Mục lục
Ngang Tàng, Giữ Lấy Em - Hứa An Hạ (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô nhanh chóng mở từng cúc áo sơ mi đẫm nước ra. Thân hình đàn ông săn chắc dần lộ ra dưới ánh sáng lập lòe. Giữa những vết thương nhỏ chằng chịt, nổi bật hơn hết là vết thương do dao đâm cắm sâu vào phía bụng phải. Sâu đến nỗi, máu không ngừng thi nhau ồ ạt chen chút ra ngoài. 

Hứa An Hạ cúi đầu lục tìm lọ thuốc trong túi nhỏ giắt sau lưng. Xé một mảnh vải ở lớp áo ngoài, đổ một ít thuốc lên sau đó ụp vào vết thương. Không biết là do vết thương quá sâu hay tay cô dùng quá sức. Một cái đập vào đó khiến người đàn ông nhíu mày dữ dội, ho khan vài tiếng, nhưng hồi lâu vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Hứa An Hạ nặng nề thở một hơi, bàn tay thoăn thoắt buộc mảnh vải lại ngang eo.

Nhưng nói đi nói lại, vết dao này cũng thật sâu, chỉ hận không lấy được mạng người đàn ông này. Có vẻ đây là một vết thương bị đâm một cách bất ngờ không phòng bị được, nhưng một khi người ở đây bị truy sát, lại vẫn còn sống, thậm chí chỉ bị thương một vài chỗ, không biết do anh mạng lớn hay là thật sự có năng lực.

Nói về vết thương này, cũng may là anh gặp được Hứa An Hạ cô, giữa rừng sâu hoang vắng thế này, không bị chết vì mất máu cũng bị chết do rắn độc cắn, nếu thế thì ông trời cũng không cứu được. May thay, trong người cô lúc nào cũng mang một loại thuốc cầm máu, trong điều kiện hạn hẹp, mất rất nhiều công sức cô mới tự mình nghiên cứu ra được.

“Tôi chỉ giúp được đến đây thôi, sống hay chết là do anh.” Hứa An Hạ nhìn khuôn mặt tái nhợt kia, khẽ nói.

Tuy cô tự tin thuốc do mình điều chế ra, nhưng vết thương này không nhỏ, còn đâm sâu vào chỗ nguy hiểm. Tỉnh lại hay không vẫn phải xem sức lực của anh thế nào. Người đâm một nhát chí mạng này chắc không nghĩ rằng vết dao thế này vẫn chưa giết được người.

Hứa An Hạ dự định sau khi đưa anh đến chỗ an toàn sẽ rời khỏi đây, nhưng nhìn trời cũng đã tối đen như mực, lâu lâu còn nghe được tiếng côn trùng rít lên vài tiếng, trải qua gần ba ngày chạy trốn liên tục không ngừng. Ấy mà thế nào, cô vẫn không thoát khỏi khu rừng quỷ quái này, cô thật sự sắp kiệt sức, nhưng bản thân không cho phép mình bỏ cuộc. Suy nghĩ một lúc, lo lắng cùng áp lực khiến cô chìm vào trong giấc ngủ triền miên lúc nào cũng chẳng hay, một giấc mơ chứa đầy sự bộn bề và mệt mỏi. Lúc ấy, Hứa An Hạ chỉ vừa mười sáu tuổi.

...

Buổi sáng thức dậy, tiếng chim hoạ mi dậy sớm chào bình minh. Những tia nắng dây dưa nhảy múa trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của cô. Hứa An Hạ khẽ nhíu đôi lông mày xinh đẹp, bàn tay nhẹ nâng lên như muốn che hết đi ánh mặt trời chói lóa. Chậm rãi mở đôi mắt màu nâu nhạt thích nghi với ánh sáng. 

Nhưng cái cô nhìn thấy không phải là ánh sáng mặt trời ban mai, cũng không phải đàn chim líu lo vui nhộn. Mà là người đàn ông cô đã cứu tối qua. Ngay lập tức cô giật mình cảnh giác, nhíu mày tròn mắt nhìn người đàn ông trước mặt mình. Lúc nhìn trực diện như thế này, cộng thêm ánh sáng chói lóa chíu rọi lên khuôn mặt, cũng đã thấy được có chút sức sống của anh.

Cả người Vương Nhật Quân tỏa ra một khí thế áp người, Hứa An Hạ không hiểu sao mình lại trở nên khó thở. Hình như... có điểm nào đó không đúng? 

Hiển nhiên, con dao đang kề lên cổ cô.

“Anh muốn làm gì?” Hứa An Hạ lạnh lùng nhìn chằm chằm đôi mắt đanh thép của Vương Nhật Quân.

Cô không nghĩ mình lại ngủ quên đến tận trời sáng, càng không nghĩ người đàn ông mình bỏ sức ra cứu về lại đang kề dao lên cổ mình. Trên đời còn tồn tại chuyện buồn cười vậy sao. Một chút sắc lạnh thoang thoảng như muốn giết người hiện lên trên khuôn mặt Hứa An Hạ. Vương Nhật Quân nhàn nhạt lên tiếng: “Cô là ai?" Sau đó, liếc mắt nhìn một lượt Hứa An Hạ rồi lại lên tiếng: "Sao tôi lại ở đây?”

Hứa An Hạ nghĩ, người này bị điên rồi sao? Nếu không thì bị truy sát quá nhiều dẫn đến bị điên. Nhìn cô giống kẻ thù tàn ác vô tâm lắm ư? Nhưng mà... thật ra cũng rất giống, nhìn lại mình đi, có chỗ nào mà một cô gái mười sáu tuổi nên có chứ. Có lẽ người trên thế giới này đều không dễ dàng tin sẽ có người tốt đâu. Cô cũng vậy, sẽ không có ai tốt mà không có mục đích cả.

“Tôi không cần thiết phải trả lời anh.” Hứa An Hạ híp mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu đen nhánh thần bí.

Là chờ đợi một giây sau, lúc Vương Nhật Quân suy nghĩ mất phòng bị, cô lập tức dùng tay hất chiếc dao trên tay anh bay ra xa. Tay phải đánh một cái thật mạnh vào cổ anh, Vương Nhật Quân giật mình lùi về phía sau vài bước, anh không nghĩ người con gái này lại ra tay mạnh vậy. Ngay lúc anh còn đang suy nghĩ, cô đã đứng dậy hạ thấp người muốn đá vào chân anh, động tác vô cùng chuẩn xác, là lựa chọn chỗ giao nhau giữa hai xương khớp để hạ đòn quyết định.

Vương Nhật Quân nhanh chóng phản xạ, lùi về phía sau một bước, một tay nhanh chóng bắt được lấy cổ chân cô kéo lại. Hứa An Hạ bất ngờ, cơ thể mất thăng bằng ngã về phía sau. Chân không trụ được, phía sau là vô số viên đá nhỏ sắc ngọn vươn lên, cô muốn xoay người để giảm tối đa tổn thương lên cơ thể mình.

Nhưng thân thủ anh lại còn nhanh hơn gấp nhiều lần. Bàn tay vươn ra bắt lấy cánh tay đang chới với của cô ghì chặt lại, ép sát cô vào ngực mình, bàn tay còn lại bị anh bắt được đã bị bẻ ngược về phía sau lưng. Anh dùng cơ tay rắn chắc siết vào cổ cô, vô cùng chuẩn xác.

Anh cao lại lớn như vậy, một cánh tay thôi đã khiến cô gần như ngạt thở.

Cánh tay Vương Nhật Quân siết chặt, không cho cô có cơ hội chạy thoát: “Nói mau, cô là người của ai?”

Thật sự là... cô không thể cử động chống lại sức mạnh này, thật nhục nhã cho mười năm khổ luyện vất vả, chuyện mà những tên con trai phải học, từ võ thuật, cầm cung, bắn súng cho đến chạy nhảy, bò lết cô đều phải học qua, hơn nữa còn buộc phải giỏi hơn. Vì cớ gì lại không đánh lại một người đàn ông thương tích đầy người.

“Bỏ ra, anh không nhìn xem vết thương trên người mình là ai băng bó?”

Vừa nói xong, nhân lúc anh không phòng bị, cô nhanh chóng vùng vẫy thoát khỏi cánh tay rắn chắn kia, vừa lấy lại được không khí, cô liên tiếp ho khan mấy cái: “Làm ơn báo oán, nếu không nhờ tôi anh đã là cái xác ở trên núi rồi.”

Đôi mắt sâu thẳm của Vương Nhật Quân chợt nâng lên, cúi đầu nhìn cô gái nhỏ nhắn có gương mặt non nớt nhưng lại đang tỏ ra cứng rắn này, đường nét của tuổi thanh xuân khiến người nhìn vào như anh cảm thấy vô cùng dễ chịu. Có điều anh không biết cớ sao một cô gái nhỏ tuổi như vậy lại phải lưu lạc đến nơi này, còn có vẻ như hiểu biết rất nhiều, thật sự khiến anh không thể không suy nghĩ.

“Là anh nợ tôi, sau này đừng gặp lại.”

Bỏ lại một câu nói, Hứa An Hạ thu gom lại một vài vật dụng lôi ra từ đêm qua cất lại vào túi nhỏ, giắt ngang lưng. Xoay người chuẩn bị bước đi.

Bỗng nhiên vào lúc đó, một vài tiếng ‘sột soạt’ một lúc một gần vang lên. Phía bên tay phải hang động truyền lên một câu nói của một người đàn ông: “Mau tìm kiếm đi, chắc chắn cô chủ không thể chạy thoát khỏi khu rừng này, nếu không tìm thấy nhất định ông chủ sẽ chôn sống chúng ta.”

Ngay lúc này, cách đó không xa phía bên trái lại truyền thêm vài giọng nói gay gắt: “Mẹ nó, sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Nếu để nó an toàn thoát khỏi nơi đây, người chết tiếp theo không nghĩ cũng biết chắc chắn là bọn mình. Mau tìm kiếm đi.”

Giống như đã hẹn ước từ trước, hai đôi mắt quay sang nhìn nhau, rồi lại cùng nhau đồng thanh lên tiếng: “Không ổn!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK