• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trời đã tờ mờ sáng, mấy con cò trắng Trung Quốc vẫn đang bay nhảy trong cánh rừng, tựa như chẳng biết mệt mỏi là gì. thỉnh thoảng, chúng lại kêu lên vài tiếng lớn vang dội, kinh động cả màn đêm, hệt như đang thông báo chúng mới là người sáng nhất đêm nay.

Mấy con cò trắng nhảy nhót thoắt ẩn thoắt hiện ở đầu cành, trông thật nghịch ngợm. có lẽ là nóng lòng muốn thử, cũng có thể là vì không nhịn nổi nữa, một con cò trắng mỏ nhọn tùy tiện thả phân của mình  rơi xuống rừng cây bên dưới.

Bẹp! vừa khít rơi trúng mặt của một con người.

Chắc là do quá hưng phấn, con chim đó kêu lên vài tiếng, rồi vui vẻ đuổi theo đám bạn của nó.

Đêm tối khiến con người dễ bị mê hoặc, luôn viện cớ cho sự lười biếng của bản thân.

Nhậm Thiên Long tỉnh dậy sau một hồi mê man, anh nhướng mày, trên mặt lộ ra vẻ khó chịu: “Cái quỷ gì đây?”

Thật là xui xẻo, dính ngay cứt chim.

"Tỉnh rồi." Trong lúc mà Nhậm Thiên Long còn đang tức giận chửi rủa trong lòng, từ màn đêm vọng tới một giọng nói trầm, dày. Thanh âm đó vang như chuông lớn, vọng đi vọng lại thật lâu, hệt như chẳng có kết thúc.

Nghe thấy thế, Nhậm Thiên Long tức khắc bật dậy.

"Tìm cái gì, có phải hai thanh đao sắc bén này không?" người đàn ông thấy Nhậm Thiên Long gấp gáp sờ soạng hai bên hông bèn bình tĩnh hỏi. có vẻ như đang đùa, nhưng thoạt trông cũng rất nghiêm túc.

Trong màn đêm đen kịt, người đàn ông đứng ở một nơi cách Nhậm Thiên Long khoảng hơn ba mét, anh ta cầm hai thanh đao sao cho lưỡi đao sắc bén đối diện với nhau, “xoẹt”, chém ra một nhát… mảnh rừng vốn âm u bỗng bốc cháy, ngọn lửa lan nhanh ra đám cỏ dại trong phạm vi năm mét xung quanh, hệt như một đóm lửa nhỏ mà đốt cháy cả cánh đồng. ngọn lửa bao vây Nhậm Thiên Long và người đàn ông nọ, rừng cây xung quanh bị ánh lửa chiếu rọi đến nỗi đỏ bừng.

Không khó để nhận ra rằng hướng lan và ngọn nguồn của ngọn lửa này là do người đàn ông kia bày ra.

Mấy con cò trắng đang bay cao bay xa trên bầu trời bị ánh sáng chói lòa phía dưới làm cho giật mình, đầu cũng không dám quay lại, chỉ biết giương cánh bay càng cao, như sợ bị lửa lan đến.

Nhậm Thiên Long nhìn người đàn ông đối diện, trên khuôn mặt đen rộng là dôi mắt hạnh sáng ngời, hệt như ngọc rồng.

"Ông là ai?" Nhậm Thiên Long thấy đao hai lưỡi đang nằm trên tay đối phương thì tức khắc, ánh mắt của anh trở nên sắc bén hẳn. nhưng anh không tùy tiện ra tay mà lặng lẳng theo dõi kỳ biến.

" n nhân của cậu." Mục Lương Thần, đường chủ mới nhậm chức của Nhất Phẩm Đường thuộc liên minh Huyết Dạ của thành Ngạc Châu, mặc một bộ quần áo màu đen rộng thùng thình, đứng giữa ngọn lửa, trông rất lẫm liệt, phiêu dật lại thêm mấy phần phong độ.

"Nực cười! Là ông bắt tôi đến đây, giờ lại muốn tôi phải cảm ơn ông nữa sao?" Nhậm Thiên Long hừ lạnh một tiếng, nhíu mày, trên mặt không kiềm được lộ ra nụ cười khổ.

"Cậu bị người khác bỏ thuốc, là tôi mang cậu ra đây. Cậu nói xem, chẳng lẽ tôi không phải là ân nhân của cậu?"

Mục Lương Thần nhìn cậu nhóc trẻ tuổi trước mặt trước mắt, nghiêm túc thật lòng nhìn thằng vào cậu thiếu niên có tướng mạo xấu xí này. Hai người học trò mà ông ta yêu thương đã chết, mà nguyên nhân hết thảy là do tội nghiệp của cậu thiếu niên này.

Ông ta vốn là kẻ ác độc, nếu không phải trước đó Liêu Kính Phương đã ra lệnh, ông ta đã sớm lăng trì Nhậm Thiên Long, cần chi phải ở đây đấu võ miệng với kẻ thù của bản thân cơ chứ.

Hận thù hệt như một khối u ác tính, chẳng những ăn mòn thân thể của bạn, mà ngay cả trái tim của bạn cũng sẽ bị nó gặm nhấm. Tâm niệm càng mạnh, ông ta càng hiểu được phải biết lúc nào cần tiến, lúc nào cần lùi, phải biết cách ẩn nhẫn. Còn không, nếu mũi đao sắc nhọn được bộc lộ ra, mọi thứ sẽ nổ ngay tức khắc.

"Thuốc không phải do ông bỏ sao?" Nhâm Thiên nửa tin nửa ngờ hỏi.

"Nếu như là tôi, cậu cảm thấy bây giờ cậu còn có cơ hội đứng đây nói chuyện với tôi sao?" Giọng nói của Mục Lương Thần tuy lạnh như băng, nhưng lại không có vẻ gì là tức giận. dù đang đối diện với kẻ thù nhưng vẫn có thể bình tĩnh đến vậy, điều này đã đủ để chứng minh người đàn ông này đáng sợ tới cỡ nào.

"Có phải ông nên trả đao lại cho tôi trước không?"

Nhậm Thiên Long thấy đao hai lưỡi bị đối phương cầm trên tay thưởng thức, trong mắt chợt lóe lên chút cảnh giác.

"Đây là đao của cậu à?" Mục Lương Thần chợt đổi đề tài, cả người toát lên sự uy nghiêm.

"Ông là người của liên minh Huyết Dạ." Nhậm Thiên Long kinh hãi thốt lên, ánh mắt nhìn về phía Mục Lương Thần cũng thêm vài phần kiêng kỵ. Trực giác nói cho anh biết, người này rất nguy hiểm.

"Đúng không?" Mục Lương Thần nhìn Ngân Đông và Xích Ảnh trong tay, ngón tay ông ta khẽ trượt nhẹ trên lưỡi đao, như thể không muốn hai thanh đao bị vướng bụi vậy.

"Đêm đó, đôi nam nữ cầm đao đứng trên sông Diên Vân là gì của ông?"

"Học trò cưng của tôi."

"Nếu ông đã là người của liên minh Huyết Dạ, vì sao còn chưa ra tay."

Sau khi Nhậm Thiên Long biết được thân phận đối phương, trên mặt anh lộ ra vẻ bình tĩnh. Đối với anh, nhà họ Diệp và liên minh Huyết Dạ đều giống nhau, tất cả đều là kẻ thù không đội trời chung của anh.

Sớm một giây hay muộn một giây cũng không khác biệt gì, dù sao anh cũng sẽ đối chiến với họ.

