Ra đến ngoài của hang, Vương Nhật Quân để Hứa An Hạ ngồi trên một tảng đá, một chân khuỵu xuống, rắc một chút thuốc cầm máu lên tay cô rồi dùng vải áo chậm rãi băng bó lại, thật giống cô đã làm lúc trước, chỉ có điều động tác vô cùng nhẹ nhàng, như thể chỉ cần cô đau một chút, anh cũng đau theo gấp mười lần.
Vương Nhật Quân nghĩ đến chuyện mình bị rơi vào tình huống thế này cũng thật nực cười.
Tối hôm qua, vào thời điểm mấu chốt xảy ra một trận chiến giữa tổ chức của anh và băng nhóm Sói Đêm, nguyên nhân là bọn chúng muốn đoạt lấy lô hàng bí mật sắp tới từ trong tay anh. Khi mà phần thắng nắm chắc trong tay, Vương Nhật Quân không ngờ đến tên thuộc hạ thân cận của mình lại là kẻ phản bội, dùng danh nghĩa thân cận, giả lệnh của anh điều tất cả anh em trong băng đến nơi khác, thế nên mới dẫn đến tình cảnh trớ trêu này. Một mình anh trong đêm mưa tầm tã, tay không chiến đấu với hơn năm mươi đàn em của băng Sói Đêm.
Bọn chúng chết hết, anh cũng chẳng khấm khá hơn, ôm một bụng máu đi một đoạn đã không chống cự được mà ngã xuống, mà vết thương này cũng do tên thuộc hạ cận thân kia gây ra, Cao Sơn nhìn thấy Vương Nhật Quân bị thương nặng như lại có thể ra tay tàn ác giết chết mấy chục người. Hắn ta không giữ được bình tĩnh nhanh chóng chạy đi mất, hắn ta sợ một lúc nửa khi đàn em của Vương Nhật Quân phát giác ra, sợ lúc mình bị bắt về tổ chức, bị hành hạ đến nước phải van xin được chết, nghĩ vậy nên mới chạy thụt mạng đi tìm người đến.
Cũng may, Vương Nhật Quân gặp được Hứa An Hạ, suy cho cùng dáng người nhỏ nhắn khiến anh trỗi dậy một cảm giác muốn che chở, khuôn mặt thanh thoát và cả những hành động dứt khoát của cô khiến Vương Nhật Quân thật sự không tưởng tượng được, chỉ có điều anh không biết cô là ai, vì sao lại ở chỗ nguy hiểm thế này, sao lại có thể kiên cường đến như vậy. Vương Nhật Quân ngước lên nhìn lấy Hứa An Hạ thêm một lần nữa.
“Cô tên gì?”
Đang lúc chìm trong bộn bề suy nghĩ, Hứa An Hạ nghe được một câu hỏi này, cô vô thức giật mình, siết chặt lòng bàn tay lại.
Tên sao? Tên của cô là gì... ngay bản thân còn không biết rõ.
‘Hứa An Hạ, con có thích con diều không, ba làm giúp con nhé.’
‘Hứa An Hạ, mẹ nấu cơm xong rồi, mau vào ăn đi con.’
‘Chị An Hạ, em muốn ăn kem, chị mua kem cho em nha?’
Tên của cô, ngọt ngào như bông hoa mùa hè, an nhàn như cánh chim mùa xuân. Thế nhưng, lời nói của ông ta...
‘Tên của mày là gì? Nói không đúng tao giết chết cả nhà mày!’
Tên của cô... cô biết rõ đó không phải là tên của mình.
“Lâm Gia Hân.”
Một câu nói buông xuống, như buông hết mọi ý chí trong lòng cô. Hàng lông mi rũ xuống, đượm một nỗi buồn nhàn nhạt, cô lấy lại bình tĩnh nhìn vào anh, chiếc áo sơ mi trên người còn vương một chút màu đỏ của máu, đa phần đều được trôi hết sau cơn mưa đêm qua, quần tây đen cùng giày âu đắt giá. Anh cứ như thế, đứng khoanh tay về phía cô.
Sự cao ngạo và tự tin này khiến người muốn chạm vào anh cũng phải e dè lo sợ.
“Tôi muốn thoát khỏi nơi này, hãy giúp tôi!”
Đôi mắt tuy ngấn nước nhưng lại không hề mờ đi ý chí kiên cường. Đây hẳn là ý nghĩ duy nhất tồn tại trong lòng cô suốt ngần ấy năm qua. Chỉ cần thoát khỏi, cô bằng lòng đánh đổi tất cả mọi thứ. Đôi mắt run rẩy tràn đầy hy vọng nhìn lấy anh.
Vương Nhật Quân giật mình, nhìn gương mặt cô. Cảm giác mọi thứ xung quanh đều ngưng động lại vào giây phút này, giây phút anh thật sự muốn bảo vệ người con gái này, cho dù cô ấy có là ai đi nữa.
Cho dù tương lai đối mặt với những gì, anh vẫn muốn bảo vệ cô.
Vương Nhật Quân hiểu được điều đó, bản thân anh cũng chẳng muốn dây dưa với nơi chứa chan đầy tội ác buồn nôn này nữa, anh lấy trong túi quần ra một ống tre dài cùng với bật lửa. Có lẽ đây là pháo hoa báo tin.
“Đừng đi đâu cả, đợi tôi.”
Một câu nói nhẹ nhàng rơi xuống, thu hồi ánh mắt trên người cô lại. Đôi chân dài của anh đi mấy bước đã mất hút sau bóng cây ngoài kia.
Trong lòng Hứa An Hạ chợt cảm thấy ấm áp, cô mỉm cười nhẹ, một nụ cười mà bản thân cô cũng không phát hiện ra, đây là thứ cảm giác mà trước đây cô chưa từng có.
Từng lời anh nói ra nghe có vẻ lạnh lùng, nhưng chứa đựng một lòng tin vô cùng chắc chắn. Con tim của cô, ấy vậy mà lại đánh trống liên hồi, dù muốn, cô cũng không thể khống chế được cảm giác trong lúc này. Có lẽ, đây chính là sự rung động đầu đời của một người con gái, êm dịu và thiết tha. Thật là đẹp biết bao.
...
“Cô chủ, mời đi theo chúng tôi.”
Trong một lúc suy tư, Hứa An Hạ không phát giác được có người đi đến. Giọng nói mang rợ phát ra từ phía sau lưng, một cảm giác giống như có một con sói đói rình rập, khiến cô lạnh lẽo đến rợn cả tóc ráy. Theo bản năng cô nhanh chóng quay mặt lại.
Trước mặt là khoảng năm sáu tên đàn ông to lớn. Cô biết những người này, đều là người của lão ta. Nếu là người của lão ta chắc hẳn đã được đào tạo kỹ lưỡng về đường đi nước bước trong khu rừng Cachalia này, đuổi theo cô băng qua mê cung Thiết rồi xuất hiện ở đây cũng không có gì là lạ. Cô đề phòng lùi về phía sau vài bước.
“Tôi không phải cô chủ, cũng sẽ không đi theo các người.” Giọng nói Hứa An Hạ vững vàng vang lên.
“Cô chủ, đừng làm khó chúng tôi, ông chủ đang nổi giận.” Người đàn ông đứng đầu đám người đó lên tiếng.
“Ông ta nổi giận hay không thì có liên quan gì cùng với tôi? Tôi với ông ta không cùng huyết thống!”
Một cảm giác không an toàn chạy dọc khắp cơ thể rồi truyền lên não bộ, cô quay đầu muốn bỏ chạy đến chỗ Vương Nhật Quân, đám người này không nhiều, anh với cô có thể đối phó được.
“Nếu như cô nhất quyết không theo chúng tôi về, ông chủ bảo tôi đưa thứ này cho cô.”
Một dòng điện từ đâu chạy đến xẹt ngang qua đỉnh đầu, dự cảm không lành trải dài khắp cơ thể. Hứa An Hạ khẽ quay lưng lại, một tấm ảnh cùng lọn tóc dài của phụ nữ đưa đến trước mắt cô.
Trong ảnh là một người phụ nữ trung niên khuôn mặt hiền từ không biểu cảm, nhưng ẩn chứa trong đôi mắt vô hồn là sự phẫn nộ uất ức to lớn, cạnh bên là một đứa bé trai tầm chín, mười tuổi khuôn mặt trẻ con dù sợ hãi nhưng rất kiên cường ôm lấy mẹ mình, như muốn chứng tỏ với thế giới rằng bản thân cậu có thể bảo vệ được bà.
Họ bị trói lại phía trong căn nhà cũ nát. Đó chính là mẹ và em trai của cô, làm sao mà cô có thể… bỏ mặt không lo. Họ chính là lý do mà cô sống đến bây giờ. Năm đó, vì cô mà ba đã mất, cô không thể để thêm bất kì một ai hy sinh vì mình nữa.
Đôi mắt cô đỏ ngầu, hằn sâu bên trong là những tia máu căm phẫn. Vì sao cùng là con người với nhau, lại nhẫn tâm như vậy. Khuôn mặt nhợt nhạt cuối gằm xuống.
Tí tách...
Một giọt, rồi hai giọt.
Cô khóc rồi.
Tàn nhẫn đến đâu cô vẫn không nhẫn tâm nhìn người thân thương của mình chịu đau khổ. Trái tim như bị ai đó bóp nghẹt rồi không ngừng nhàu nát, đau đến mức hoa mắt khó thở. Vì sao, người đó lại là cô chứ?
Khi ngước mặt lên một lần nữa, không ai có thể biết được cô đã khóc. Chỉ là đôi hắn đỏ ngầu oán hận như ngọn lửa bùng cháy mãnh liệt. Không một ai trong đám người này dám lên tiếng, bọn chúng biết sức lực của cô, cũng biết thủ đoạn của ông chủ.
Hứa An Hạ cô không thể kháng cự. Trước đây như thế, có lẽ bây giờ cũng như vậy thôi.
“Đi.” Một lời nói ra, không cao thấp, không mang theo bất kì cảm xúc gì.
Cùng lúc đó, nhìn qua phía bên kia rừng cây, một ngọn pháo hoa màu đỏ rực sáng bay thẳng một đường lên bầu trời bao. Nó cứ thế bay lên thật cao, sau đó bừng nở rộ thành một bông hoa màu đỏ cao quý đẹp đẽ. Thế mà chẳng mấy chốc sau, nó lại biến thành tàn tro lặng lẽ rơi xuống mặt đất, chẳng khác gì quá trình của một đời người từ bắt đầu đến khi kết thúc. Hứa An Hạ mỉm cười, đôi môi mấp máy như nói một vài lời cuối cùng, bàn tay đang siết chặt vật gì đó khẽ buông rơi. Rồi lặng lẽ cùng đám người kia đi mất.
“Tạm biệt…”