Năm năm trước.
Vào cái đêm định mệnh của cuộc đời họ.
Bầu trời đêm tối tâm trút mưa như thác nước, tia sấm oán hận không thể xé toang đi đất đai cằn cõi. Khu rừng u tối lạnh tanh, lâu lâu còn nghe tiếng gió rít lên từng đợt, kéo theo đó là tiếng thú dữ gầm rú kinh hoàng, người ta còn có thể ngửi được mùi máu như mùi sắt rỉ sét đã thấm sâu vào lớp mặt đất nhầy nhụa.
Ở đây là cái nơi mà người đời vẫn hay gọi nó là khu rừng máu tanh, là cõi chết mà bất cứ ai nghe đến đều khiếp vía.
Khu rừng Cachalia.
Không khí u ám, nguy hiểm rình rập. Bạn không thể biết mình sẽ chết vì một con thú dữ hung hãn khát máu, hay bất kì một loài sinh vật kịch độc nào đó. Nơi đây, cái chết đến thật bất ngờ khiến người ta không bao giờ phòng bị được.
Không ít những câu chuyện được gắn liền với tên khu rừng này. Bởi lẽ người chết ở đây là vô số. Họ là những người có máu mặt trong xã hội, là sự tranh giành khốc liệt trong giới kinh doanh cho đến những ông trùm băng đản cấu xé nhau giành địa bàn. Bất cứ ai, cũng đều cho rằng nơi này đã xuất hiện một lời nguyền ma quỷ. Hơn tất cả, cái chết của bọn họ không một ai dám điều tra, cho dù kẻ chết đó là ai. Cảnh sát chuyên nghiệp hay đặc công quốc tế muốn nhúng tay vào đều chỉ có một kết quả, có đi nhưng không thể quay về.
‘Ầm, đùng’
Trời mưa càng lúc càng dữ dội, thác nước ở phía xa khu rừng ầm ầm đổ xuống, bầu trời xung quanh chỉ một màu đen kịt hãi hùng, cộng với làn sương mù dày đặc ẩn trong màn đêm tối, làm cho cả khu rừng hoang vu chìm vào đáy sâu của vực thẳm không đáy.
Một cô gái mặc trên mình một bộ đồ màu đen bó sát, chiếc mũ lưỡi trai che đi gần nửa gương mặt thanh thoát, chỉ hé ra đôi môi hơi nhạt đi vì nước mưa lạnh giá. Bên hông cô lấp đầy các loại vũ khí, từ súng ống, dao găm, cho đến bom tự chế. Tất cả đã được cô chuẩn bị kỹ lưỡng cho việc chạy trốn lần này.
Đúng, chính là chạy trốn khỏi cái nơi địa ngục trần gian này.
Những bí ẩn mà khu rừng Cachalia mang lại, những người ngoài kia ai cũng mập mờ muốn tìm hiểu. Còn cô, ngược lại đã biết quá nhiều, từng chi tiết khắc sâu vào trong trí óc như mảnh giấy bị vò nát, dù cố miết đến đâu cũng không xóa đi được vết nhăn. Có những thứ, một khi đã biết rồi thì chỉ ước như chưa từng biết đến nó.
Đôi giày bốt quân sự màu đen bước nhanh qua vũng nước, cách lâu lại vang ra những âm thanh ‘lỏm tỏm’ làm cho người ta cảm thấy rùng mình. Chiếc la bàn nhỏ trong tay là tia hy vọng cuối cùng của Hứa An Hạ, cô không hề có một ý nghĩ nào khác ngoài việc chạy cả, chạy với tia hi vọng nhỏ là thoát khỏi đây.
‘Cạch’
Không thể lường trước, con đường mòn nơi đây lại tự dưng xuất hiện cái thân cây rõ to ngã bắt ngang đường, cô loạng choạng suýt thì ngã xuống mặt đất nhớt nhát sình bùn. Cuối cùng, khuôn mặt xinh đẹp chợt đông cứng lại.
Lúc nhìn xuống, Hứa An Hạ phát hiện đó không phải cái cây to lớn mà là một người đàn ông đang nằm bất động, khuôn mặt người kia đã trắng bệch đi vì mất nhiều máu. Dù vậy vẫn không thể che lấp đi vẻ cứng rắn ẩn sâu dưới lớp da nhạt nhòa. Lại gần một chút, cô phát hiện hình như người này vẫn chưa chết.
Đứng yên một hồi, Hứa An Hạ vẫn không biết bản thân nên làm gì, suy nghĩ muốn cứu người đàn ông này thoáng qua, nhưng lý trí lập tức can ngăn, liệu sau khi cứu người đàn ông này, cô còn có thể kịp chạy trốn khỏi nơi u tối này không?
Nhìn xung quanh, gió bão vẫn ngông cuồng tàn phá tất cả, kéo những tán lá cây mãnh liệt đung đưa, dường như không ý định muốn kết thúc. Đây chưa phải là phạm vi an toàn, cái chết luôn rình rập cô bất cứ lúc nào. Nhưng người đàn ông này nếu không được cầm máu cũng sẽ chết.
Khuôn mày xinh đẹp khẽ nhăn lại.
Cô suy nghĩ mất một lúc...
Dù sau đây cũng chỉ là một người sắp chết, nhưng cô cần sự sống hơn bất kì ai hết, nếu đánh mất cơ hội này, cô chắc chắn không còn một cơ hội nào nữa. Bước chân dự định rời đi, bỗng nhiên bị một sức lực nào đó giữ chặt lại. Một bàn tay cứng rắn ôm trọn lấy cổ chân cô.
"Bỏ ra!"
Hứa An Hạ dùng chân đá một cái, người đàn ông lăn người ngửa mặt lên bầu trời, hạt mưa nhỏ từng giọt như những chiếc kim châm đâm sâu vào cơ thể, anh khẽ nhíu mày lại. Nhìn chiếc sơ mi trắng đã nhuộm một nửa màu máu tươi, dần hòa quyện cùng nước mưa lạnh tanh, bàn tay vẫn không buông khỏi cổ chân cô, thế mà vẫn còn nắm chặt đến vậy. Một người học võ như cô, dùng sức đá một cú mà anh vẫn không buông tay. Chắc hẳn không phải là một người đơn giản.
Là sát thủ giống cô sao?
Vậy thì đã sao chứ, không phải từ khi sinh ra sát thủ nên mang trong mình máu lạnh vô tình sao? Cô nhếch mép cười, dùng ngón tay thon dài gỡ lấy bàn tay rắn chắc kia ra khỏi chân mình.
“Đừng đi.”
Lúc xoay lưng, cô chợt nghe một giọng nói thầm thì.
Bầu trời xung quanh vẫn đang mưa ầm đùng. Nhưng không hiểu vì sao cô có thể nghe rất rõ giọng nói này. Có lẽ đối với sát thủ mà nói, thính giác cũng rất quan trọng, có thể đã luyện đến trình độ một chiếc lá rơi ngoài kia cũng phát giác ra được.
“Cứu tôi.”
Bờ vai nhỏ khẽ run lên. Trong đôi mắt xinh đẹp thoáng long lanh hơi nước.
Cứu một người, đối với sát thủ mà nói là chuyện buồn cười nhất thế gian này.
Cô có thể cứu ai trong khi bản thân còn đang không biết phải làm gì để cứu lấy cuộc đời mình, có thể cứu ai trong khi cả nhà còn đang nằm trong tay kẻ thù tàn nhẫn. Cô đã lên kế hoạch rất nhiều năm rồi, cứu lấy cô, cứu lấy gia đình mình. Nếu hôm nay cô không thể thoát được, tất cả mọi thứ xem như kết thúc.
Xoay lưng lại, khuôn mặt người đàn ông càng lúc càng tái nhợt, máu tươi pha loãng với nước đang chảy dài trên mặt đất, ngấm vào mũi giày của cô. Mùi máu tanh này thật đáng sợ. Thử hỏi một khi sinh mệnh đã tàn độc với mình như vậy, hà cớ gì còn phải cứu rỗi sinh mệnh của kẻ khác.
Cô quan tâm đến sống chết kẻ khác, còn ai sẽ quan tâm đến sống chết của cô đây?
...
Trong cơn mưa tầm tã như muốn rửa trôi đi mọi oán hận tồn tại nơi này. Một cô gái tầm mười lăm, mười sáu tuổi. Thế mà lại chống đỡ trên mình một người đàn ông trưởng thành thân hình to lớn gần như gấp đôi cô.
Từng bước chân nhỏ nhặt băng qua giữa cơn mưa lạnh lẽo.
Hứa An Hạ vẫn không làm được.
Có lẽ vì thế nên ông trời cũng đã cảm động rồi, cơn mưa càng lúc càng nhỏ lại, giọt mưa cuối cùng cũng rơi trên tán lá, sau cơn mưa ánh trăng dần hé lên lộ ra con đường mòn phía xa. Hứa An Hạ cố lê từng bước chân nhỏ, đưa bọn họ đến gần với hang động phía trước. Nơi đó có thể trú mưa, may mắn còn có thể trốn được những tên đang truy bắt mình.
Đặt anh ngồi xuống dưới nền đá lạnh lẽo, vết thương vẫn còn đang rỉ máu, từng giọt từng giọt sánh đặt rơi ‘tỏn’ xuống nền đất lạnh lẽo. Cô dùng mồi lửa mang theo, phút chốc đã tạo được một nhóm lửa nhỏ vừa đủ sưởi ấm và soi sáng toàn bộ không gian mù mịt trong hang động ẩm ướt.
Khuôn mặt người đàn ông dần trở nên rõ ràng hơn.
Hứa An Hạ bước đến, liếc mắt nhìn dòng máu vẫn đang chảy.