Đúng, thật sự là rất không ổn, Vương Nhật Quân cẩn thận xem xét, nhìn qua cũng biết đây là nơi hang động sâu ngút, thật không biết sâu thẳm bên trong đang ẩn chứa thứ ghê gớm gì. Còn nếu cứ ngoan cố lao ra ngoài cửa hang, có lẽ cũng lờ mờ đoán được một chữ ‘thảm’. Một lần nữa, nhìn vào lối nhỏ tâm tối kia, đó chính là con đường duy nhất.
Mặc khác, đằng này Hứa An Hạ đã rút sẵn ra một khẩu súng lục giảm thanh từ trong ống giày, lắp một hộp đạn vào rồi lên nồng, động tác vô cùng dứt khoát, súng đã nạp đầy. Hứa An Hạ định sẽ xông ra liều mạng với bọn chúng một phen, cô phải sống và rời khỏi nơi này mới có cơ hội cứu những người mà cô yêu thương nhất, dù sau nếu cô thật sự không thể thoát khỏi, có chết cũng coi như là một sự giải thoát. Những ngày tháng trước đây cô không dám nghĩ đến nó có bao nhiêu căm phẫn.
Tiếng bước chân nơi cửa hang càng lúc càng dồn dập.
Trái ngược với suy nghĩ và hành động đó, người đàn ông đang đứng bên cạnh cô không hiểu vì sao lại trực tiếp nắm lấy cổ tay cô kéo ngược về phía sau, rồi cứ thế đi vào sâu trong hang. Hứa An Hạ cảm nhận được bàn tay gân guốc và lạnh lẽo này. Một linh cảm mãnh liệt cho cô biết, trên đôi tay này giống như đã động lại không ít máu, nhưng rốt cuộc là nhiều bao nhiêu thì cô không thể đoán được, tâm trí khiến cô tò mò muốn biết thêm về anh.
Nhưng dù sao, ở cái khu rừng Cachalia này, người bị truy sát còn có thể sống sót chắc chắn không thể tầm thường.
Anh có thể là một tên tài phiệt lắm tiền, bị mưu đồ sát hại vì tranh đấu nơi thương trường, hoặc là một tên cầm đầu tổ chức có thế lực đen tối hùng hậu đang bị truy sát. Nhưng cho dù anh là ai đi nữa thì đối với cô cũng không quan trọng, tồn tại là điều thiết yếu nhất, chỉ có tồn tại mới có cơ hội trở mình.
Có lẽ có điều cô vẫn không biết, Vương Nhật Quân anh, cả hai thứ kể trên đều có. Chợt bừng tỉnh như vừa nhớ ra điều gì đó khủng khiếp, Hứa An Hạ đứng sững sờ lại.
“Không được, hang động này không thể vào!”
Xét về độ am hiểu của cô qua hơn cả trăm cái bản đồ tìm về để nghiên cứu khu rừng. Hang động này mang đến một cái gì đó kỳ bí khó hiểu. Mùi sắt của vũ khí cộng với mùi máu tanh nồng. Hứa An Hạ suy đoán, có lẽ đây là mê cung Thiết do tổ chức xây dựng mà bao người hay nói đến. Bề ngoài nơi đây chỉ là một cái hang động không có gì khác lạ, khác biệt duy nhất là, không thể tìm thấy lối ra trước khi bị rơi vào hàng loạt cái bẫy chết người.
Người ta thường nói, có rất nhiều nhà thám hiểm tò mò đến nơi này để khảo cổ, nhưng chẳng thấy ai ra được. Vào đến đây, chỉ cần bước sai một bước chân thì đến cả thân xác cũng đều tan nát. Chỉ cần nghĩ đến đây thôi, cô đã không khỏi rùng mình.
“Cứ đi theo tôi là được.” Bàn tay rắn chắc của Vương Nhật Quân vẫn không hề buông ra, ngược lại càng siết chặt thêm, đến mức cô cảm nhận được từng mạch máu đang chảy cuồn cuộn bên trong, trái tim cô cứ thế vô thức loạn thêm một nhịp.
“Được, cùng lắm là chết thôi, tôi đã chuẩn bị tâm lý rồi.” Cô ngước lên nhìn bóng lưng anh, dùng giọng điệu chắc nịch nói.
Anh xoay người nhìn lấy cô, hơi thở kiên quyết khiến cô ngạc nhiên: “Cứ đi theo tôi, sẽ không chết.”
Giọng nói anh buông ra, cảm giác nhẹ nhàng như lông vũ, như đây vốn là một trò chơi sinh tử nhỏ nhoi, mà anh biết chắc trong cái trò chơi này anh đảm bảo sẽ giành phần thắng.
Một cảm giác nghẹn ngào cứ thế bao trọn lấy con người cô, cảm giác của sự an toàn bảo bọc mà bấy lâu nay cô không còn cảm nhận được. Cô nhìn sau bóng lưng anh, tấm lưng to lớn vô cùng vững chắc như một bức tường sừng sững, không bao giờ đổ ngã, tấm lưng to lớn như vậy thật giống như của ba, trong lòng bất giác tràn ngập cảm giác vô cùng chua xót.
Nếu cô còn có ba bên cạnh như lúc còn bé thì tốt biết bao. Sẽ không có những tháng ngày thống khổ không còn là bản thân mình như bây giờ nữa. Khu rừng này, cô đã gắn bó cùng nó suốt mười năm, thế nhưng cái nó để lại cho cô chẳng qua chỉ nỗi sợ hãi đến tận cùng, đau đớn thấu xương và trốn chạy không có lỗi thoát, nỗi sợ này dù có trở nên mạnh mẽ đến đâu, cô cũng sẽ không bao giờ quên được. Không có tuổi thơ, không có bè bạn, không có gia đình. Những hồi ức còn lại đều là đau thương cùng tuyệt vọng.
Một giọt nước mắt khẽ lăn từ đôi hàng mi cong vút, trơn trượt vuốt ve làn da mịn màng dính một ít bụi bẩn của cô. Giọt nước mắt phản chiếu lại một tia sáng mơ hồ nhỏ nhoi.
Hứa An Hạ không nhìn lầm, phía xa xa chính là lối ra của hang động, dù rất nhỏ nhoi nhưng đó chắc chắn là lối thoát. Làm sao cái người này lại có thể biết được đâu là con đường thật sự của lối ra giữa một không gian chật hẹp không tia sáng như vậy. Thật làm người khác có cảm giác không thể nào tin được.
Một mớ suy nghĩ hỗn độn, từng thứ từng thứ dồn ép về phía cô. Trong một phút bất cẩn, chân cô vô tình bước sai một nhịp, giẫm lên một viên đá to tạo ra tiếng ‘lục cục’.
Lập tức ở hai phía, vô số mũi tên lao thẳng về phía họ.
“Cẩn thận!”
Theo trực giác, Vương Nhật Quân nhanh chân quay về phía sau kéo Hứa An Hạ vào lòng, xoay một vài vòng sau đó ấn cô vào góc tường nhỏ hẹp may mắn tránh thoát được những mũi tên kia.
Giống như được huấn luyện kỹ càng, anh kéo cô hết từ góc nhỏ này đến góc nhỏ khác, khéo léo đến khó tin. Khoảng một vài phút trôi qua, dường như các mũi tên cũng ít dần và bắt đầu ngừng lại.
Áp mặt sát vào trong lòng ngực anh, Hứa An Hạ có thể nghe được từng nhịp đập và mùi hương thoang thoảng đặt biệt của Vương Nhật Quân. Giống như hương thơm bạc hà thanh mát, nhưng dường như còn hòa trộn thêm một chút hương vị cô độc lạnh lẽo.
Vào lúc cả hai tưởng chừng như mọi thứ đã kết thúc. Một mũi tên cuối cùng như đang xé rách không gian lao thẳng đến, Vương Nhật Quân không để ý, mũi tên sắc nhọn vun vút lao về phía lưng của anh.
Phựt!
Vương Nhật Quân quay đầu nhìn lại, một vài giọt máu tươi chảy xuống đất, nơi hang động đen tối không một tiếng động. Giọt máu chạm xuống đất tạo thành âm thanh ‘lách tách’, cái tiếng động đó khiến người khác run lạnh sống lưng.
Hình ảnh này...
Anh lập tức quay đầu nhìn xuống khuôn mặt kiên định, lại phảng phất âm trầm lạnh lùng của cô, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại, vào lúc mũi tên chuẩn bị cắm xuyên qua vai anh, cô đã không suy nghĩ dùng tay bắt trọn lấy đầu mũi tên sắc nhọn.
Tốc độ cô nhanh đến nỗi, chỉ kém một chút thôi thì có lẽ cô không bắt chính xác được nữa rồi.
Mũi tên sắc bén khứa vào từng lớp da lớp thịt cô, cảm giác lạnh lẽo của kim loại cọ vào trong da thịt rồi tuông ra dòng máu ấm nóng. Là đau nhưng không thể đau, cô cắn răng chịu đựng, trên trán rịn ra một tầng sương mỏng.
“... cô có sao không?” Đây là lần đầu tiên Vương Nhật Quân cảm giác lo lắng cho một người đến như vậy. Rõ ràng là đau đớn như vậy, vì sao khuôn mặt cô lại kiên cường đến thế, khiến anh xuất hiện một cảm giác khó chịu không tả được.
“Không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi.”
Vết thương nhỏ ư? Như thế, đồng nghĩa với việc cô từng trải qua những vết thương to lớn hơn sao? Đôi mắt tĩnh lặng giờ đang gợn sống, Vương Nhật Quân dắt tay cô tiến đến cửa hang, nhanh chóng ra khỏi hang động này.