"Tôi biết bọn họ không phải do cậu giết." Mục Lương Thần nhìn Nhậm Thiên Long, trong mắt hiện lên vẻ ưu sầu và bi thương, sau một lát lại trở nên bình tĩnh như ban đầu: "Huống hồ gì tôi đã không còn là người của liên minh Huyết Dạ."

Mục Lương Thần vừa dứt lời, Nhậm Thiên Long hừ lạnh một tiếng, cất bước chạy như bay bổ nhào về phía Mục Lương Thần, đồng thời tung mạnh một đấm về phía ông ta.

Mọi chuyện là do các người dựng lên, việc Kỷ Tuyết gặp chuyện không may, không thể chỉ vì hai ba lời nói xạo của các người là có thể bỏ qua được.

Nhậm Thiên Long cũng phải người nhẹ dạ cả tin, người đàn ông này lươn lẹo như rắn.

Đối diện với đòn đánh của Nhậm Thiên Long, Mục Lương Thần không hề cảm thấy ngạc nhiên. Cơ thể ông ta khẽ động, tung chưởng đón địch.

Ầm! Đấm và chưởng va chạm vào nhau, chỉ một chiêu, sau đó hai người vội lui nhanh về sau vài bước.

Nhậm Thiên Long dừng chân lại, chuyện khiến anh cảm thấy kinh ngạc chính là người trước mặt anh đây giống hệt như một tòa núi cao khó lay động, ông ta có được kình đạo thuần hậu khó có thể công kích.

Rõ ràng đối phương tung chưởng là để ngăn cản quyền kính của anh, nhưng anh lại có cảm giác như đánh trúng vào một bức tường kiên cố, bền chắc, không thể phá nổi. Chuyện này sao không khiến anh khiếp sợ cho được.

Sự bất an chợt nảy sinh từ sâu trong nội tâm.

Về phần Mục Lương Thần, so với lúc trước, thái độ đối với Nhậm Thiên Long càng thêm nghiêm túc hơn ba phần. Thực lực cỡ này nếu đặt ở liên minh Huyết Dạ, dù đấu với những người có thể cân bằng được cả sự hoàn mỹ lẫn tỉ mỉ cũng sẽ không rơi xuống hạ phong, đó hoàn toàn không phải là tin đồn vô căn cứ.

Hai người chỉ so một chiêu rồi dừng lại, sau đó lại xông vào nhau hệt như thiểm điện.

Nhậm Thiên Long tung phi cước, khí thế cuồn cuộn như sóng biển, xông thẳng về phía ngực Mục Lương Thần. Mục Lương Thần thì xuất chưởng, dùng tư thế trong bát quái âm nhu để hóa giải đòn công kích mạnh mẽ này. Kế đó, ông ta không thu chưởng về mà tiếp tục đánh ra một chưởng cực mạnh, chặn lại cú đấm của Nhậm Thiên Long giữa không trung.

Dùng vũ lực thất bại, cơ thể của Nhậm Thiên Long cũng đột nhiên mất thăng bằng. Một giây trước khi cú đấm này đánh trúng vào phần hông của Mục Lương Thần, nội tâm anh thầm than một câu: “Không ổn!” Sau đó, anh lập tức thu quyền về, cổ chân khẽ động, hai chân lăng không từ phía sau lên, cùng lúc đó đấm và chưởng giao nhau, giằng co kịch liệt khi chỉ còn cách mặt anh khoảng hai mươi xăng-ti-mét.

Ầm! Mục Lương Thần đá một cú sấm rền gió cuốn vào lòng bàn tay của Nhậm Thiên Long.

Tê dại, choáng váng, Nhậm Thiên Long hệt như một món đồ bị ông ta đá bay ra ngoài.

Một Nhậm Thiên Long thân thủ nhạy bén, công lực bất phàm sau nhiều lần so chiêu với Mục Lương Thần lại chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.

Nhưng cùng lúc đó, cơ thể Mục Lương Thần run lên, ông ta mất thăng bằng, quỳ một chân trên đất.

"Xem ra, cậu còn mạnh hơn Mục Lương Thần tôi đây nghĩ." Mục Lương Thần đứng thẳng người dậy, chắp tay ra sau.

Nhậm Thiên Long từ dưới đất bò dậy, anh miễn cưỡng cố nén rồi nuốt xuống một ngụm máu tươi sắp tràn ra.

Anh vỗ nhẹ lớp bụi đất trên người, nhạy bén nhìn về phía Mục Lương Thần.

Người trước mặt thân thủ mạnh mẽ, ra tay nặng nhưng không có chiêu thức quỷ quyệt và âm hiểm lại luôn có thể thực hiện cương nhu cùng lúc khi xuất chiêu, không chỉ hóa giải chiêu thức khó giải quyết của bản thân mà còn tìm được thời cơ tốt nhất để ra tay đánh trả, chiêu thức không có nhiều thay đổi, chỉ có chiêu thức đúng lúc mạnh mẽ.

Đây đúng là cao thủ!

Nhậm Thiên Long vô ý đem Mục Lương Thần với quản gia Tần Viễn trung chưa bao giờ so chiêu của nhà họ Kỷ liên tưởng cùng một chỗ.

Không biết hai người bọn họ thì ai càng mạnh hơn.

Đêm khuya dài đằng đẵng, lửa xung quanh uốn khúc.

Hai người cách nhau ba trượng, giống như thần linh trong đêm tối vòng đi vòng lại, ai cũng chưa hề chịu khuất phục, giống như lòng sông nhỏ dài mỏng êm đềm, không một gợn sóng.

“Tôi từng nói qua, tôi đã rút khỏi liên minh Huyết Dạ rồi.”

Mục Lương Thần lạnh như băng nói xong một câu rồi đưa tay kéo ống tay áo, lộ ra vết sẹo thô to đỏ tươi trên cánh tay ra chiêu.

Ông ta muốn nói với Nhậm Thiên Long, tên tên hiệu “con nhện đen” của liên minh Huyết Dạ bị ông ta xóa rồi.

Hình xăm nhện đen trên cánh tay là ký hiệu của Huyết Dạ, một khi đã xóa đi thì sẽ không có bất kỳ dây mơ rễ má nào với bang phái này nữa.

Điểm này, ở nhà lá trong rừng sâu thì Tống Bưu cũng đã từng nhắc qua với Nhậm Thiên Long.

“Hơn nữa lần này tới, không phải là vì muốn liều mạng với cậu mà là muốn tặng cậu một món quà lớn.”

Mục Lương Thần thu lại ống tay áo và đứng thẳng người, ông ta nhìn chằm chằm vào Nhậm Thiên Long nghiêm nghị nói.

Cũng... cũng quá đột ngột rồi!

“A, ông tốt bụng như vậy?”

Nhậm Thiên Long cười lạnh một tiếng.

Giết chết học trò của ông ta, người ta lại chạy đến tặng quà, bây giờ người trong thành phố đều lòng người đều lớn như vậy?

“Vào ngày đó, con trai cả nhà họ Diệp Diệp Thành Khôn cùng với đường chủ Thôi Minh Kiệt Phục tiêu đường của liên minh Huyết Dạ cùng nhau hãm hại các cậu, tôi rất thông cảm với cảnh ngộ của con gái nhà họ Kỷ, nhưng cái chết của hai học trò yêu quý của tôi với tinh anh của môn phái đều là do nhà họ Diệp xảo trá gây nên, nếu như cậu đã muốn đi báo thù thì tôi sẽ giúp cậu một tay.”

Giọng nói Mục Lương Thần ấm áp, vẻ mặt đầy bi thương trở nên đầy oán hận.

Không thể không nói, sức quyến rũ ngôn ngữ của Mục Lương Thần thực sự là “đậm đà”.

“Ý của ông là muốn cũng tôi đi giết Diệp Thành Khôn?”

Nhậm Thiên Long kinh ngạc hỏi.

Anh vẫn còn chút nghi ngờ với lời nói thẳng thắn của Mục Lương Thần.

“Không, từ khi nhà họ Kỷ mượn binh quyền phá hủy Phục tiêu đường xong, tôi đã giống như một hồn ma. Mất đi một Đường thì trách nhiệm của bang hội dồn hết lên đầu của tôi, làm tôi tiến thoái lưỡng nan, theo kế hoạch của tôi, tại sao hai người chúng ta không bày mưu tính kế tỉ mỉ, đợi sau này...”

“Không cần nữa, ông là ông, tôi là tôi, thù này tôi nhất định phải báo.”

Nhậm Thiên Long thấy lời nói của  Mục Lương Thần nghi ngờ trốn tránh, ngay lập tức nặng nề ném lại một tiếng.

Ông già này thật xấu tính, ai biết ông có nghĩ ra ban tính như ý? Chò dù nói như thế nào thì vẫn phải nghĩ cách lấy lại đồ, dù gì hai chiếc đao đó cũng không phải đao bình thường.

“Vậy cũng tốt, tôi có nỗi khổ của tôi, nếu như cậu vẫn cứ khăng khăng như vậy thì tôi lấy hai chiếc đao Ngân Đông Xích Ảnh này làm quà tặng cậu.”

Gương mặt Mục Lương Thần lộ vẻ cay đắng, đưa hai chiếc đao nhọn lên, đi về phía Nhậm Thiên Long.

Đây...

Nhậm Thiên Long có hơi bối rối, anh cũng không biết Mục Lương Thần đang làm cái trò gì nữa!

“Ngân Đông Xích Ảnh?”

Nhậm Thiên Long nhìn song đao được Mục Lương Thần đưa bằng cả hai tay, nghi ngờ hỏi.

“Hai chiếc đao nhọn này là vật gia truyền của tôi, là được làm từ thép hợp kim. Thân đao nhẹ nhàng, lưỡi đao sắc bén, đao kiếm bình thường như bùn gỗ khi đấu với chúng, không thể chịu nổi.” Mục Lương Thần đưa đao vào trong tay Nhậm thiên Long, tiếp tục trịnh trọng nói: “Hai chiếc đao Ngân Đông Xích Ảnh này lấy thép tạo thành rót vào đồ đằng, lần lượt là râu rồng, móng vuốt của phượng hoàng,là thanh bảo đao có một không hai đã lâu không xuất thế, nếu như cậu dùng nó giết chết Diệp Thành Khôn ắt sẽ nhận được kết quả gấp bội so với công sức bỏ ra.”

Nhậm Thiên Long nhìn hai thanh đao nhọn trong tay hồi lâu không rời mắt.

Thật không ngờ rằng nó được làm từ thép vàng và thép đen cùng đúc ra mà thành, hai dải đồ đằng màu đen tràn ra, một cái đúc in thành râu rồng, một cái là móng vuốt của phượng hoàng, trải dài từ thân đao đến mũi đao, mặt còn lại cũng tương tự như vậy.

Tuyệt phẩm!

“Ông tặng cho tôi sao?”

Lúc biết được nguồn gốc Ngân Đông Xích Ảnh, Nhậm Thiên Long cảm thấy hai thanh đao trong tay càng nặng thêm rất nhiều.

“Đao tốt, đao pháp nhất định phải tốt mới có thể phát huy được sức mạnh của nó, bây giờ tôi sẽ đem khẩu quyết đao pháp chữ “kéo” truyền thụ cho cậu, có thể hiểu được mấy phần thì phải xem tạo hóa của cậu nhóc cậu rồi.”

Mục Lương Thần nói xong, không chừo Nhậm Thiên Long mở miệng, ngay lập tức nhấc đao lên thể hiện kỹ thuật đao trước mặt anh.

Anh chàng này điên rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang