• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từng có một quan toà có trách nhiệm khẳng định, Thiên Diên Các ở Dương Thành là vị trí quan trọng, có ý nghĩa lịch sử ở vùng Trung Đông, thậm chí là cả Thiên Triều. Nó ở gần bờ biển, nối liền với đế đô Thượng Kinh của Thiên Triều. Nếu không phải vì kiêng dè các thế lực ở khắp mọi nơi, Thiên Diên Các không chỉ thiết kế một đường đi, mà còn là liên minh Huyết Dạ ở Thiên Triều. Là nơi quan trọng nhất để các chỉ huy đóng quân.

Nếu không phải bên trong quy định của liên minh Huyết Dạ vẫn còn một quy tắc có tính người, tội không quy lên trẻ con, thì nhà họ Thôi kia đã bị bang phái liên luỵ đến không còn ai từ lâu.

“Ừm, trà ngon. Đại Hồng Bào của núi Vũ Di. Chấp sự Liêu, tại hạ đến đây may mà có lộc ăn.”

Mục Lương Thần đi vào Phong Nha trang, được Liêu Kình Phương xem trọng, không chỉ che giấu đường chủ của Nhất Phẩm Đường ở Ngạc Châu mà còn nói thẳng là sẽ báo thù vì hai người đồ đệ yêu mến. Nhận được sự yêu mến và dìu dắt như vậy, ở Thiên Diên các trong Dương Thành này kể cả những người dưới trướng Thôi Minh Kiệt cũng không phải ai cũng nhận được.

Cách đối xử một trời một vực như vậy, làm sao có thể khiến một người ở độ tuổi trung niên luôn tự cao ổn định, lại có chút võ công như Mục Lương Thần không động lòng cho được.

Bầu không khí cô đọng nghiêm túc lúc đầu, sau thời gian một chén trà đã khiến ông ta nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

“Trà này cần được trồng ở nơi có khí hậu ấm áp, đông ấm hạ mát, sau thời điểm mưa rào, trong khoảng cuối tháng tư đầu tháng năm thì bắt đầu thu hoạch. Hai sớm hay hái muộn đều khiến hương vị bị phai nhạt, hoàn toàn không đạt đến trình độ sau mười hai lượt nước trà vẫn còn hương thơm lưu lại trên gò má. Vậy nên mới nói, thời cơ rất qua trọng, nếu không sẽ bôi nhọ danh tiếng “vua trà trên đá” của loại trà này.”

Đại Hồng Bào có nguồn gốc từ núi Vũ Di ở Mân Thành, được mệnh danh là “Ngon nhất trong các loại trà”. Nó có hương thơm ngào ngạt của hoa lan hương, hương nồng mà lâu, thể hiện rõ “vần điệu của đá”, là lấy tổ Cửu Long trên vách đá dựng đứng, chỉ có bốn loại cây ngàn năm cổ thụ. Mỗi lần sản xuất, không hiếm thì cũng quý giá.

Liêu Kình Phương lại châm đầy tám phần vào ly trà trống không của hai người một lần nữa. Tự mình cầm lấy một ly trà đặt trên môi, khẽ nhấp một ngụm rồi  lập tức nhìn về phía Mục Lương Thần, khẽ cười nói: “Ông nói xem có đúng không, đường chủ Mục?”

Bởi vì trận chiến trên Thiên Diên Các, Mục Lương Thần bị động rút lui nên trên người ít nhiều vẫn có chút thương tích, may mà miệng vết thương không sâu, còn có dấu hiệu đang phục hồi lại như cũ. Vậy nên nhìn gương mặt của Mục Lương Thần bạn sẽ phát hiện ra, trên khuôn mặt của thô ráp của ông ta, nếu như lơ đãng, không cẩn thận thì bạn rất khó để phát hiện ra những vết sẹo này.

“Vâng. Chấp sự Liêu là một cao thủ trà đạo, Mục mỗ chỉ là một người thô lệch, lý thuyết về trà vẫn còn rất nông cạn. Hôm nay xin được nhận lời chỉ dạy.”

Mục Lương Thần chắp tay khiêm tốn, đang chuẩn bị đứng dậy từ trên ghế ngồi, cung kính hành đại lễ thì đã bị ánh mắt bình tĩnh của Liêu Kình Phương ngăn lại.

“Người thô kệch. Ha ha. Liên minh Huyết Dạ của tôi giúp vô số người, nhưng cao thủ lại không có mấy. Mục Lương Thần ông còn có tấc đất cắm dùi, sao có thể gọi là người thô kệch được chứ. Đường chủ Mục chỉ nói đùa.”

Lúc Liêu Kình Phương nói ra những câu này, ông ta híp mắt, khí sắc cả người có chú suy sụp. Không biết là giả vờ hay là vốn dĩ là như vậy.

“Chuyện này thì cần phải cảm ơn chấp sự Liêu. Nếu như không có ông giúp đỡ dìu dắt, Mục mỗ có lẽ đang không có chỗ nào đặt chân bên trong bang phái chứ đừng nói đến chuyện là trở thành một đường chủ.”

Mục Lương Thần nói xong, cuối cùng là đứng ngồi không yên, cung kính đứng dậy, vô cùng cảm động cúi đầu thật sâu với Liêu Kình Phương.

Nhất Phẩm Đường là liên minh Huyết Dạ ở Ngạc Châu, cũng giống như Phục Tiêu Đường ở Dương Thành, là một toà phân đường duy nhất trong khu vực. Đối với Mục Lương Thần, một người không tính là trụ cột của bang phái trong khu vực, lại được cố ý phong thành chức Đường chủ, đúng là sự yêu mến hiếm thấy trong bang.

“Mục Đường Chủ, cũng không nên nói như vậy, Ông đã rất trung thành với Liên minh Huyết Dạ của tôi, nếu như để một cao thủ như ông long đong lận đận, chẳng phải chính là tổn thất của bang phái chúng ta hay sao. Trước đó để ông ở Dương Thành làm tay sai cho Thôi Minh Kiệt đúng là phung phí của trời, để ông phải chịu nhục nhã, ông cũng đường để chuyện này trong lòng.”

Liêu Kình Phương nhìn Mục Lương Thần đang khom lưng đứng đó, đặt chén trà trong tay xuống, sửa từng lời, ăn nói rất có ý tứ.

“Không dám, trung thành với liên minh Huyết Dạ chính là trách nhiệm của thuộc hạ.”

Mục Lương Thần khi còn ở Phục Tiêu Đường ở Dương Thành luôn bị Thôi Minh Kiệt âm thầm chèn ép. Mục Lương Thần ông ta có năng lực bảo vệ Thôi Minh Kiệt chạy trốn thì cũng hoàn toàn có khả năng giết chết người. Dù sao căn cứ của Liên minh Huyết Dạ này một khi đã bị quân đội nhổ tận gốc thì tính mạng của mấy trăm bang cũng mất, cho dù là Đường chủ có chết cũng không có người nào chuyển sự nghi ngờ lên người ông ta.

Tại sao lại cứu một người có tầm nhìn hạn hẹp, nhắc tới chỉ sợ bẩn miệng đến thành Ký Châu. Đây chính là chỗ tài giỏi của Mục Lương Thần.

Muốn kiếm sống phải cần có một người, người đó sẽ chỉ ra cho mình.

“Tốt lắm. Hôm nay ông đến đây là muốn cắt đứt bế tắc trong lòng.

“Báo thù sao?”

Mục Lương Thần nghe những lời Liêu Kình Phương vừa nói, lúc này vẻ mặt đã rung động.

Phải biết rằng hai đồ đệ yêu quý của ông ta đã bỏ mạng trên sông Diên Vân ở Dương Thành, cho dù là người thanh niên tên Nhậm Thiên Long, hay là nhà họ Kỷ, nhà họ Diệp đều không tránh khỏi việc liên quan đến cái chết của bọn nó.

Ông ta đã thề, nợ máu phải trả bằng máu.

Cây ngắn tràn lan, bụi cỏ khắp nơi, Trong hoàng hôn cô đơn có một đám mây đen lặng lẽ đi qua đỉnh núi, khiến ngọn núi nổi bật lên những mảng màu sáng tối khác nhau.

Nhậm  Thiên Long bị trùng tơ vàng ký sinh, đây là loài vô cùng hiếm thấy. Xác suất chỉ giống như gặp phải một con ếch xanh đang kiếm ăn. Trong khi nó đang chuẩn bị nhảy mạnh một cái đến chụp dế nhũi, chỉm sẻ đang ngắm  cảnh đẹp vừa hay bay đến. Chim sẻ sợ hãi, phi nhanh lên tầng không, lao thẳng về phía cánh trái của một chiếc máy bay bay thấp tạo thành một vụ tai nạn máy bay.

Nơi đây ngoại trừ sự yên tĩnh của vùng trũng nước ngập thì chính là sự yên bình của hoàng hôn.

Nhậm Thiên Long hôn mê đứng cạnh vùng trũng nước , từng dòng nước mềm mại, mát lạnh, không ngừng truyền qua ngón tay của anh.

Khụ khụ! ANh đột nhiên ngồi dậy, che cổ họng ho hai tiếng, vẻ mặt chưa hoàn toàn tỉnh táo đột nhiên hoảng sợ, lập tức giật nảy mình.

Nhậm Thiên Long vội vàng cởi quần áo ra, cuống cuồng kiểm tra từng tấc da thịt trên cơ thể, phát hiện không có gì khác thường. Hơn  nữa những “lối vào” của mấy con trùng cổ quái đi vào da đều rất khó tìm ra vết sẹo.

Giống như là đang nằm mơ, một giấc mơ quái dị cực kỳ.

Sau đó Nhậm Thiên Long bắt đầu hoạt động gân cốt. Sau khi không cảm thấy đau đớn hay khó chịu trên cơ thể, lúc này mới hét to một tiếng rồi ngã vật ra trên đất.

Thật sự nghĩ lại là thấy sợ. Đám quái trùng rút lui, Mặc Thiên Long cảm thấy thật may mắn.

Con rắn ba đầu hung dữ dừng trước mặt anh, cắn vào da thịt anh. Loại cảm xúc này sợ hãi ra sau, đau đớn thế nào chỉ anh biết.

Loại tra tấn cực kỳ thống khổ và tàn nhẫn này khiến Nhậm Thiên Long thổn thức không thôi.

Thế nhưng mà, Nhậm Thiên Long không biết rằng, loại ký sinh trong cơ thể giống như trùng tơ vàng, trừ khi sinh mạng của vật dẫn tan hoang, da máu không còn, nếu không có sẽ không thể rút lui, sống sót vĩnh viễn.

Cơ thể đã đói đến mức bụng dạ kêu vang. lúc này lại hoàn toàn không có dấu hiệu đói khát nào. Nhậm Thiên Long mặc quần áo vào đứng dậy, bắt đầu đi về phía đỉnh núi trước mặt. Sau khi đi qua hai ngọn núi thì có thể đến thành Bắc của Ký Châu. Lúc đó anh sẽ thực hiện trách nhiệm báo thù của mình, đánh giết Thành Khôn, chờ đại thù đã báo, trước tiên anh sẽ quay về núi trước, thăm hỏi sư phụ của mình. Đã hai tháng rồi anh chưa được ăn chân lợn rừng do lão nhân gia nướng rồi.

Trên thế giới này chỉ có sinh mệnh của mỗi cá nhân là khác biệt, nhưng tổng thể thì thiện ác vẫn không tahy đổi. Mỗi người từ khi sinh ra đã lực chọn một nhân vật cho riêng mình. Có khi là thiện, có lúc là ác.

Vạn vật đều có hai cực, thiện và ác đối lập. có oán báo oán, có ân báo ân. Đây cũng là những gì sư phụ dạy anh.

Thành Ký Châu phồn hoa hưng thịnh. Cho dù là ban đêm cũng sáng sủa như ban ngày.

Nó rất tấp nập. So với Dương Thành thì vẫn có chí kém hơn. Cho dù đúng là hai toàn thành liền nhau.

Thành Bắc của Ký Châu, là ở mặt phía nam ở vùng Trung Đông, chỉ có một đầu đường Bắc Nam đi qua Thanh Hà, đó chính là bên trong bên giới của vùng Bắc Liêu Hà. Gắn liền với Thanh hà, còn có cả sông Hoàng Hà đi về phía Dương Thành, sau đó là nhánh sông chính của Liêu Hà - sông Liêu Nguyên.

Sòng bài ở Thành Bắc chính là chỗ chơi bời nổi tiếng ở Ký Châu. Mặc dù chỗ này cách trung tâm thành phố lên đến sáu mươi cây số nhưng vẫn thu hút một dòng người cực lớn đến nơi đây ăn chơi đàn đúm.

Có thể nói sòng bài lớn vẫn có chút nền móng. Hàng năm có mấy lần tổ chức càn quét tệ nạn cũng không làm tổn thương đến gốc rễ của nó.

Nghe nói chỗ này là được một bang có tên là Vạn Hùng quản lý giúp thế lực Hắc Ác. Về phần nông sâu của thế lực này không ai có thể biết được. Chỉ được người đời đồn đại là mấy năm trước có một đám thế lực mới nổi, trong đêm tối tụ tập hơn hai trăm người, bao vây lấy bang Vạn Hùng, có ý đồ cướp đoạt quyền quản lý của sòng bài lớn, cuối cùng vẫn bị những người này cưỡng ép đẩy lùi.

Đám thế lực kia không may dẫn lửa đốt người, đã mất đi căn cứ để nghỉ ngơi.

Sòng bài lớn có ba khu nhỏ và năm dãy hẻm. Mỗi dãy sâu có tầm mười phòng, luôn có những em gái đang đợi sẵn để phục vụ.

Diện tích chỗ này hoàn toàn không thể so sánh với thành Lạc Nhật Khôn ở phía bắc Khôn Ninh Cung, Dương Thành.

Khôn Ninh Cung ở Dương Thành là một nơi chuẩn bị riêng cho những kẻ có tiền. Còn sòng bài lớn ở chỗ này, cho dù là rẻ nhất cũng chỉ cần một trăm đến ba trăm tệ, bạn lập tức có thể một lần kích tình lạc thú.

Từ đầu đến giữa sòng bài, theo thứ tự là quán bar, KTV và chỗ tắm rửa. Cảnh tượng xa hoa không khác gì nét tráng lệ trong thành Ký Châu.

Tảng sáng, ánh trăng mờ mờ nhạt nhạt, giống như chỉ cần một trận gió nhẹ thổi qua cũng có thể tôi bay nó.

Một cây số bên ngoài sòng bài lớn, một thiếu niên dừng lại trước cửa hiệu hoành thánh. Có lẽ vì đêm quá dài, trong tiệm chỉ có một bác gái hơi buồn ngủ, đang ngồi ngủ gật trên bàn trước cửa.

“Bà chủ, cho xin một bát hoành thánh.”

Thiếu niên đến gần đứng bên cạnh bác gái khẽ nói.

hình như bác gác vẫn có chút buồn ngủ, giọng nói khẽ khàng của thiếu niên không có cách nào đánh động bà, thế là anh lại tăng thêm âm lượng nhắc lại lần nữa.

“Á, thật xin lỗi, cháu xem tôi sắp ngủ quên mất này.”

Bác gái thấy có khách đến, lập tức vội vội vàng vàng rót một chén nước sôi để nguội cho khách. Lúc đưa nước cho anh, bà cảm thấy thiếu niên này có đôi mắt phượng cực kỳ đẹp nên không khỏi nhìn nhiều thêm một chút.

“Cậu nhóc này, cậu là người bên ngoài nhỉ.”

Bác gái bảo thiếu niên ngồi xuống, còn mình thì đeo tạp dề lên, vội vàng dùng que sát chọc chọc vào lò than, muốn để cho nó cháy thêm một chút.

“Vâng.”

Dáng vẻ thiếu niên rất nghe lời ngồi xuống, giống như cảm thấy gió đêm lạnh lẽo, thế là lại đem áo ngoài kéo kín một chút.

“Thật vật à, Nghe khẩu âm của cậu không giống người địa phương lắm?”

Bác gái hơi nhiệt tình, sau khi thấy thiếu niên uống chén nước nóng xong lại thân thiết rót đầy thêm.

“Muộn như vậy, cậu còn đi lang thang, bố mẹ cậu nhất định là rất lo lắng cho cậu.”

Nghe vậy, cái chén cầm thiếu niên đang cầm trong tay đột nhiên rơi xuống, nhìn thấy nó chuẩn bị tan tành đón gió, thiếu nhiên không nhanh không chậm đảo tay một cái, bắt lấy nó giữa không trung. Nước trong chén hơi chấn động mà gợn sóng, chó một chút hơi tràn ra ngoài.

“Ha ha, đừng nóng nảy, nước này rất nhanh sôi. Nếu như cậu lạnh thì đến gần một chút, bên này có lò sưởi.”

Bác gái hoàn toàn không cảm thấy thiếu niên khác thường, chỉ khách khí trò chuyện với anh.

“Cảm ơn, không cần ạ.”

Giọng nói của thiếu niên trở nên trầm thấp. Mặc dù đã cố gắng áp chế nhưng vẫn toát ra vẻ bi thương.

Hiển nhiên là những lời bác gái vừa nói đã chạm mạnh vào trái tim anh.

Đúng vậy. Hai từ “bố mẹ” này với anh rất lạ lẫm, lạ lẫm đến mức chỉ cần đề cập đến từ này không khỏi khiến anh cảm thấy buồn.

Bác gái bỏ ngoài lời từ chối của thiếu niên. Lúc bưng bát hoành thánh nóng hỏi lên liền chuyển lò sưởi đến bên cạnh anh.

“Lửa đây, ăn cho ấm người.”

Thiếu niên nhìn bát hoành thánh, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía bác gái. Tuổi tác của bà không lớn, nhiều nhất chỉ khoảng bốn mươi, nhưng hai bên tóc mai đã điểm bạc. Vẻ mặt hơi chần chừ, chưa có nhiều nếp nhăn. Vì làm việc vất vả quá độ, tâm sự chồng chất nên đã xuất hiện dấu hiệu chưa già đã yếu.

“Cảm ơn đại tỷ.”

Thiếu niên nhỏ giọng cảm ơn một tiếng, sau khi bác gái quay người đi mới bắt đầu ăn.

Không thể không nói, bát hoành thánh của bác gái rất ngon, vỏ ngoài mềm tươi, canh ngon mười phần. Thiếu niên ăn sạch bát hoành thánh, ngay cả nước canh cũng uống hết.

“Ăn no chưa?”

Bác gái thấy thiếu niên lau miệng đứng dậy, lúc này mới mỉm cười nói.

“Đã no rồi ạ. Hoành thánh của đại tỷ rất thơm.”

Thiếu niên nhìn bác gái đã trải qua những cuộc bể dâu, nhẹ nhàng cười một tiếng, từ trong ngực móc ra một túi giấy, sau đó đặt bên dưới cái chén, đứng dậy đi về phía sòng bài.

“Thích thì thường xuyên đến. Này, nhóc con, cậu…”

Bác gái vừa muốn khách khí chuyện trò vài câu, đã thấy thiếu niên bỏ lại một vật xong co cẳng chạy đi.

Bà cũng không đuổi theo. Chỉ là vẻ mặt có chút khác thường nhìn theo hướng thiếu niên rời đi.  Bác gái bước lên phía trước, phát hiện trên mặt bàn có một túi giấy, bên trong có mấy trăm tệ tiền mặt. Bà gói túi giấy lại, rồi nhìn quanh theo hướng thiếu niên rời đi. Chỉ tiếc là ánh đèn âm u, không thể nào chiếu thật xa vào trong đêm tối, lại giống như là vì thiếu niên đi rất vội vàng nên chớp mắt đã không thấy bóng người.

Bác gái nhìn theo nơi xa trong đêm tối, ánh mắt đột nhiên pha tạp chút ảm đạm, giống như là đã động đến bà, khiến bà thêm đau buồn.

Bà thu hồi ánh mắt lại, lại cất kỹ túi giấy đi, rồi đem bát đũa thiếu niên đã ăn xong, bỏ vào trong thùng nước, chuẩn bị rửa. Nhưng bà vừa vén tay áo bỏ vào trong nước đã thấy một đôi giày cao gót màu đỏ xuất hiện trước mặt.

Bà từ từ đứng dậy, vén tay áo lên một lần nữa, nhìn thẳng vào người phụ nữ đi giày cao gót trước mặt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK