Vài phút sau, dáng người đàn ông cao ráo đứng trong sơn động, chiếc áo sơ mi vốn rộng cũng không che giấu được khối cơ bắp cuồn cuộn phía bên trong, tạo ra một sự nam tính quyến rũ hoàn mỹ. Trên tay anh cầm một vài quả táo rừng, không thương tiếc mà bóp nát từ lúc nào.
Lúc Vương Nhật Quân quay lại đã không thấy người đâu, tìm xung quanh thử một lượt cũng không tìm thấy. Chưa bao giờ bản thân anh lại cảm thấy bất lực đến như vậy, anh đi chỉ một lúc, nhưng thứ anh đánh mất lại như là cả một đời.
“Lâm Gia Hân, cô ở đâu?”
Ngay lúc đó, liên tiếp hai chiếc trực thăng bay đến, lực gió rất lớn đã làm một số cành cây rơi rụng, những chiếc lá bay lên không trung tạo thành cuộn lốc xoáy một hồi rồi lại đáp xuống. Một vài tên thuộc hạ toàn thân mặc đồ lính màu đen nhanh chóng dùng chiếc thang bằng dây chuyên nghiệp leo xuống mặt đất. Rồi một đám người chạy nhanh đến bên anh khom lưng, cúi đầu.
Khí thế này thật khiến con người ta rùng mình. Mặt mày của tất cả những người kia đều không biến sắc, dường như họ đã khá quen thuộc với tình cảnh này, nếu là người ngoài nhìn vào có lẽ đã bị khí thế này dọa đến ngất đi. Từ đầu tới cuối Vương Nhật Quân vẫn không quay đầu lại, một tay anh cao ngạo bỏ vào trong túi quần, một tay cầm lấy chiếc dây chuyền có mặt thạch anh màu vàng nhạt còn vương chút bụi.
Mặt dây chuyền là viên đá thạch anh màu vàng đẹp rực rỡ, nó giống như màu của hoa lá mùa hè ngọt ngào ấm áp. Anh không nghi ngờ, chắc chắn là của cô gái đó, anh từng thấy nó nằm trên chiếc cổ trắng ngần trong trẻo kia.
Còn vì lý do gì nó lại rơi ở đây anh không hề biết. Siết chặt bàn tay, Vương Nhật Quân xoay người lại, giống như là một đấng tối cao, khuôn mặt anh làm cho người đối diện cảm thấy bản thân mình đi vào trạng thái mơ hồ, như bị ai đó siết cổ đến nghẹn lời.
“Chúc mừng ông chủ bình an trở về.” Những thuộc hạ kia cùng lúc lên tiếng.
“Cho người lục soát cả khu rừng, tìm cho bằng được Cao Sơn, và còn có... cô gái này.” Những từ cuối cùng này, anh nói rất nhỏ, vừa nói vừa nhìn xuống sợi dây chuyền trong tay, không gian càng lúc càng rơi vào cô động, nhưng tất cả những thuộc hạ được huấn luyện kỹ càng này thì đều nghe được.
“Dạ?” Lý Dương đứng đầu đám thuộc hạ, khó hiểu buộc miệng lên tiếng.
Tin tức này còn chấn động hơn so với việc tập đoàn bị khủng bố hay tổ chức bị cướp mất lô vũ khí hạng nặng. Cô gái mà ông chủ của bọn họ muốn tìm, người này ngay cả khuôn mặt như thế nào bọn họ cũng không hề biết, còn là trong khu rừng quái quỷ này, đây quả thật là mò kim đáy bể.
...
Trong căn phòng được trang trí theo phong cách tối giản, đồ vật được bày trí gọn gàng nhưng lại có vẻ hoang vắng trống trải, ngoài chiếc giường, bộ bàn ghế và một số vật dụng trong quân đội khác thì không còn gì, những cơn gió lạnh lẽo của ngày đầu đông lại không báo trước một tiếng, ùa ập vào căn phòng trống không khiến cho rèm cửa không lúc nào được nghỉ ngơi, cứ liên tục bay phấp phới.
Hứa An Hạ đã bị nhốt ở đây đã một tuần kể từ khi trở về từ khu rừng đó. Ban ngày ngoại trừ có người mang đồ ăn đến thì sẽ không còn bất kỳ ai ngó ngàng đến cô nữa. Cũng tốt, tốt nhất là đừng ai đến đây để ý sự tồn tại của cô, cô không biết mình sẽ giết người bất cứ lúc nào.
Tiếng bước chân từ phía cửa càng lúc càng gần, chậm rãi mà chắc chắn. Nhưng bây giờ, đến việc cử động Hứa An Hạ cũng cảm thấy mỏi mệt. Nếu cô đoán không sai, người đến chính là ông ta, Lâm Chí Khanh. Phía sau còn mang thêm vài tên thủ hạ cao to lực lưỡng, ông ta vẫn luôn đề phòng cô. Cũng đúng, người có nhiều kẻ thù như vậy, nếu không đề phòng thì, bản thân mình chết lúc nào cũng chẳng hay.
Lão già này bên ngoài là một thương gia làm ăn chính trực, là một người thiện nguyện đóng góp vào vô số các nhà tình thương nuôi giữ không ít trẻ con, còn luôn bày ra một bộ mặt hiền lành nhân từ đến phát khinh, không ai nghĩ đến ông ta còn thao túng cả một nơi gọi là lò đào tạo sát thủ.
Những người dưới tay Lâm Chí Khanh đều bị buộc phải trải qua huấn luyện nghiêm ngặt từ lúc còn rất nhỏ, chắc khoảng trên dưới năm, sáu tuổi. Không biết ông ta dùng thế lực gì để có thể bắt được nhiều trẻ con như vậy đem về ‘lột xác’ mà không ai truy xét.
Sát thủ ở đây, trai gái đều có, để đạt được mục đích của mình, đây là nơi đào tạo tàn khốc nhất, ít nhất phải trải qua vô số nỗi đau da thịt, đấu đá chém giết lẫn nhau để trở thành kẻ cuối cùng, cũng là kẻ mạnh nhất. Bởi lẽ những người thua cuộc chỉ có con đường chết. Cứ một năm một lần, tuyển chọn ra những sát thủ máu lạnh ưu tú nhất để bán đi. Còn về giá bán bao nhiêu, chắc chắn là một con số người thường không thể tưởng tượng nổi.
“Tôi sẽ không trốn, thả họ đi.” Cô nhàn nhạt lên tiếng
Ngay giờ đây Hứa An Hạ không khác gì một cái xác không hồn. Cô cũng chỉ là một tên sát thủ như bao kẻ khác. Suy cho cùng cũng vì gương mặt nhiều phần rất giống con gái ông ta cho nên mới bị bắt đem về làm một con rối bị người ta tuỳ ý lợi dụng, thật sự nhu nhược. Nếu người nhà cô không rơi vào tay ông ta, nghĩ cũng đừng nghĩ sẽ khống chế được người như cô. Cho dù chết, bản thân cô cũng không dễ dàng bị khuất phục.
“Tốt nhất cô nên ngoan ngoãn đóng giả Gia Hân cho tốt, đợi đến khi con bé trở về nước đi.”
Lâm Chí Khanh chống một cây gậy mạ bằng vàng đi đến bên ghế sô pha ngồi xuống. Lâm Gia Hân chính là con gái ông ta, tính tình ương bướng ngang ngạnh, cô ta nói muốn sang nước ngoài học diễn xuất, nên vài ngày trước đã trốn sang nước ngoài du học.
Bởi vì ông ta lo sợ có người phát giác ra việc con gái mình ở nước ngoài, nhân cơ hội đó bắt lấy Lâm Gia Hân uy hiếp ông ta. Cho nên ông ta bắt ép Hứa An Hạ giả danh, dù gì nếu có bị kẻ thù giết chết, thì cũng chỉ là một con rối. Đào tạo cô lâu như vậy, ông ta biết trước có lúc cần dùng.
“Quả thật rất thương yêu con gái nhỉ? Nếu một ngày tôi giết cô ta trước mặt ông, thì ông sẽ như thế nào?”
Một nụ cười khinh bỉ hiện lên trên khóe môi, Hứa An Hạ liếc nhìn ông ta. Cho đến chết cô cũng không thể quên đi cái hình ảnh lúc cô bị ông ta bắt đi, ba cô chỉ vì muốn bảo vệ cô, lao ra giữ lấy chân ông ta.
‘ĐOÀNG’
Một phát súng.
Một phát súng lấy đi sinh mạng của người cô yêu thương nhất, một phát súng thay đổi cả cuộc đời cô.
Tiếng súng vang lên hòa cùng tiếng gào thét thấu đến tim gan của cô. Dám giữ lại kẻ thù bên cạnh mình chỉ có ông ta, bởi vì ông ta chắc chắc, cô không thể làm gì được khi vẫn còn bị nắm thóp.
“Mày không dám!”
Hứa An Hạ cắn chặt răng, nhìn bóng dáng người đàn ông súc sinh đó ung dung bước ra khỏi cửa. Đôi mắt hằn lên những tia máu căm hận.
Cô hận ông ta thấu tận trời xanh, hận ông ta vì sao lúc đó lại đối xử với cô như thế, với một đứa trẻ chỉ mới sáu tuổi. Hận ông ta cướp đi sinh mạng một người nông dân lương thiện hiền lành chỉ vì muốn bảo vệ con mình, hận ông ta vì lợi dụng mà không tiếc giam giữ cả gia đình cô. Nhưng cô càng hận bản thân mình hơn, không đủ sức lực, chưa đủ tàn ác, chưa thể bảo vệ gia đình mình.
Đôi bàn tay vô thức nắm chặt lại thành quyền, móng tay cắm sâu vào vết thương vẫn còn rỉ máu, mùi máu tươi xộc lên khắp phòng, lạnh lẽo, cô độc, cũng không lạnh giá bằng trái tim cô.
Ông ta không xứng đáng được sống!