• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên trong màn đêm lờ mờ còn có chút tối tăm, một vài ngọn cỏ bị phủ bụi xám đen bắt đầu loáng thoáng xuất hiện.

Những ngọn đèn bên đường cũng đã bị điều khiển tắt hết. Bầu trời chầm chậm biến đổi, màu sắc tối đen lặng lẽ lui đi nhường đường cho những rặng mây đỏ hồng chiếu rọi xuống trần gian, nhìn khung cảnh đất trời lúc này rất nên thơ.

Cơn gió tháng sáu đầy ấm áp và êm dịu đến mức không có chút nóng nực nào.

Khu vực ở giữa Dương Thành chính là một mảnh đất vàng, tức là dù có tiền cũng không thể mua được khu dân cư ở đây. Trong một ngôi biệt thự vạn mét vuông xa hoa, có một người đàn ông trung niên vô cùng có phong thái đang đứng bên trong một tấm bình phong thủy tinh, ông ta đang ngắm nhìn làn sương cuối mùa đang rửa sạch thành phố này một lần nữa, trong đôi mắt của ông ta hiện lên sự vững vàng và quyền thế.

"Ông chủ."

Đằng sau người đàn ông trung niên có một giọng nói cung kính hiền hậu vang lên.

"Ừ, chú Trung việc đó thế nào rồi?"

Người đàn ông trung niên không hề quay đầu lại mà thản nhiên hỏi một câu.

"Là đám người Tống Bưu, cấp dưới của Diệp Thành Khôn làm."

Tần Viễn Trung đứng thẳng khom lưng nói, lời nói của ông ta rất khiêm tốn, hoàn toàn không còn vẻ mặt uy nghiêm như trước mặt cấp dưới vào tối qua.

"Chỉ là một nhân vật nhỏ bé như con kiến mà thôi."

Giọng điệu của Kỷ Chính Lãng nhã nhặn, cũng không bởi vì con gái yêu quý bị người ta xúc phạm mà hùng hổ quở trách các vệ sĩ cấp dưới chưa tận lực.

Khí thế mà ông ta biểu lộ ra không phải là sắc bén, mà là yên tĩnh.

Thế giới có hai loại người, một loại người khi tức giận thì sẽ nổi trận lôi đình. Nhưng một loại người khác khi tức giận lại vẫn nhã nhặn yên tĩnh, ánh mắt cũng chỉ bình thản. Mà Kỷ Chính Lãng là loại người thứ hai, bản tính của ông ta giống như tên của mình vậy, vẻ ngoài của ông ta giống như cho dù có gặp phong ba bão táp vẫn có thể bình thản như vậy, nhưng nội tâm lại bày mưu lập kế.

Ở điều này thì Tần Viễn Trung rất giống với ông chủ Kỷ Chính Lãng của mình.

Mà trong cuộc sống thì loại người đó mới càng đáng sợ!

"Người trẻ tuổi kia có lai lịch gì?"

Kỷ Chính Lãng đi một vòng rồi bước đến phòng khách ngồi xuống, Tần Viễn Trung thấy Kỷ Chính Lãng cầm một điếu xì gà thì vội vàng lấy bật lửa ra châm lửa cho đối phương.

Trong nước rất ít người hút xì gà, đa phần người ta hút xì gà là bởi vì thuốc lá bình thường không đủ để thỏa mãn cho người đó, chỉ có thể dùng thứ lớn hơn nữa để thay thế mới có thể bù đắp được. Nó giống như dục vọng của con người vậy, có thể rất cuốn hút, chỉ cần cầm nó trên tay thì cả người sẽ dần dần bị nó từng bước xâm chiếm, sẽ không còn thỏa mãn với thị trường trong nước mà bắt đầu lặng lẽ hướng về phía nước ngoài.

Đối với bất kỳ ai có thể gây uy hiếp đến Kỷ Tuyết thì Kỷ Chính Lãng đều sẽ không dễ dàng buông tha, mà tất cả những người có liên quan đến cũng sẽ có kết cục thê thảm như vậy.

Tần Viễn Trung châm thuốc cho ông chủ xong thì cung kính lùi sang một bên, ông ta nhìn người đàn ông còn chưa đến bốn mươi tuổi đã nắm giữ toàn bộ gia sản xa xỉ của nhà họ Kỷ thì trong lòng ngoại trừ kính nể ra còn có khâm phục.

"Nhưng có điều khiến người ta cảm thấy khó hiểu là một tháng trước người này không biết đến từ đâu lại xuất hiện tại hẻm Bình An, chúng tôi cũng không điều tra ra được bối cảnh của cậu ta. Tối qua tôi đưa một tờ séc cho cậu ta để tạ ơn nhưng đối phương lại từ chối." Giọng của Tần Viễn Trung có chút trịnh trọng, nhưng sau đó hình ảnh đánh nhau của Nhậm Thiên Long và A Tam bỗng nhiên lóe lên trong đầu ông ta, thế nên ông ta tiếp tục cung kính nói: "Hơn nữa võ công người này không tầm thường, A Tam cũng không phải đối thủ của cậu ta."

"Hẻm Bình An, có chút thú vị đây." Sau khi Kỷ Chính Lãng nghe Tần Viễn Trung báo cáo thì giữa mày của ông ta giãn ra rồi khẽ nhúc nhích, ông ta hạ giọng nói tiếp: "Mặc kệ người này có phải chủ động tiếp cận Kỷ Tuyết hay là có mục đích gì thì tôi tuyệt đối sẽ không cho phép con gái của tôi xảy ra sơ suất gì nữa."

Tần Viễn Trung làm quản gia cho nhà họ Kỷ cho nên ông ta biết rõ tình yêu thương của ông chủ dành cho Kỷ Tuyết.

"Chú Trung lại phái thêm nhiều người đến âm thầm bảo hộ Tuyết Nhi đi."

Tần Viễn Trung nghe lời này của Kỷ Chính Lãng thì vẻ mặt có chút thay đổi rồi nói:

"Vâng, ông chủ."

Giữa trưa, dưới ánh mặt trời gay gắt mạnh mẽ chiếu rọi, cả bầu không trung đều bừng sáng lên.

Ngoại trừ Dương Thành nằm bên trong Thiên Triều thì Giang Hải, Uyên Hồng chính là một trong số ít các thành phố lớn hoa lệ. Giá nhà tăng như diều gặp gió mà tiêu phí lại chính là độc quyền của một vài gia đình giàu có.

Ở trung tâm của Dương Thành, đi về phía bắc ba mươi dặm nằm ở khu vực phía nam trung tâm đối diện với nhà họ Kỷ của Kỷ Chính Lãng là một khu đất cũng một vạn mét vuông, to cỡ sàn tàu của tàu sân bay hạng trung, diện tích cực kỳ rộng rãi.

Nơi này chính là nhà họ Diệp của Diệp Vi Dân, người có thể chống đối với nhà họ Kỷ. Ngôi biệt thự được xây dựng và trang trí cũng không hề kém cạnh với nhà họ Kỷ.

Nếu nhất định phải tìm ra sự khác nhau giữa hai nơi này thì có lẽ là nhà họ Diệp thì hiện đại hơn một chút và nhà họ Kỷ thì cổ điển hơn một chút.

Nghe nói, hồi đó hai đại gia tộc này đều là những gia tộc cổ đại giàu có sung túc, bởi vì thực lực của cả hai đều rất hùng hậu cho nên chưa từng xảy ra xung đột lớn. Đặc biệt là từ khi Diệp Vi Dân và Kỷ Chính Lãng lên tiếp quản gia tộc thì càng khiêm nhường tránh đi.

Nơi này có hai nguyên nhân. Một là bị phía chính phủ Trung Đông kiềm chế. Hai là do sự thịnh vượng khiến cho họ đều không thể gánh nổi hậu quả khi gây chiến, đặc biệt là bây giờ nhà họ Diệp đối với nhà họ Kỷ có thể nói là nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Nguyên nhân là bởi vì Kỷ Chính Lãng đã đem khu vực Trung Đông và đa phần các sản nghiệp đều xuất khẩu và tiếp thị ở nước ngoài, ở bên trong còn gây ra xu thế độc quyền khiến cho nhiều quan chức lớn ở nhiều nơi trong nước bị lôi kéo.

Vì điều này mà nhiều mối làm ăn của nhà họ Diệp đều cố gắng hết sức né tránh nhà họ Kỷ. Nhưng chỉ là né tránh chứ không thể nói là nhà họ Diệp sợ nhà họ Kỷ, cho nên mối quan hệ mấy năm nay của hai nhà cũng rất kỳ lạ.

Đời người giống như sự thay đổi của thời tiết rất khó đoán được, những tên tay sai làm việc nhìn giống như không hề có mục đích, nhưng có thể họ đang chờ đợi thời cơ thích hợp để hành động, rồi sau đó giống như sấm sét ập đến khiến người ta không kịp phòng bị.

"Mày thật là to gan mà, còn dám tơ tưởng đến cả con gái của Kỷ Chính Lãng. Mấy năm nay mày ở bên ngoài làm bậy đều là bố mày giúp mày thu dọn tàn cuộc, nếu là việc nhỏ thì tao còn có thể nhẫn nhịn chịu đựng nhưng mày chọc ai không chọc lại đi chọc Kỷ Chính Lãng. Mày đúng là con trai ngoan của tao mà, bố mày thu dọn tàn cuộc cho mày còn mày thì thiêu chết bố mày rồi!"

Trong phòng khách tráng lệ, có vài người đang quỳ ở đó, mọi người đang nhìn về phía người đang đứng trước mặt người đàn ông trung niên, đó là một chàng trai anh tuấn, bên cạnh chàng trai trẻ đó là một người đàn bà xinh đẹp và thời thượng.

"Bố à, chỉ là Kỷ Chính Lãng thôi mà, sao bố lại nổi giận vậy chứ? Còn nữa cô gái kia ít xuất hiện cho nên ai biết cô ấy là con gái của Kỷ Chính Lãng đâu, cho dù con ở đây cũng còn không quen biết mà."

Chàng trai anh tuấn bị người đàn ông trung niên răn dạy thì cảm thấy rất oan ức. Anh ta thấy Kỷ Chính Lãng cũng chỉ có thực lực tương đương với bố mình mà thôi. Lúc này lại thấy bố mình tức giận đến như vậy thì anh ta cảm thấy rất khó hiểu, anh ta đoán chắc bố đã già rồi cho nên tính tình cũng giảm bớt, trở nên không dám gây chuyện thị phi.

"Thằng khốn này!"

Chàng trai vừa nói dứt lời thì đã bị một cái tát mạnh và nhanh như tia chớp đánh vào mặt. Âm thanh cú tát vang dội và mạnh mẽ, khiến chàng trai đang đứng phải loạng choạng ngã xuống đất.

"Vi Dân, ông đang làm gì vậy!l?"

Thấy Diệp Vi Dân ra tay nặng như vậy thì người đàn bà đang đứng một bên đã vội vàng bước đến đỡ Diệp Thành Khôn.

"Gần đây tao có rất nhiều hạng mục, đều có một chút liên quan đến Kỷ Chính Lãng. Nếu ông ta nhúng tay vào thì những hạng mục này của tao đều sẽ bị ông ta bóp chết, Thành Khôn mày gây cho tao còn quá ít phiền toái hay sao hả? Tao mặc kệ mày ăn chơi như thế nào thì ngay lúc này mày không thể để bố mày có thêm phiền phức được."

Nhìn má phải của Diệp Thành Khôn đỏ bừng thì trong lòng của Diệp Vi Dân cũng cảm thấy bản thân đã quá tay nhưng khí thế giáo dục con cái còn đó cho nên lời ông ta nói ra vẫn cảm thấy có chút tức giận và hận sắt không thành thép.

"Ông chỉ biết có sự nghiệp của ông, đứa con gái của Kỷ Chính Lãng lại chưa chết thì tại sao lại trách phạt con trai tôi!"

Người đàn bà này tên là Chung Phái Như, là bà chủ nhà họ Diệp, là người phụ nữ điển hình cho cái gọi là lòng dạ rắn rết.

Người mẹ thấy đứa trai của mình bị như vậy thì không đành lòng mà cãi nhau với Diệp Vi Dân nhưng bà ta lại không có chút khí thế nào chỉ có thể lộ ra vẻ mặt oán hận đối với nhà họ Kỷ.

Chung Phái Như vẫn biết một vài chuyện của con trai mình, Diệp Vi Dân là trụ cột và là người nắm giữ nhà họ Diệp. Cho nên dù bà ta là bà chủ của nhà họ Diệp thì vẫn không dám thẳng thừng trái lời ông ta, nhưng che chở cho con trai mình là thiên tính của phụ nữ cho nên bà ta không thể khống chế được.

"Bà còn dám nói thay cho nó, nếu không phải tại bà thì nó có trở nên coi trời bằng vung như bây giờ không?"

Diệp Vi Dân tức đến không chịu nổi, chỉ thẳng mặt Chung Phái Như mà tức giận mắng.

"Thành Khôn, mau nhận lỗi với bố con đi!"

Ngày thường Chung Phái Như rất cưng chiều con trai, nhưng việc đến bây giờ thì cần phải nói rõ nếu không với tính cách của Diệp Vi Dân thì nói không chừng còn sẽ trừng phạt con trai bà ta cỡ nào đâu.

Diệp Thành Khôn ngã trên đất, mặc kệ Chung Phái Như lôi kéo cỡ nào thì anh ta cũng nhất quyết không chịu đứng dậy. Dưới sự che chở của mẹ thì cho dù bị bố nghiêm khắc răn dạy thì anh ta vẫn thả lỏng. Có thể thấy được đây chính là thành quả cưng chiều của người mẹ.

Trong lòng Diệp Thành Khôn căm giận và oán hận, anh ta đưa mắt nhìn về đám người của gã mập Tống Bưu phía sau, ánh mắt vô cùng hung ác.

Những người liên can đang chờ đợi đứng đằng sau, khi nhìn thấy sắc mặt của Diệp Thành Khôn thì nhịn không được mà rùng mình, trán cũng đổ mồ hôi đầm đìa như đã thấy cực hình mà họ phải chịu sau đó.

"Thành Khôn!"

Chung Phái Như thấy Diệp Thành Khôn không chịu nhận lỗi thì rất lo lắng.

"Bố à, con sai rồi, sẽ không có lần sau đâu!"

Diệp Thành Khôn thẳng lưng, quỳ xuống trước Diệp Vi Dân đang quay lưng về phía anh ta, anh ta cắn chặt môi mình đến chảy máu. Trong lòng anh ta rất tức giận đối với nhà họ Kỷ, cho nên đang vạch ra kế hoạch gì đó, nhưng lúc này cho dù anh ta có can đảm gấp một vạn lần thì cũng không dám lộ ra vẻ mặt oán hận.

Nghe vậy, Diệp Vi Dân quay người lại thì thấy đôi môi rướm máu của Diệp Thành Khôn, trong lòng ông ta lại hiểu lầm là do mình ra tay nặng mà gây ra thương tích đó.

"Thành Khôn à, trong nhà này con là đứa lớn nhất. Sau này sản nghiệp của cái nhà này đều phải dựa vào con, bố hy vọng con có thể mau trưởng thành. Bố kỳ vọng rất cao vào con, nên đừng phụ lại lòng kỳ vọng của bố."

Diệp Vi Dân đỡ Diệp Thành Khôn đứng dậy, nói những lời thành khẩn với anh ta.

Bởi vì tình thương của người bố mà ông ta đem rất nhiều sai lầm của con cái mình đổ cho bản thân. Lời nói ông ta rất thành khẩn, sắc mặt cũng hiền lành, giọng điệu cũng dịu đang nhiều.

"Con đã hiểu rồi bố!"

Trong lòng của Diệp Thành Khôn còn muốn tranh cãi với bố mình nhưng anh ta vẫn biểu hiện rất ngoan ngoãn.

"Đi xuống đi!"

Bị Diệp Vi Dân bảo lui đi, nhưng dường như Diệp Thành Khôn lại không định rời đi, anh ta cứ đứng yên bên cột đá ở phòng khách giống như đang chờ chuyện gì đó xảy ra.

"Bà cũng đi xuống đi!"

Diệp Vi Dân nói với Chung Phái Như một cách dịu dàng.

Bà ta nghe vậy thì biết con trai mình đã không sao cho nên lập tức rời đi.

Lúc này phòng khách vô cùng an tĩnh, an tĩnh đến mức những người đang quỳ cũng có thể nghe thấy tiếng thở của bản thân.

Người cầm đầu Tống Bưu đổ mồ hôi đầm đìa, cảm giác vô cùng sốt ruột lo lắng. Ông ta cúi đầu chỉ có thể nhìn thấy đôi giày da bóng bẩy đến mức con kiến bò lên cũng có thể lăn qua lăn lại của Diệp Vi Dân đang chầm chậm bước đến gần mình.

Ngày thường ông ta là một ác bá ngang ngược kiêu căng, nhưng ở trước mặt ông trùm thương nghiệp thì cả người ông ta cứ run lẩy bẩy giống như con chim cánh cụt đang lắc lư đi bộ ở bắc cực trông rất nực cười.

"Tống Bưu, có phải bây giờ cuộc sống quá an nhàn cho nên mày quên mất bản thân là chó của ai rồi sao!"

Diệp Vi Dân đứng thẳng trước mặt Tống Bưu, ông ta nhìn chằm chằm xuống dưới như đang nhìn một tên ăn xin bị người đời phỉ nhổ vậy. Ông ta lộ ra vẻ mặt tức giận như vậy bởi vì Tống Bưu là con chó của nhà họ Diệp ông ta cho nên mọi sai lầm tối qua của bọn họ đương nhiên sẽ bị cho là hành động của nhà họ Diệp. Rồi bởi vì sai lầm này mà có khả năng khiến trong khoảng thời gian ngắn nhà họ Diệp sẽ gặp thất bại.

"Tổng giám đốc Diệp, Tống Bưu sai rồi, Tống Bưu vĩnh viễn là con chó của tổng giám đốc Diệp, đời đời kiếp kiếp đều vậy. Tổng giám đốc Diệp, Tống Bưu thật sự biết sai rồi! Xin ngài khoan dung độ lượng..."

"Người tới đây!"

Thân hình mập mạp của Tống Bưu co lại như một trái bóng cao su dưới chân của Diệp Vi Dân, chỉ cần đôi giày da của Diệp Vi Dân đá một cái thì ông ta có thể lăn ra tận cái bể bơi bên ngoài phòng khách.

Tống Bưu thừa biết những thủ đoạn của Diệp Vi Dân cho nên lập tức liều mạng xin tha mong có thể thuyết phục được vị chúa tể khống chế vận mệnh sinh tử của mình, mong Diệp Vi Dân có thể nể tình ông ta đã nhiều năm đầu rơi máu chảy vì mình mà bỏ qua cho lần này.

Nhưng lúc này những hành động cầu xin của ông ta giống như cái bóng in trong ly nước hoàn toàn không có tác dụng gì, bởi vì Diệp Vi Dân đã lên tiếng ra lệnh. Ngay sau đó tức khắc từ bên ngoài phòng khách xuất hiện hơn mười tên đàn ông cao lớn bước vào bao vây mười lăm tên gây chuyện đang quỳ dưới đất.

Những tên mặc đồ đen tấp nập tiến đến, mỗi người đều cơ bắp rắn chắc, cường tráng như trâu. Vẻ mặt họ vô cảm đứng đó chờ đợi mệnh lệnh, chỉ cần Diệp Vi Dân ra mệnh lệnh cuối cùng thì họ sẽ ra tay.

"A... A... Không cần đâu!"

"Ông chủ à, tôi cầu xin ông hãy tha cho chúng tôi đi mà!"

Mười lăm người quỳ dưới đất thấy những tên đàn ông bước đến bao vây họ thì lập tức trong lòng biết chuyện này đã không ổn, vội vàng dập đầu xin tha, cứ vậy đột nhiên cả đám khóc nức nở lên.

Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!

Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK