• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặt trời sáng sớm dần dần hiện lên và chiếu xuống những bóng râm xung quanh khu núi rừng, hiện lên những mầm non màu xanh lá nhạt tạo lên một bức tranh phong cảnh nên thơ.

Hai người Tống Bưu mơ hồ tỉnh lại, vừa mở mắt ra họ đã thấy một cảnh tượng làm người khác kinh ngạc mà có lẽ cả đời này mỗi khi nhớ lại họ vẫn sẽ thổn thức không thôi, lúc này sắc mặt hai người tái mét.

Nhìn một cái lu nước lớn đang sôi sùng sục bên trong nó chứa đầy thảo dược, một đống lửa và một con dao sắc nhọn.

Lúc này Nhậm Thiên Long đang dùng lưỡi dao bạc được nung đỏ rực trên lửa và róc từng miếng thịt ở vị trí cung sườn của mình xuống.

Bộ xương sườn ở ngực tạo thành lồng ngực, hai bên có mười hai cái xương, cung sườn là những sườn được nối liền với xương ức và xương sườn thứ bảy.

Thì ra là bởi vì trải qua một đêm, những thảo dược mà Tống Bưu đắp cho Nhậm Thiên Long không chỉ không hề có tác dụng gì mà ngược lại còn khiến vết thương bị nhiễm trùng.

Bây giờ Nhậm Thiên Long cần phải cắt bỏ những phần đã bị hoại tử, nếu không sẽ dẫn đến thối rữa trên diện rộng, nếu xử lý không kịp thời hoặc không chịu xử lý thì vết thương sẽ thâm nhập đến tận xương, dẫn đến chấn thương xương nghiêm trọng.

Bởi vì thuốc tê cần có dương kim hoa, thiềm tô, hồ tiêu, cây tế tân, cỏ đen, đương quy, diếp cá... Sau khi phối chế mấy chục loại dược liệu này, còn phải có mấy vị dược liệu quan trọng mà trong núi bình thường là không thể tìm thấy.

Cho nên Nhậm Thiên Long phải ở trong tình huống không gây tê mà róc từng miếng thịt vụn và những miếng thịt đã bị nhiễm trùng ra.

Lúc vết dao cắt vào máu thịt, Nhậm Thiên Long cố nén cơn đau thấu tim mà khống chế không cho con dao cắt bị lệch đi.

Một dao, hai dao, lúc con dao thứ ba cắt đến cung sườn thì Nhậm Thiên Long đột nhiên co giật khiến cho con dao trên tay rơi xuống đất.

Hai người Tống Bưu và Đại Khoát Nha bị cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp sợ, vội vàng chạy đến quan tâm nói: "Không được đâu, chúng ta đi bệnh viện đi."

Tống Bưu thấy Nhậm Thiên Long như vậy thì cũng không bận tâm gì nữa mà lập tức cùng Đại Khoát Nha đỡ Nhậm Thiên Long đi.

"Buông tay, nếu các người muốn giúp thì dùng con dao này cắt miếng thịt đã bị nhiễm trùng của tôi xuống đi."

Nhậm Thiên Long giơ tay đẩy mạnh Tống Bưu ra, hình như anh nói chuyện có chút khó khăn. Cả gương mặt Nhậm Thiên Long đã đỏ bừng lên và nổi đầy gân xanh nhìn giống như chúng sắp vỡ ra tới nơi vậy, vẻ mặt anh rất đau khổ.

"Cái này..."

Trong lòng hai người rất khiếp sợ, đây đâu còn là róc xương chữa bệnh nữa, đây chính là sống không bằng chết, là ngược đãi đó.

Nhậm Thiên Long hét lên vài tiếng dài, sau đó anh khó khăn ưỡn người ra rồi nghiêng người nhặt lên con dao bạc dính đầy máu tươi nằm trên đất.

"Để tôi!"

Có vẻ Tống Bưu đã hạ quyết tâm, ông ta nhặt con dao dưới đất lên trước Nhậm Thiên Long. Đây là đoạn ký ức khắc cốt ghi tâm nhất từ khi ông ta bắt đầu chào đời tới nay.

Mà Đại Khoát Nha thấy được cảnh tượng hôm nay, rất nhiều năm sau đó mỗi khi kể cho người ta nghe thì lại thổi phồng Nhậm Thiên Long đến mức rất thần kỳ.

Róc thịt một người là một việc cực kỳ đau đớn nhưng người chịu đựng bị róc thịt là càng đau đớn hơn gấp trăm lần. Trong quá trình Tống Bưu làm thì Nhậm Thiên Long kiên quyết cắn chặt răng, cho dù nghị lực của anh hơn người thì cũng bị quá trình này khiến cho quá đau đớn mà ngất xỉu đi hai lần.

Sau khi quá trình róc thịt này kết thúc thì hai người Tống Bưu dùng những dược liệu mà Nhậm Thiên Long đã căn dặn trước đó đắp lên miệng vết thương của anh, sau đó dùng cồn Iốt bôi lên xung quanh rồi lại dùng vải sạch băng bố lại, cuối cùng thì đỡ Nhậm Thiên Long lên giường.

Nhậm Thiên Long ngủ một giấc, khoảng chừng đã ngủ hết ba ngày.

Vào ngày hôm đó, mặt trời trong không trung cũng đã lặn xuống, những cơn gió mát khẽ thổi qua khiến đám sương tan đi hết.

Dưới chân núi lớn, trong căn nhà tranh có một già một trẻ ở bên trong, hai người ngồi khoanh chân đối diện nhau, đĩnh đạc nói:

"Khoát Nha, năm nay mày bao nhiêu tuổi?"

Tống Bưu nghiêm trang hỏi.

"Hai mươi mốt tuổi, đại ca không biết sao?"

Đại Khoát Nha nhếch miệng cười nói.

"Mày xem mày hai mươi mốt tuổi rồi mà thiếu niên này chắc còn chưa mười tám tuổi, hai người khác biệt nhau quá lớn đó."

Tống Bưu nhìn Đại Khoát Nha rồi lại nhìn Nhậm Thiên Long đang nằm trên chiếc giường bên cạnh.

"Là đẹp trai hơn em sao? Cái này thì em thừa nhận."

Đại Khoát Nha cười hiền lành nói.

"Mày bị ngu à? Tao nói là bản lĩnh, bản lĩnh đó cái tên ngu này!"

Tống Bưu tức giận tát vào trán của Đại Khoát Nha.

Trải qua mấy ngày nghỉ ngơi thì vết thương trên tay của ông ta cũng đã lành đi nhiều nhưng tạm thời vẫn không thể dùng sức nhiều.

"À! Là cái đó sao? Vậy thì không thể nào so sánh nỗi. Nhưng mà đại ca à,  hình như anh còn lớn tuổi hơn em nhiều mà."

Đại Khoát Nha dùng tay xoa đầu, nghiêm túc trả lời, hoàn toàn không nghĩ đến những lời này của anh ta sẽ dẫn đến hậu quả gì.

"Đại Khoát Nha, con mẹ mày nói vậy là ý gì hả? Mày muốn chết đúng không?"

Tống Bưu hạ giọng quát, nếu không phải bây giờ tay ông ta còn đang bị thương chưa lành thì đã đấm một quyền cho Đại Khoát Nha rụng răng đầy đất rồi.

Đại Khoát Nha là cấp dưới của ông ta nên cũng không ngán ăn đòn.

Có điều mỗi khi đánh xong Tống Bưu đều sẽ dẫn Đại Khoát Nha đi ăn thịt lừa nướng còn cho anh ta uống hai lượng rượu.

"Không dám không dám." Đại Khoát Nha không biết xấu hổ còn cười khờ khạo nói, sau đó ánh mắt anh ta lơ đãng nhìn về phía Nhậm Thiên Long, vì thế anh ta khẽ hỏi Tống Bưu: "Đại ca à, anh thật sự định nói ra địa điểm bí mật của Diệp Thành Khôn cho cậu ta sao?"

"Thương tích của cậu ta còn chưa lành, nếu nói cho cậu ta không phải là muốn cậu ta đi tìm đường chết sao?"

"Diệp Thành Khôn đang ở đâu?"

Ngay lúc hai người đang nói chuyện thì Nhậm Thiên Long nằm trên giường đột nhiên hỏi một câu.

Tống Bưu và Đại Khoát Nha nghe vậy thì lập tức đứng dậy, thì ra Nhậm Thiên Long đã tỉnh từ lâu rồi.

"Cái này..."

Tống Bưu ấp úng nói.

Thấy không có ai trả lời mình, Nhậm Thiên Long mở hai mắt ra sau đó đứng dậy bước đến gần hai người.

"Sao lại cảm thấy tôi sẽ phải chết chứ?"

Nhậm Thiên Long nhìn Tống Bưu và Đại Khoát Nha, thấy hai người họ cúi đầu không nói thì anh lập tức nhíu mày lại, hạ giọng nói: "Yên tâm đi, nếu tôi bị bắt sống thì cũng không liên lụy đến các người..."

Không đợi Nhậm Thiên Long nói xong thì hai người Tống Bưu đã lên tiếng phủ nhận.

"Vậy mau nói đi."

Giọng nói của Nhậm Thiên Long có chút lạnh lùng giống như anh đã hết kiên nhẫn rồi.

Mấy ngày nghỉ ngơi dưỡng sức cho nên thương tích trên người Nhậm Thiên Long cũng đã khôi phục rất nhiều, cẳng chân bị dao chém cũng đã không còn trở ngại, chỉ là có mấy chỗ bị trọng thương trên người còn cần phải tốn một thời gian mới khôi phục được.

Nhưng cho dù là vậy thì tốc độ phục hồi của anh cũng đủ khiến Tống Bưu và Đại Khoát Nha nể phục.

Thế nên sau khi Nhậm Thiên Long rời đi thì Tống Bưu ép buộc Đại Khoát Nha lấy cái ấm thuốc và cái lu nước thuốc kia đều uống qua thử một chút.

Cái ấm thuốc vừa uống vào miệng tuy rằng cực kỳ đắng nhưng cũng vẫn có thể uống được.

Nhưng cái lu nước thuốc này thì Đại Khoát Nha không làm được, chỉ cần nhớ tới Nhậm Thiên Long đã cởi truồng ngâm trong đây là anh ta thật sự không uống được.

Tống Bưu và Đại Khoát Nha ngồi trên một tảng đá lớn.

Ánh mặt trời chiếu xuống khiến bóng của hai người như kéo dài ra, nhưng cho dù như vậy thì dựa vào hình dáng của cái bóng vẫn có thể nhận thấy được bọn họ có chiều cao chênh lệch nhau.

"Anh nói xem cậu ta ra ngoài lần này thì có thể an toàn trở về không?"

"Nhất định phải an toàn trở về, tao còn đang chờ cậu ta trở về để tao dẫn theo mày đi theo cậu ta mà."

Tống Bưu và Đại Khoát Nha nhìn về nơi mà Nhậm Thiên Long đã đi, lẩm bẩm nói.

Hai người cực kỳ giống đạo cô xuống núi cứ ngồi đó lảm nhảm nói mãi.

"Được rồi, nghe theo quyết định của đại ca nhất định không sai."

Đại Khoát Nha lại nịnh hót Tống Bưu một câu.

Hai người và Nhậm Thiên Long ở chung với nhau được một thời gian, bây giờ mối quan hệ giữa họ rất kỳ lạ vừa có quan tâm kính nể vừa có kiêng kỵ lẫn nhau.

"Cho dù cậu ta có thể an toàn rời đi thì chắc cũng sẽ không trở về đây nữa."

"Vì sao?"

Đại Khoát Nha có chút không hiểu hỏi.

"Bởi vì thế giới của cậu ta không phải nơi này, núi rừng này không nhốt được cậu ta."

Tống Bưu lại nói một câu khiến Đại Khoát Nha cảm thấy khó hiểu.

Đại Khoát Nha không hiểu nhưng cũng không hỏi mà chỉ cười ngây ngô. Bởi vì trong lòng của anh ta thì lời nói của Tống Bưu đều có đạo lý.

Nơi Dương Thành phồn vinh xa hoa hoang phí, trên phố xá có người đang tản bộ cũng có người đang chạy vội, cũng có những người dừng lại, có những người đi nhanh như bay và cũng có những người đi rất chậm.

Có lẽ bọn họ vì quyến luyến mảnh đất Dương Thành này rồi bắt đầu yêu mến cái thành phố này mà muốn sinh sống ở đây.

Tìm cách đoạt được công danh, hoặc kéo dài hơi tàn, hoặc vì yêu hận tình thù, bất kể bọn họ là bởi vì cái gì mà giữ lại thì cũng thấy được sự hèn mọn của bọn họ đã sáng tác nên lịch sử Dương Thành.

Đương nhiên, bên trong sông núi đẹp đẽ cũng giữ lại một chút dốc sức của bọn họ.

Tại bệnh viện Nhân dân Dương Thành.

Nơi đây có tiếng là có uy quyền nhất, sát bên bệnh viện Nhân dân Tam Giáp. Lúc này, trước nhà thương hiện ra như một dĩ vãng, bác sĩ chồng chất lên nhau.

Mà người bệnh nằm trong bệnh viện đều biết, ở khu phòng bệnh cao của bệnh viện có một vị tiểu thư có nhan sắc mỹ miều khuynh thành, có bố là ông chủ nhà họ Kỷ số một Dương Thành.

Trung tâm lầu bốn của bệnh viện vẫn được canh gác cẩn thận, vệ sĩ nghiêm ngặt.

Đừng nói một người thương mơ về được thấy dung nhan tiểu thư nhà họ Kỷ, ngay cả tới gần tầng lầu này đều bị vệ sĩ lạnh lùng đuổi đi.

Cuối dãy hành lang dài, mấy người đàn ông quyền thế bày thế trận sẵn sàng đón quân địch, đôi tay nắm lại đưa về phía trước, hạ xuống gần bụng và lách sang một bên.

Vẻ mặt mọi người nghiêm túc, cũng tận tâm như mấy chỗ vệ sĩ khác. Loảng xoảng! Bên trong đang yên tĩnh, một tiếng vang của cát đá đập mạnh vào làm thu hút sự chú ý của mọi người. Tất cả bất thình lình lấy một cây ống thép từ cổ tay áo ra.

Bọn họ ăn ý nhìn nhau, cảnh giác đi đến lối thoát hiểm ở hành lang, bọn họ cứ một người ba bước, bình tĩnh lặng lẽ thêm vẻ uy nghiêm.

Ầm! Cửa bị một người trong đó nhanh chóng đẩy ra, mấy người phía sau cũng vội vàng chạy tới, điều tra mọi ngóc ngách hành lang cẩn thận nhưng lại không thấy một bóng người.

Nguyên nhân tại chỉ vì sợ bóng sợ gió, một hồi sau mọi người ngay sau đó lui về hành lang.

"Đã có chuyện gì xảy ra ở đây có đúng hay không?”

Người dẫn đầu hỏi.

“Không có, nơi này hết sức bình thường.”

Sau khi được báo cáo, dẫn đầu còn không yên tâm, anh ta nhờ một người đẩy cửa phòng bệnh ra, ngay sau bức màn, dưới giường và buồng vệ sinh thật sự đã bị thay đổi một chút, anh ta đành nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Hai người vừa lui ra ngoài một lát, có một bàn tay lặng lẽ thò vào từ cửa sổ phòng bệnh. Cửa sổ bị mở ra, một bóng người nhảy vào bên trong.

Kỹ thuật người này rất nhanh nhẹn, cho dù rơi xuống đất vẫn gần như không phát ra tiếng động, cách ăn mặc và quần áo của người này không hề hợp với dáng người một chút nào, mộc mạc nhưng rất sạch sẽ.

Trên mặt anh còn hiện vẻ non nớt, khuôn mặt có chút sắc vàng, có chuyển biến thay đổi từ màu tối chuyển sang màu sáng. Trên khuôn mặt màu vàng này có những vết sẹo, dường như những vết tích này còn rất mới.

Chiều rộng khuôn mặt, góc cạnh rõ ràng, một cái mũi cao thẳng nhưng thần sắc đôi mắt đã thay đổi nhiều so với lúc nãy.

Người này không phải ai khác, đó chính là Nhậm Thiên Long người lo cho an nguy của Kỷ Tuyết.

Nhậm Thiên Long nhìn qua làm cho  mặt mình cảm thấy ấm áp, trong lòng rất khổ sở, anh tình nguyện ở chỗ này là vì cô.

Đổi lại nếu như ngày thường, bọn họ tuyệt đối không thể dùng đến chữ "yêu", bởi vì chỉ mới quen biết trong thời gian ngắn ngủi, còn chưa yêu nhau đã bị tan vỡ.

Tình cảm đôi khi thật sự khó có thể nói nên lời, nếu như Kỷ Tuyết không gặp phải vận rủi thì tình cảm của Nhậm Thiên Long đối với cô đã không khắc cốt ghi tâm giống như bây giờ.

Có rất nhiều thứ khi con người mất đi thì mới biết trân trọng, nhớ nhung.

Anh còn nhớ rõ ngày đó, khoảnh khắc mà mảnh pha lê của xe cáp rơi xuống, Kỷ Tuyết cởi trần đi ra với vẻ hiền lành. Ở thời khắc sống chết cùng như thế, Nhậm Thiên Long muốn dùng cả đời để bù đắp tình thương yêu cho Kỷ Tuyết .

Anh dùng bàn tay phải của mình, khẽ vuốt qua khuôn mặt của Kỷ Tuyết, từ ngọn tóc đến lướt qua bên tai, một giọt nước mắt không kìm được nữa mà rơi xuống. Như đã chịu đựng quá nhiều, chịu đựng hơn sông Hoàng Hà, chịu đựng cả núi Thiên Sơn đè xuống muôn đời.

Tổng hợp lại những lần sinh tử trong tình yêu, thoạt nhìn rất nóng bỏng nhưng lại rất dịu dàng.

Nhậm Thiên Long không khỏi nghĩ tới cảnh tượng khi gặp được Kỷ Tuyết…

Dưới ánh đèn tăm tối, gọi người phụ rượu làm năm ly cốc tai với năm màu khác nhau, những ánh đèn nê ông đang lóe lên một cách mãnh liệt, hấp dẫn những khát khao và những linh hồn ai đó cần sự an ủi.

Bên cạnh khu vực sân nhảy, Nhậm Thiên Long tự uống say một mình.

Một ly rượu đầy được đưa vào trong bụng, ruột gan nóng lên, anh chỉ muốn tiêu hoá hết những biến cố mà Trần Quỳnh đã gây ra. Một chút núi sẽ hiểu được nỗi buồn của nhân gian, Nhậm Thiên Long tuyệt đối không ngờ tới.

Mấy ngày hôm trước anh còn cố tình quay về hẻm Bình An đi tìm Trần Quỳnh, hàng xóm láng giềng nói anh rằng người đã dọn đi rồi.

Cảm giác mất mát trở nên nghiêm trọng, thời gian đã trôi qua rất nhanh làm cho Nhậm Thiên Long không muốn nhắc tới việc này.

“Tránh ra!”

Một tiếng quát lớn từ Nhậm Thiên Long vang lên từ phía sau, rất chói tai.

Một thanh niên bước nhanh tới một cách mạnh mẽ ngang ngược và vô lễ, còn mắng tới một tiếng thật to.

“Anh làm gì vậy?” Dưới ánh đèn lộng lẫy ở trung tâm sàn nhảy, một người phụ nữ có khí chất đang rất tức giận: “Buông tôi ra!”

Người đàn ông này từ chối lắng nghe, còn mạnh bạo kéo cô ta từ trên sàn nhảy xuống bên dưới mặt đất. Người đàn ông này không thấy được sự tức giận của người phụ nữ này, không coi ai ra gì, anh ta thô bạo đứng lên. Đột nhiên có người lại ngăn cản đường đi của người đàn ông nọ.

“Cút ngay!”

Anh ta giương nanh múa vuốt, tung vài cú đấm về hướng trước mặt của Nhậm Thiên Long.

Khi thấy những nắm đấm đã sắp chạm tới mũi của Nhậm Thiên Long, nhưng đột nhiên người đàn ông này phát hiện ra nắm đấm thép của mình chếch sang hướng khác, ngay sau đó một cơn đau đớn lan tỏa khắp cùi chỏ đến không chịu được.

Quá nhanh!

Sắc mặt anh ta u ám đầy sự đau khổ, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, anh ta tức giận nhìn chằm chằm Nhậm Thiên Long.

Dáng người hơi gầy, cái đầu không cao cũng không dính chút sự đẹp trai nào, một con tép riu bình thường như vậy lại có thể làm điều này sao?

Người đàn ông xem xét Nhậm Thiên Long, anh ta không thể tin được.

“Để người ở lại, anh có thể đi được rồi!”

Vẻ mặt Nhậm Thiên Phong bình tĩnh, lông mi anh buông xuống làm cho người khác không thể thấy được sự thay đổi cảm xúc của anh.

“Nhãi con, mày muốn chết à?”

Người đàn ông nổi cơn tức giận, anh ta chưa bao giờ chịu thua trước ai. Kế tiếp, anh ta cắn răng tung thêm vài cú đấm, tiếc rằng cánh tay khi nãy của anh ta đã bị thương nghiêm trọng nên không tạo ra lực nữa.

Mặt mày anh ta trở nên cứng ngắc và lạnh lùng, anh ta bất ngờ giơ chân lên đá về phía Nhậm Thiên Long. Ầm! Người thanh niên chưa kịp đá trúng thì ngực mình đã bị ai đó đánh một lực rất mạnh, chân anh ta vung lên không trung rồi ngay sau đó bay về phía.

Nhậm Thiên Long lại ra tay, anh dạng hai chân thật rộng.

Dưới tình huống này, so với đau đớn trên người thì anh ta càng khó mà chấp nhận sự bẽ mặt hơn.

Bên trong sàn nhảy bị "Dị Khúc” xen kẽ, y hệt như lúc nãy không xảy ra chuyện gì.

Người thiếu nữ khí chất vừa bị ức hiếp khi nãy, giờ phút này lại không nhân cơ hội Nhậm Thiên Long tiến lên giải vây để thoát khỏi đó, ngược lại rất hứng thú nhìn Nhậm Thiên Long.

Thanh niên khó khăn lết thân đứng dậy, bộ mặt anh ta đầy gân thô nổi lên, hiện giờ anh ta chỉ có thể hình dung tức đến muốn hộc máu.

Anh ta hừ một tiếng, hai tay hành động, thoáng chốc đã dùng toàn lực nhằm về phía Nhậm Thiên Long, lần tiến công thứ ba này muốn đập nát anh để trả thù cho nỗi cực kỳ ô nhục vừa nãy.

Tính cách Nhậm Thiên Long không phải là người thích gây chuyện, nhưng người sau đã làm mọi chuyện nghiêm trọng hơn.

Xem ra phải giáo huấn anh ta mới được!

Người thanh niên mặc áo đen như con trâu to lớn húc tới, có vẻ muốn hôm nay phải làm rõ với Nhậm Thiên Long nay tại đây.

Thấy đối phương chấp nhất như thế, Nhậm Thiên Long bất lực lắc đầu.

Nhậm Thiên Long ngẩng đầu, ánh mắt sáng như sao của anh chợt lóe lên, phi chân một cái đón lấy.

Vẻ mặt người thanh niên mặc áo đen kinh ngạc, anh ta không cam lòng bay ngược về phía sau hơn ba mét. "Rầm” một tiếng, thanh niên áo đen đâm thẳng vào mặt tường rồi lập tức ngã xuống đất không dậy nổi.

Với một cước này, càng nhiều ánh mắt nhìn chăm chú về hướng bên này. Tất cả diễn ra quá nhanh, những thanh niên nam nữ gần Nhậm Thiên Long như sợ bị nhiễm bệnh dịch nên nháo nhào tránh xa ra.

Tất cả mọi chuyện xảy ra bên trong trung tâm sàn nhảy đã bị người đàn ông béo lùn trong phòng ở sườn phía đông thấy rõ. Ông ta thô bạo rót mấy vài giọt rượu ngon thơm thanh khiết, sau đó dùng sức ném xuống mặt đất, chỉ nghe thấy một tiếng "loảng xoảng”, chiếc ly pha lê tinh xảo bị quăng ngã vỡ tan. Ngay sau đó, trên mặt ông ta lộ vẻ hung dữ dẫn đầu mọi người lao ra khỏi phòng.

Nhất thời không thể dừng mọi người đang điên cuồng bao phủ, rất nhanh những người không đánh nhau đã chạy ra che lấp cả sàn.

Người thiếu nữ đầy khí chất thấy trong lúc mọi người tụ tập thì Nhậm Thiên Long rời khỏi sàn nhảy và đi đến phía cửa ngoài. Cô đưa mắt nhìn người thanh niên đang té xuống đất xong thì đuổi theo ra ngoài.

Trong màn đêm tối đen, đèn lầu mọi nơi, chung cư, tháp nước, các hiệu quần áo và trang sức cao cấp nhất và các nơi ăn vặt nổi tiếng đều hiện rõ ra.

Khi hoàng hôn chiếu vào Dương Thành, thế gian như biến thành thiên đường của thần thánh nào đó, tất cả xa hoa và quý báu, cái gì cũng có.

Những con hẻm phố ở Dương Thành ban ngày mưa phùn dễ chịu, lúc sau thì cực kỳ nhộn nhịp và mạnh mẽ, xanh đỏ hết thời, hà tím xinh đẹp làm nổi bật mặt đường ở khắp nơi, có chút khác là vừa ngược vừa đậm tình.

Ra khỏi quán bar, một cơn gió nhẹ khẽ vuốt gương mặt Nhậm Thiên Long, như bóng cây liễu khẽ lung lay trong cảnh chiều hôm.

Bởi vì phố xá sầm uất, lúc này trên con đường đại lộ đen nhánh không có người đi đường, bóng dáng Nhậm Thiên Long cô độc hiện ra với vẻ mong manh, chỉ là cơ thể mạnh mẽ và trầm lắng bước đi trong màn đêm màu đen chưa từng bị bao phủ hoàn toàn.

Nhậm Thiên Long giống như đang nhìn chăm chú về phía trước, chuyện xảy ra khi nãy, có vẻ thời khắc mà anh bắt đầu bước ra khỏi quán bar đã quên mất rồi.

“Xin đợi một chút!”

Trong lúc Nhậm Thiên Long đi bộ, một giọng nói ngọt ngào truyền đến từ phía sau, như đất đai nứt ra cho hoa thơm nở rộ báo hiệu cho xuân về, phiêu theo cơn gió.

Là cô ấy, Nhậm Thiên Long dừng bước quay đầu lại.

Ánh mắt anh đảo qua người thiếu nữ khí chất, tâm can Nhậm Thiên Long rung động.

Cô diện một chiếc váy xanh thẳm lộng lẫy, ở trong bóng đêm bao phủ cô như tiên nữ từ cung trăng lả lướt. Chiếc cổ dài và trắng nõn như ngọc, tóc đẹp phiêu theo gió một cách phóng thoáng, đúng là nhan sắc chói loá đến nghiêng thành.

Hoá ra cô ấy lại đẹp như vậy! Chân còn rất dài nữa!

Vai như được gọt giũa, vòng eo nhỏ lả lướt, cái cổ dài duyên dáng, lộ ra một màu trắng noãn. Khỏi bàn về nhan sắc, hương thơm phảng phất, búi tóc như ngọn suối mây, làn mi cong vút; đôi môi gợi cảm thêm hàm răng trắng đều, đôi mắt sáng xinh đẹp, còn có má lúm đồng tiền đáng yêu.

Vừa rồi nhìn qua ánh đèn vẩn đục của quán bar, Nhậm Thiên Long chỉ cảm thấy người con gái này xinh đẹp tuyệt vời, không ngờ gần mới phát hiện người đẹp trước mắt này lại khuynh quốc khuynh thành đến như thế.

Cơ thể cô mềm mại lay động lòng người, mùi thơm của cơ thể như hoa lan, mùi hương độc đáo làm người ta phải mê muội.

“Vừa rồi, cảm ơn anh nhé!”

Người thiếu nữ khí chất tiến lên, ngọt ngào nói.

“Không có việc gì, sau này đừng đi một mình vào ban đêm nữa.”

Nhậm Thiên Long nói xong thì xoay người rời đi.

“Hừ, đúng là một tên ngốc không hiểu chuyện đời mà.”

Người thiếu nữ có chút xấu hổ, cô không biết có phải Nhậm Thiên Long ra vẻ đơn thuần hay không, nhưng với nhan sắc của cô, có rất ít người đàn ông nào lạnh nhạt như thế.

"Xin chào, tôi tên là Kỷ Tuyết.”

Hoặc cũng có thể nói tu luyện hàng ngày mới gặp người con gái bao dung như thế, thấy Nhậm Thiên Long xoay người, Kỷ Tuyết duỗi tay cười nói.

...

Nhậm Thiên Long nhìn Kỷ Tuyết nằm ở trên giường thật lâu, ánh mắt anh chứa đầy sự dịu dàng, khắc thêm vẻ đau thương.

Không biết qua đi bao lâu, anh đứng dậy và dùng tay lau đi giọt nước mắt đang rơi trên má của Kỷ Tuyết, sau đó quyết đoán nhảy ra ngoài cửa sổ.

Khi Nhậm Thiên Long đã hoàn toàn rời khỏi, Kỷ Tuyết nằm ở trên giường nhưng khóe mắt của cô lại chảy ra một giọt nước mắt, long lanh óng ánh. Cứ như vậy, khoé mắt vẫn lì lợm rơi lệ, từng giọt tích trữ rồi lại rơi xuống.

Tại thành phố Dương Thành, sở dĩ đã nghe tiếng tăm từ rất lâu rồi, trường thịnh không suy là bởi vì anh đã hiến tấm lòng chân thành nhất, sự dịu dàng nhất, thứ đồ gợi cảm nhất cho người đời.

Ngoại trừ bay vọt trên không trung đường hẻm, bao quát khắp các toà nhà Dương Thành, còn thu hút ánh mắt người đời, thấy cả kim thành sơn Khôn Ninh cung.

Khôn Ninh cung tọa lạc ở phía bắc Dương Thành, diện tích chiếm khoảng một ngàn lẻ một mét vuông, được xưng là “Ngàn lẻ một đêm.”

Nơi này trai xinh gái đẹp nhiều như mây, bọn họ được chọn lựa kỹ càng mới có thể làm phục vụ. Bất kể bạn kiếm được vạn tiểu thư ở Dương Thành, tới Khôn Ninh cung rồi bạn sẽ cảm thấy đồng tiền không đáng giá nữa.

Nhiều phú bà rộng rãi hoang phí hay ra vào nơi này, có thể nói kẻ hầu người hạ trong cung rất tận tâm tận lực, cho nên người hầu ngoài cung cũng rất cẩn thận chặt chẽ, tỉ mỉ từng li từng tí.

Thế nên những người hầu dẻo miệng tay chân linh hoạt là có thể được khen thưởng thêm chút ít.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK