủ tích Diệp chỉ biết rằng là tôi vô tình mạo phạm Kỷ Tuyết, sẽ không nghĩ đến là anh đâu!"

Tống Bưu run lẩy bẩy, rất sợ sẽ lọt vào biến cố nào đó lần nữa.

Sau hôm bị đánh đó, giam vào cách ngày lại đánh một trận tàn nhẫn, trong thời gian ngắn này đã gặp tới hai vận hạn, nếu như gặp lại biến cố thì cái mạng này của ông ta cũng coi như không sống nổi.

"Không cần căng thẳng, đối với hành động liều mình bảo vệ chủ của ông mắt tôi đã thấy. Ông yên tâm, tôi đã gửi một khoản tiền vào tài khoản của anh rồi."

"Cảm ơn anh Khôn, vì anh Khôn, thằng Bưu này chịu bao nhiêu khổ cũng đều là đáng giá."

Diệp Thành Khôn rủ lòng thương xót sắc đẹp của Kỷ Tuyết nên đích thân phái đi mang cô ấy về. Ban đầu, đêm qua mọi việc đã sẵn sàng, hơn nữa thăm dò được trước đây nhà họ Kỷ không có bảo vệ, hoàn toàn có thể dễ dàng thuận lợi, đột nhiên không biết một thằng nhóc họ Lăng nhảy từ đâu ra, hơn nữa đối phương còn là một cao thủ biết công phu. Sự việc bại lộ, lại không thể che giấu được nên mới rơi vào tình cảnh như vậy.

Tống Bưu biết, tuy rằng Diệp Thành Khôn chỉ mới đầy mười chín tuổi, nhưng tính tình háo sắc, quả thực hết sức kinh hãi.

Mấy năm nay, thiếu nữ gia đình tử tế bị anh ta gây tai vạ đâu đó cũng trên trăm người.

Trong lúc này, bản thân ông ta cũng thoát không nổi liên can, đa phần đều là nhận lệnh Diệp Thành Khôn, từ một tay anh ta sắp đặt.

Khoảng thời gian trước, cũng không biết từ đâu mà anh ta biết con gái rượu của nhà họ Kỷ về nước, sau đó lại rủ lòng thương nhớ sắc đẹp này, khiến bản thân dù nghĩ cách gì cũng đều phải nắm chắc sự hung ác này. Nhưng Tống Bưu biết, Kỷ Tuyết là người như thế nào, đó là con gái rượu của Kỷ Chính Lãng, nhân vật nổi tiếng mà Dương Thành đếm trên đầu ngón tay.

Mặc dù đáng sợ nhưng hy sinh tính mạng cho Diệp Thành Khôn, ông ta không dám làm trái.

"Lần này tôi không chỉ muốn đạt được Kỷ Tuyết mà còn muốn để cho thằng nhóc ngốc đó chết!"

Diệp Thành Khôn ngồi xuống, vẻ mặt đầy mùi màu nhìn chằm chằm vào Tống Bưu và hung hăng nói.

Cảnh cáo của Kỷ Chính Lãng vẫn không khiến Diệp Thành Khôn dừng tay lại, thế nào cũng ngày một thậm tệ hơn.

Không biết vì cái gì mà đối với quyết tâm của Diệp Thành Khôn, Tống Bưu không vui vẻ nổi. Sau khi trải qua việc này, nhất định Kỷ Chính Lãng sẽ nghiêm khắc tăng cường bảo vệ con gái rượu mình hơn, cao thủ của nhà họ Kỷ được giấu kín, mặc dù Tống Bưu chưa từng được gặp nhưng cũng từng nghe người khác nói qua. Nếu phải bắt Kỷ Tuyết lần nữa, nhất định là khó như lên trời.

Vả lại đêm qua thân thủ của thằng nhóc đó nhanh nhẹn như vậy, đừng nói hơn mười tên đàn em của mình, cho dù phái thêm gấp đôi đàn em nữa cũng không thể bảo đảm có thể đánh chết được đối phương.

"Sao vậy, ông sợ à?"

Diệp Thành Khôn như rằng nhìn ra được tâm tư của Tống Bưu, giọng điệu thâm trầm chất vấn ông ta.

"Không có, không có ạ..."

Tống Bưu yếu đuối sửng sốt với câu chất vấn của Diệp Thành Khôn, vẻ mặt biến thành khó coi trong nháy mắt.

"Yên tâm, lần này không dùng người của chúng ta, đêm qua tôi đã chi tiền cho người giúp đỡ, lần này tôi phải rửa nhục! Tôi không tin còn người con gái nào mà Diệp Thành Khôn tôi không chiếm được!"

Diệp Thành Khôn hiểu được nỗi lo lắng của Tống Bưu, cũng không làm khó ông ta. Lúc này anh ta đứng dậy, nói lời thề son sắt.

"Người giúp đỡ? Không biết người mà anh Khôn mời chính là..."

Tống Bưu với cậu chủ trước mắt này chiếm đoạn tâm lý cứng lưỡi, biết rõ đối phương xương cốt cứng rắn, anh ta còn muốn xông vào, thật không hổ là con trưởng của nhà họ Diệp mà.

"Liên minh Huyết Dạ!"

Khi Diệp Thành Khôn phun ra vài từ này, cơ thể Tống Bưu bị run lên.

Nghe nói liên minh Huyết Dạ là một tổ chức xã hội đến lớn mạnh, trong tổ chức này không thiếu gì cao thủ, sát thủ. Ở ranh giới thiên triều, trước mắt tổ chức này vẫn không thâm nhập sâu, nhưng sự tồn tại này cũng khiến rất nhiều bang phái nghe tên thôi cũng đã sợ vỡ mật.

Tống Bưu có chút hoảng hốt, ông ta ngày càng khán bất chân thiết với cậu chủ trước mắt này.

"Anh Khôn, mời anh phân phó, Bưu Tử phải làm như thế nào ạ?"

"Biết Hoàng Tước không?"

Cuộc sống có đôi khi rất bất đắc dĩ, biết rõ phía trước là đầm lầy nuốt người, có tay sai ẩn nấp mà vẫn muốn kiên trì đến cùng. Tống Bưu không có lựa chọn, ông ta đi vào một ngõ nhỏ bị nhà họ Diệp xếp nếp, chỉ có thể đồng hành, không thể tránh lui, đây chính là số mệnh hiện tại của ông ta.

Thân là người hầu của nhà họ Diệp, Tống Bưu khổ không nói nổi, mà cảnh ngộ của chủ nhân của ông ta là "anh Khôn" khác nhau một trời một vực.

Diệp Thành Khôn ra khỏi phòng lưu ly không lâu, anh ta liền đi qua đình viện, tiến vào một căn nhà u ám mập mờ.

Đình viện này không to, bốn phía được xây bằng thủy tinh trong suối, xung quanh bị vài lớp màu đỏ bao phủ.

Giữa căn nhà hiện ra một chiếc giường lớn, giường làm bằng gỗ lim, dây thép, kết hợp lại tạo thành chiếc đệm mềm mại, là thuận theo phong thủy bị xảy ra bên trong bức tường áp sát bên trái.

Lúc này, trên chiếc giường lớn màu đỏ có một cô gái duyên dáng yêu kiều nằm đó. Người con gái thanh thuần không lẳng lơ, mái tóc đẹp như bức tranh vẽ trên màu đỏ thẫm của khăn trải giường.

Cô gái khẽ khóc, hình như là khóc rất lâu rồi nên đôi mắt bị sưng phù một chút.

Cô gái đang tự đau lòng, thấy có người bước vào thì vội vàng lăn vào phía góc nhỏ hẻo lánh, đôi tay ôm lấy ngực, hơi run rẩy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK